Theo như lời mô tả của thằng Bình, Trúc có thể chắc chắn người đó chính là cô Duyên. Cô ta lẻn vào nhà phú ông làm gì? Hơn nữa thời gian còn vừa khớp với thời điểm cô bị người ta hãm hại, đây chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?
Lúc cô được cứu lên, thằng Đực nghe lệnh cậu ba Hưởng chạy đi mời thầy thuốc, nhưng rất nhanh đã dẫn theo cô Duyên trở về. Cô đã hỏi thằng Đực, nó nói trên đường tình cờ gặp được cô Duyên đang tìm hái thuốc gần đó nên mời cô Duyên đến đây. Đây cũng là trùng hợp?
Nếu nói là trùng hợp, ngay cả Công Chúa của cậu tư Rìa cũng sẽ bất mãn sủa gâu gâu hai tiếng khinh bỉ cho xem.
Cô đã đoán được đại khái tất cả mọi chuyện, nhưng làm sao mới có thể vạch trần bọn họ đây.
Càng nghĩ càng nặng đầu, Trúc xoa xoa trán mình, hỏi: “Em còn phát hiện thêm gì không?”
“Tối qua con định tìm mợ báo lại mọi việc, nhưng trong nhà dường như xảy ra chuyện nên chỉ đứng chờ bên ngoài mà thôi.” Nó lại rót thêm cho mình một ly nước, uống cạn xong mới nói tiếp: “Rồi thì... con bị cô ta phát hiện.”
Trúc giật nảy mình, bàn tay đặt trên gối siết chặt lại, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy cổ họng khô rát, cảnh giác hỏi: “Sau đó thế nào?”
Thằng Bình rũ mắt nhìn ly nước trống không trước mặt, trả lời: “Cô ta cho con một số tiền lớn, bảo con lừa mợ ra ngoài, chỉ như vậy thôi.”
Bốn chữ “chỉ như vậy thôi” đập cô muốn hôn mê. Chẳng biết có phải vì tức giận hay không mà ngực cô bỗng dưng khó thở, đầu hơi choáng váng, cô nhìn thằng Bình ung dung ngồi đối diện, nói: “Tôi có thể trả gấp hai, gấp ba lần số tiền cô ta cho cậu.”
Thằng Bình gật đầu, điềm tỉnh trả lời: “Nhưng nhận tiền của mợ rồi tôi phải bán mình làm nô. Cô ta cho tôi tiền, tôi làm xong việc cho cô ta thì không ai nợ ai nữa, tôi có thể tự do làm những việc mình muốn rồi.”
Lúc này Trúc biết mọi chuyện không ổn rồi, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng vừa chống bàn đứng lên thì lại mất sức ngã ngồi lại ghế, tay chân bủn rủn không còn sức lực. Mà con Đẹt bên cạnh vừa lúc cũng ngã ra đất mê man.
Trúc nhìn ly nước trước mặt, bàn tay run rẩy muốn cầm lấy nhưng bị thằng Bình xô đổ lênh láng ra bàn, nó không nhanh không chậm cất lời: “Tôi đã mời mợ rồi, là do mợ không uống chứ không phải tại tôi.”
Cơn đau đầu kéo đến như búa bổ, cảnh vật xung quanh dần nhoè đi mờ mờ ảo ảo, tiếng ấm nước sôi ùng ục không ngừng phun ra khí nóng, Trúc biết mình sai ở đâu rồi.
Nước trên bàn không có vấn đề, nó thậm chí còn là thuốc giải, mà ấm nước kia mới là thứ đánh bại cô.
Hai tay đỡ lấy cạnh bàn ổn định thân thể, Trúc chóng mặt đến nổi không còn nhìn rõ mặt thằng Bình nữa, cô thở hổn hển mấy hơi, hỏi: “Tại sao chứ? Chỉ vì chút tiền đó thôi ư?”
Thằng Bình đổ nước trong bình ra đất, rồi đẩy bình nước đến giữa bàn, đáp: “Tôi là một đứa không ba không má, chỉ biết lừa gạt sống qua ngày. Ai cho tôi lợi ích, tôi theo người đó. Tôi thà đi ăn trộm ăn cướp, bị mắng bị đánh cũng không muốn cúi đầu làm nô cho người ta!”
Dứt lời, nó đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trúc cười khổ một tiếng, nói: “Tôi từng bảo cậu bán mình làm nô cho tôi sao? Không ba không má thì sao, mồ côi thì đã sao, chỉ cần luôn hướng về những điều tích cực cậu sẽ cảm thấy cuộc sống này tốt đẹp biết bao nhiêu. Xin cậu đừng dùng hai chữ mồ côi để bao biện cho sự sa ngã của mình. Bởi không phải đứa trẻ mồ côi nào cũng hư hỏng như cậu.”
Thằng Bình dừng chân đứng đó, nhưng không đáp lời.
