Sinh nhật cậu tư nhà tỉnh trưởng, muốn làm giản dị cũng khó. Hầu hết các nhà quyền quý có tiếng ở tỉnh Giang đều nhận được thiệp mời, kế đó là những người có quan hệ thân thiết, rồi đến bạn bè làm ăn buôn bán của cậu hai, cậu ba... thậm chí có cả khách từ phương xa cất công lặn lội đến đây chúc mừng, tính sơ sơ cũng phải đãi tiệc ba ngày ba đêm mới đảm bảo tiếp đãi chu đáo.
Mấy ngày sắp tới hầu hết mọi người trong nhà đều tất bật chuẩn bị, từ chủ cả đến người ăn kẻ ở không có ai rảnh rang, ngay cả Trúc cũng được giao nhiệm vụ chuẩn bị thực đơn cho bữa tiệc.
Vì thế tờ nhật báo sáng nay đối với bọn họ chỉ như một hòn đá nhỏ ném vào dòng nước xoáy. Dù sao người ngoài cũng chẳng có ai dám bàn tán trước mặt bọn họ, cùng lắm nếu không quản nổi cái tánh nhiều chuyện của mình thì lén lút qua lại vài câu mà thôi.
Bởi cái chức tỉnh trưởng kia là hàng thật giá thật, đâu ai dám cười cợt múa may trên đầu quan.
Một buổi sáng này cậu ba Hưởng kè kè theo vợ đi hết quán ăn này đến quán ăn nọ, thử không biết bao nhiêu món ăn, nhưng lại cảm thấy chúng thua xa mấy món vợ mình làm. Chờ đến khi Trúc quyết định xong thực đơn và chọn được đầu bếp, cậu mới không nhịn được than rằng: “Đồ ăn bên ngoài tuy phong phú, nhưng cơm mình nấu vẫn hợp khẩu vị tôi hơn.”
Trúc xoa chiếc bụng no căng của mình, đưa mắt lườm người đàn rảnh rỗi bám theo cô cả buổi sáng không rời, khẽ hừ một tiếng, nói: “Đừng có dùng mấy lời ngon tiếng ngọt đó dỗ dành em. Mật ngọt chết ruồi! Em không thèm để trong lòng đâu.”
Cậu ba thuận tay rót cho cô ly nước, ánh mắt đảo qua đám người xung quanh thỉnh thoảng không nén được tò mò mà liếc sang đây, rồi nói: “Em có phải ruồi nhặng gì đâu, đừng tự xem nhẹ mình như thế. Nhưng nếu em cứ nhất quyết xem mình là một con côn trùng, thì với tánh tình này của em chỉ có thể là một con ong chúa mà thôi. Vo ve vo ve kệ chuyện đời, chứ hễ mà chọc trúng là mập mình ngay.”1
Chẳng ngoài dự đoán, vừa nói xong cậu ba đã hứng trọn một đạp tàn bạo của cô dưới bàn. Ba Hưởng không chút né tránh mà còn mỉm cười đón nhận, thậm chí còn mang vẻ mặt quan tâm hỏi han cô: “Dùng sức mạnh thế, chân có bị đau hay không?”
Trúc rùng mình ớn lạnh, thầm nghĩ cậu bị cô đánh trúng đầu miết không lẽ hoá ngốc luôn rồi chăng? Vẻ mặt hưởng thụ “ngược đãi” này là gì đây? Chẳng lẽ cậu ba Hưởng còn có yêu thích kì quái này ư?
Càng nghĩ càng lệch lạc, Trúc không muốn đầu óc mình bị vấy bẩn bởi những suy nghĩ đen tối đó.
Người qua đường được dịp tận mắt chứng kiến vợ chồng cô út tình cảm mặn nồng, hết trêu ghẹo lại “đánh yêu” nhau, nào giống như tiêu đề nhật báo đưa tin sáng nay. Bởi thế cả đám không khỏi hoài nghi trong lòng, nhóm người thì truyền tai nhau vợ chồng cô út sắp bỏ nhau rồi, cố tình diễn tuồng tình cảm hòng đánh lừa dư luận mà thôi; nhóm người thì mắng chửi bố cha cái thằng viết báo, vợ chồng người ta đằm thắm thế kia mà dám đặt điều tai tiếng, quả là thất đức!
Cứ tưởng hóng hớt tới đây là hết, người người toan đứng dậy trả tiền ra về thì ngay tức khắc lại đem mông “đóng đinh” lại trên ghế, ánh mắt lấp lánh đồng loạt dõi theo người vừa bước vào quán ăn, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động. Sáng nay nhật báo vừa ra tin nóng, không lâu sau ba nhân vật chính đều có đủ mặt tại nơi này. Có thể không hóng hớt được hay sao?
Phạm Sáng mặt mày xanh xao tiến vào, một đường đi thẳng đến bàn của vợ chồng Trúc, còn chưa kịp chào hỏi câu nào đã vội vã lên tiếng giải thích: “Trúc đã xem nhật báo sáng nay rồi chứ? Tôi không biết tại sao lại như vậy, nhưng tuyệt đối không phải do tôi làm đâu.”
Vợ chồng hai người ăn ý liếc nhìn nhau, sau đó Trúc mới cười, nhẹ giọng nói: “À, chuyện này cũng không quan trọng lắm, cậu đừng để tâm làm gì.”
