Kể từ lúc từ trạm xá trở về, cả ngày hôm đó vợ chồng cô út Trúc bắt đầu giận dỗi nhau. Mà nói đúng hơn là cô út đơn phương dỗi chồng.
Chỉ có cậu ba Thanh Bách theo dõi câu chuyện từ đầu tới cuối và cô hai Hoa đúng lúc trở ra được Thanh Bách nhiệt tình kể lại tất cả, những người khác đều không hề hay biết gì.
Ba Hưởng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt, gõ rồi lại gõ, người bên trong vẫn im lặng không hé răng nửa lời. Cậu thầm nghĩ chỉ hôn một cái thôi mà, có gì mà căng thẳng với nhau dữ thế. Cùng lắm thì cậu để cô "gặm" lại một cái, coi như huề nhau là được rồi.
Lại gõ thêm ba nhịp cửa, ba Hưởng chậm rãi nói: "Trước đó thì gọi mình ơi mình à, tôi chỉ hôn một cái, em giận tôi nửa ngày rồi đa! Chồng hôn vợ không phải là chuyện bình thường hay sao?"
Thật lâu thật lâu sau, trong phòng mới truyền ra giọng nói: "Hôm qua chỉ vừa mới nói rõ, hôm nay đã nhảy cóc tới bước hôn rồi, có phải là đốt cháy giai đoạn quá rồi không? Em cần chút thời gian để tĩnh tâm lại, mình đừng làm phiền em!"
Bao nhiêu buồn bực trước đó bỗng hoá hư vô. Cậu ba Hưởng cảm thấy vợ mình đáng yêu quá trời, thật biết chọc mình vui vẻ, vì vậy đáp lời: "Cái gì mà nhảy cóc cơ chứ? Hôm qua chúng ta nói chuyện, sau đó còn ôm nhau ngủ chung một giường, hôm nay chỉ chạm môi lướt qua thôi, cái này là theo đúng trình tự rồi còn gì? Có gì to tát đâu nào mà mình làm quá lên thế."
Giọng Trúc hậm hực truyền ra: "Đúng, đúng là có gì to tát đâu chớ! Mình kinh nghiệm phong phú, ôm ấp không biết bao nhiêu cô nào là Thanh Thanh, Hồng Hồng, chứ đâu như em chưa trải sự đời. Tóm lại hôm nay mình trở về nhà bên kia ngủ đi, em sợ khi đối mặt với mình sẽ không nhịn được mà lỡ tay đánh người!"
Cậu ba nghẹn họng, rõ ràng chỉ mỗi cô Thanh Thanh, bây giờ lại ở đâu ra thêm một cô Hồng Hồng nào nữa? Lại còn dám đuổi cậu đi cơ đấy! Trên thế gian này chỉ sợ có mỗi mình cô lớn gan thế thôi.
Vì thế dưới sự chứng kiến của đông đảo người ăn kẻ ở trong nhà, cậu ba Hưởng khí thế hiên ngang trèo cửa sổ vào phòng mợ ba. Bên trong tức khắc lại vọng ra vài tiếng cự cãi qua lại, nhưng lọt vào tai người khác lại trở thành mấy lời ve vãn lẫn nhau của đôi vợ chồng trẻ.
Một đêm bình yên lại trôi qua.
Sáng hôm sau, vừa nghe trong phòng có tiếng động, thằng Đực đứng canh bên ngoài khép nép đi vào hầu hạ cậu rửa mặt. Xong xuôi hết thảy, nó mới nhỏ giọng bẩm báo: "Cậu ơi, lại có chuyện không hay rồi ạ."
Ba Hưởng đưa tay ám chỉ bảo nó có chuyện gì ra ngoài rồi hẵng nói, tránh làm ồn mợ nghỉ ngơi. Chờ khi chủ tớ hai người ra cửa, cậu mới hỏi lại nó: "Chuyện gì nữa đây?"
Thằng Đực lật đật dâng đồ lên, nói: "Đây là nhật báo hôm nay mới ra, cậu xem sẽ rõ ngay ạ."
Ba Hưởng nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ hẳn là tin tức về buổi tiệc mừng sinh nhật cậu tư Thanh Trà sẽ chiếm trọn mặt báo. Nhưng vừa mở ra thì hình ảnh mờ ảo trên đó khiến cậu giận dữ không thôi, lại thêm tiêu đề cực kì gai mắt: [Cô út Trúc - Cậu Sáng tình cũ chưa nguôi. Hôn nhân hiện tại liệu có phải là gia đình ép buộc hay là lợi ích gia tộc?]