Trúc không biết nó đã rời đi chưa, bản thân cô như chìm vào ảo ảnh, chỉ biết lẩm bẩm một mình: “Đừng vì một vài người như cậu mà gieo tiếng xấu cho trẻ mồ côi. Không ai được chọn hoàn cảnh ra đời, nhưng tương lai phía trước là do chính mình quyết định.”
Thằng Bình như muốn nói gì đó nhưng vội nuốt lời vào trong. Nó nhìn người đang đi đến trước mình, nói: “Tôi làm xong việc rồi, tiền đâu?”
Người nọ nhìn Trúc đã mê man gục trên bàn, sau đó đưa túi tiền căng phồng cho nó, lại nói mấy lời khen ngợi: “Cậu làm tốt lắm, đối với những kẻ lắm tiền nhiều của quen sống trong nhung lụa thế này không cần phải nương tay. Bọn họ chỉ biết lấy thế hiếp người, làm sao hiểu được cảm giác của những người như chúng ta.”
Thằng Bình siết chặt túi tiền trong tay, vẻ mặt vô cảm nói: “Ân oán giữa các người tôi không quan tâm. Chuyện cần làm tôi làm xong rồi, tiền cũng đã nhận, tôi và cô không còn nợ nần gì nữa. Tôi đi trước đây.”
Người nọ nhìn bóng lưng thằng Bình dần khuất xa, lúc này mới đi vào nhà chòi. Cô ta lướt qua con Đẹt đang nhăn nhó nằm trên đất, đến bên cạnh Trúc thì dừng lại.
“Lần trước không thể dìm chết cô, lần này thì cô có mà chạy đằng trời nhé!”
Trong cơn mơ màng, Trúc vẫn nghe ra được đó là giọng của cô Duyên.
Cô ta không nói thêm gì nữa, có lẽ vì nôn nóng muốn giết cô nên không muốn lãng phí thời gian chăng?
Cô Duyên đi đến chỗ bếp lửa, đưa chân đạp đổ ấm nước trên đó, rồi cằm một cây củi đang cháy phừng phừng châm vào vách nhà làm bằng lá.
Vách lá chậm rãi nhen nhóm lửa rồi lan dần ra, tốc độ không nhanh nhưng hừng hực cắn nuốt những vật cản đường.
Cô Duyên ra ngoài tìm một sợi dây leo dẻo dai cột chặt cửa lại, sau khi chắc chắn dù người bên trong tỉnh lại cũng không thể thoát ra ngoài thì mới lùi vào một gốc lặng lẽ quan sát ngọn lửa đang dần cháy mạnh bên trong. Mãi cho đến khi khí đen bốc cao mới quay người rời đi.
Cả người Trúc uể oải, cơn choáng đầu hoa mắt cứ âm ỉ kéo dài khiến cô không ngừng đập đầu mình xuống bàn hòng mượn cảm giác đau đớn để giúp mình tỉnh táo lại. Bàn tay vô thức quơ quào trên bàn, vô tình đụng phải bình nước ấm.
Trúc cố nhích nó lại gần mình, run rẩy mở nắp bình ra, may mắn bên trong vẫn còn sót lại chút nước ít ỏi.
Cổ họng khô cằn như hạn hán cuối cùng cũng đón nhận được cơn mưa rào ghé qua. Cô vất vả lắm mới uống xong một ít nước, rồi chợt nhớ ra con Đẹt còn nằm trên đất bèn vội đem chất cạn đáy bình bón nước cho nó.
Tuy không thể hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cũng đủ để Trúc tỉnh táo nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.
Cô Duyên muốn thiêu chết cô!
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, chủ tớ hai người bị hơi nóng hun đến cả người ướt sũng mồ hôi. Trúc nhìn ngọn lửa sắp lan đến cửa, bèn giục con Đẹt mau mau cùng mình phá cửa chạy ra ngoài.
Nhà chòi đơn sơ nhưng sườn nhà khá chắc chắn. Đôi tay đẩy cửa bị phỏng bỏ bừng, đau rát. Trúc dường như quên mất sợ hãi, cả người tập trung phá cửa phá vách tìm lối ra, chỉ tiếc ngôi nhà này là cô Duyên đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, bốn phía xung quanh vững như thái sơn.
Trúc trơ mắt nhìn mảnh gỗ đỏ hỏn đang lao về phía mình, ngay khi cô muốn buông xui đón nhận thì con Đẹt bất ngờ nhào tới ôm chặt cô, nó dùng lưng mình che chắn cho cô.
Cô trở tay ôm chặt nó vào lòng, không kìm được nước mắt lăn dài trên má. Cô hối hận rồi, cô không nên tự ý ra ngoài! Đáng lẽ cô phải nghe lời khuyên của nó, là cô hại nó!
“Đẹt, xin lỗi! Đều tại mợ, tất cả đều do mợ mà ra. Em đừng có chuyện gì nha Đẹt, xin em đấy!”