Nghe vậy Phạm Sáng không khỏi ngẩn người ra, vô thức lẩm bẩm: “Không quan trọng... ư?” Sau đó cậu lại nhìn sang ba Hưởng, rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cậu Hưởng đây không hiểu lầm là tốt rồi. Tôi cứ sợ vì mình mà khiến cho tình cảm vợ chồng hai người xích mích không vui.”
Cậu ba Hưởng đột nhiên vỗ đùi đen đét, cười nói: “Cậu Sáng nghĩ nhiều rồi. Vợ chồng tôi sao có thể vì mấy tin tức rác rưởi, vì mấy người không liên quan mà xảy ra mẫu thuẫn được chứ!”1
Phạm Sáng rũ mi, đưa tay đẩy lại gọng kính hững hờ trên sống mũi, cười nhẹ nói: “Trên đời đâu ai nói trước được chuyện gì. Vài người không liên quan tưởng chừng như không quan trọng, nhưng dư sức quấy đục cả ao nước trong.”
Ba Hưởng nào để tâm cậu ta đang nói bóng gió chuyện gì, cực kì tự nhiên nắm lấy bàn tay của Trúc đang gõ nhịp trên bàn, đáp trả: “Tôi lại không nghĩ như thế. Nếu tình cảm là nước, vậy hôn nhân chính là ao. Nước dù trong dù đục vẫn được ao bao bọc và chở che.”
Cho nên dù cậu có cố tình phá vỡ tình cảm của chúng tôi, thì hôn nhân chúng tôi vẫn còn đó. Đâu phải muốn bỏ là bỏ nhau được ngay!
“Đúng đó. Mà chẳng hiểu sao một kẻ chẳng liên quan cứ thích chạy tới trước mặt vợ người ta giải thích này nọ miết. Nhìn mà thấy phiền giùm cậu ba Hưởng đây!”
Tiếng gậy lộc cộc chạm đất vang lên, Trúc nhìn người đang ung dung bước vào với đám tôi tớ đi theo hầu hạ đứng chật nít cửa ra vào. Hôm nay là ngày tốt thích hợp ra đường hay sao mà kéo nhau góp mặt đông đủ thế? Lại nhìn chủ quán ăn đang mừng như điên vì quán đột nhiên đông khách, hơn nữa còn là toàn khách quý, phen này tha hồ mà hốt bạc.
Ba Hưởng nhìn Phạm Đạt ngồi ở bàn bên cạnh, im lặng không đáp lời. Chỉ có Phạm Sáng vẻ mặt nhăn nhó khó coi, bất lực nói: “Chú Đạt, chú đừng xăm xoi con mãi có được không ạ? Chuyện nhà chúng ta thì về nhà nói sau có được không chú?”
Phạm Đạt gõ gõ gậy gỗ đầu rồng, cười khẩy, nói: “Mày giỏi giả vờ lắm. Chuyện mày bày mưu tính kế thằng Đức, tưởng có thể qua mắt được tao hay sao?”
Phạm Sáng nhăn mày, thở dài đáp: “Chú đừng có vừa ăn cướp vừa la làng! Chuyện nhật báo hôm nay còn không phải một tay chú sắp đặt hay sao? Con đã điều tra rõ rồi, tên săn tin kia là do chú tìm tới nấp sẵn ở bệnh viện, có đúng không?”
“Tao đang nói chuyện mày gài bẫy thằng Đức, mày lái sang chuyện khác làm gì?” Gã cầm ly trà đứa hầu vừa mới rót cho mình, ánh mắt sâu xa, nói: “Mày cố tình gài người đi theo bên cạnh thằng Đức, lợi dụng nó ngu ngơ mà lời ra tiếng vào xúi giục nó đắc tội với con trai tỉnh trưởng. Tao nói có sai sao?”
Phạm Sáng tức giận đỏ mặt, cãi lại: “Chú... chú dựa vào đâu mà đặt điều vu khống con như thế. Từ lúc chú đưa thằng Đức trở về, mọi chuyện ăn, ngủ, đi lại của nó đều do một tay chú lo liệu sắp xếp. Con còn chẳng gặp mặt được nó mấy lần, thử hỏi sao có thể bày mưu gì đó như chú nói chứ?”
Phạm Đạt bất ngờ ném ly trà xuống đất vỡ tan tành, hừ một tiếng, nói: “Cho nên tao mới bảo mày giỏi giả vờ đó. Lúc nào cũng tỏ ra mình vô tội, nhưng sau tất cả lại là người hưởng lợi nhiều nhất!”
Phạm Sáng tức đến mức bật cười, cậu nghiến răng nói: “Hưởng lợi? Con được lợi gì cơ? Gia đình con vốn đang bình yên, đột nhiên chú dẫn theo một người xa lạ trở về nói là con riêng của ba con, hại ba con tức giận đổ bệnh, hại gia đình con xào xáo không yên, bây giờ chú lại đặt điều vu khống con! Rốt cuộc phải làm sao chú mới hài lòng đây chứ?”1
Chú cháu nhà này bất chấp hoàn cảnh lời qua tiếng lại với nhau, chẳng biết có mục đích gì. Riêng Trúc thì chống cằm ngồi đó lắng nghe. Kể cũng hay thật, cô chỉ đi chọn thực đơn và tuyển đầu bếp cho bữa tiệc, thế mà lại dẫn đến một màn sóng gió gia tộc kịch tính thế này. Bây giờ nên âm thầm rời khỏi hay tiếp tục nghe ngóng chuyện nhà người ta đây?