Bên trên chính là bức ảnh Trúc và Phạm Sáng đang trong tư thế mập mờ lúc ở trạm xá. Lúc ấy có người lén trốn ở cạnh chụp ảnh mà không ai hay không ai biết!
Bàn tay siết chặt nhật báo nhăn nhúm lại, ba Hưởng lập tức hỏi thằng Đực: "Báo này truyền tới đâu rồi? Phản ứng mọi người ra sao?"
Thằng Đực vội trả lời: "Đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ rồi ạ. Tỉnh Giang lắm nhà quyền quý, thích nhất là uống trà, xem báo, bàn tán chuyện nhà người ta. Sáng nay cũng có vài người chạy tới thăm hỏi tỉnh trưởng hòng dò la tin tức."
Ba Hưởng tức giận đem báo vò thành một cục, ném mạnh xuống đất, cười gằn nói: "Ngay lúc nhà đại gia Vĩnh xào xáo thì có kẻ chạy tới rình mò săn tin! Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, nhất định là có kẻ âm mưu sắp đặt từ trước! Lúc đó ở đó chỉ có ba người, tao và mợ mày không làm, vậy chỉ có thể là thằng nhãi mặt trắng môi hồng kia thôi!"
Thằng Đực nhỏ giọng hỏi: "Ý cậu là... cậu Sáng bày ra chuyện này ư? Vậy thì cậu ấy có lợi gì đâu chứ?"
Ba Hưởng nheo mắt, cười mỉa: "Sao lại không có lợi? Cậu ta bị Phạm Đạt và đứa em trai kia chèn ép sắp điên rồi mới dám nghĩ ra mưu hèn kế bẩn thế này. Chỉ dựa vào tờ nhật báo này, tỉnh trưởng nhất định sẽ đứng ra giải thích, vì sự có mặt của mợ mày nên chỉ có thể nói hai người là bạn học lâu ngày gặp lại, tất cả chỉ là hiểu lầm. Vô tình sẽ khiến người khác ngộ nhận cậu ta có quan hệ thân thiết với nhà tỉnh trưởng. Một bài báo giúp cậu ta kéo được một đồng minh về phía mình, quá có lợi luôn ấy chứ!”
Thằng Đực vẫn chưa hiểu, hỏi: "Nhưng nếu tỉnh trưởng trở mặt với cậu ta thì sao ạ?"
"Thì trên mặt báo ngày mai sẽ đưa tin Cô út Trúc đụng chạm thân thiết mập mờ với con trai trưởng nhà đại gia Vĩnh. Mối tình vụng trộm liệu có thể vượt qua định kiến, đơm hoa kết quả?" Trúc từ trong phòng đi ra, thuận miệng thay cậu ba Hưởng đáp lời thằng Đực, không quên nói thêm: "Là bạn học cũ lâu ngày không gặp, trong lúc ôn lại chuyện xưa vô tình vấp ngã vào nhau; hoặc là trai đơn gái chiếc lén lút gặp nhau "ôm ấp". Khỏi cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào rồi."
Cô khom lưng nhặt tờ báo bùi nhùi bị ném trên đất lên, mở ra nhìn thử thì thấy gốc chụp rất hoàn hảo, chỉ có cô và Phạm Sáng, hoặc cũng có lẽ vì xa quá nên không chụp được Thanh Bách.
Ba Hưởng đưa tay giúp cô gỡ cọng tóc dính trên má xuống, lại quen mồm trêu chọc mấy câu: "Bây giờ còn cảm thấy cậu ta là một con thỏ trắng mềm mại thật thà nữa hay không?"
Trúc lắc đầu, nói: "Còn chưa biết có phải cậu ta làm hay không mà. Chờ điều tra rõ rồi tính sau đi."
Ba Hưởng trừng cô một cái, sau đó lại thay đổi chủ đề, hỏi: "Định đi đâu đó?"
"Giúp ba chuẩn bị thiệp mời sinh nhật anh tư, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo ấy mà."
Nhật báo sáng nay nhất định sẽ là một chủ đề cực nóng để mọi người bàn tán. Cô phải ra ngoài hóng hớt một vòng, để xem dư luận đang hướng về bên nào, như vậy mới dễ tìm ra ai là kẻ đứng sau sắp đặt tất cả.
Phạm Sáng chắc không ngốc đến mức lộ liễu thế này đâu nhỉ? Hay là cậu ta thật sự bị chèn ép đến điên rồi, quyết định được ăn cả ngả về không?