Trải qua trận trách phạt vừa rồi, đám người ăn kẻ ở trong nhà không dán lơ là công việc nữa, chỉ cần thấy Trúc đi đâu thì tụi nó đều dán mắt theo trông chừng.
Mặc dù cậu ba không đánh chết hay bán tụi nó ra ngoài, nhưng lại nghiêm khắc cảnh cáo bọn nó rằng: Chỉ cần chủ cả trong nhà xảy ra chuyện, mà hỏi tụi nó cái gì cũng không biết, cậu sẽ không đánh không phạt nữa, mà lập tức đào hố chôn tụi nó làm phân bón cho cây xoài trước cổng.
Chẳng trách cây xoài đó vừa xanh tốt vừa sai trĩu quả mà chả ai thèm ăn.
Trúc nằm trên ván gỗ phơi nắng, bên cạnh là con Đẹt với đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, xung quanh là bốn đứa hầu đang quét dọn thỉnh thoảng lén lút ngó sang bên này.
Con Đẹt quạt gió cho mợ, nhỏ giọng thì thầm: “Mợ ơi, thằng Bình nó bảo muốn gặp mợ, nó phát hiện một chuyện rất quan trọng, không dám nhờ người khác truyền lời mà muốn tự mình nói với mợ ạ.”
Lúc này Trúc mới nhớ ra hôm qua vừa sai thằng Bình làm gì, cô vừa bật người ngồi dậy liền hứng trọn tám con mắt gần đó hướng tới. Cả sáng nay cô đã làm quen được với tình huống này rồi, cho nên cứ thế mặc kệ những ánh mắt dõi theo xung quanh, vội vàng hỏi chuyện con Đẹt: “Nó đang ở đâu?”
Con Đẹt đáp lời: “Nó bảo đang trốn ở căn nhà chòi hướng ngược đường chợ Chiều. Chuyện này quá quan trọng, nó không dám ló mặt đến gặp mợ vì sợ bị người ta trả thù, cho nên canh lúc con đi ra ngoài thì vội đến báo một tiếng rồi chạy mất tiêu.”
Trúc ngồi ngay ngắn lại, hai tay đặt trên gối, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Hôm qua cô bảo thằng Bình canh chừng ngỏ sau nhà phú ông, hể thấy ai thập thò đáng nghi thì lập tức theo dõi người đó rồi báo lại cho cô hay. Không ngờ lại thật sự có kết quả, đúng là mèo mù vớ cá rán mà.
Tâm trạng cô bỗng dưng kích động, phấn khởi, nôn nao, muốn ngay lập tức ra ngoài hỏi rõ mọi chuyện.
Nhưng con Đẹt nhanh tay lẹ mắt chạy tới ôm chặt eo mợ, quấn lấy không buông, nói: “Mợ muốn đi đâu? Mợ không được đi! Cậu ba nói rồi, tuyệt đối không được để mợ đi lung tung, mợ muốn ra ngoài thì phải chờ cậu ba trở về, hoặc là bảo anh Đực đưa đi.”
Cái eo bị nó ghì chặt tưởng chừng như sắp gãy làm đôi, Trúc thở dài, hợp tình hợp lí nói: “Cậu ba đi làm tới chiều tối mới về, thằng Đực thì kè kè bên cạnh cậu không rời. Chẳng lẽ em bắt mợ lãng phí thời gian ngồi chờ ở đây như vậy ư?”
Con Đẹt nhất quyết không chịu buông tay, nó mếu máo, nói một hơi dài không ngừng nghỉ: “Nhưng mà cậu ba bảo nếu con không làm theo lời cậu dặn thì sẽ đem con đi bón cho cây xoài trước cổng đó mợ!”
Trúc ngừa mặt nhìn trời, hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cô đưa tay ôm mặt con Đẹt nựng trái nựng phải một hồi, dịu giọng nói: “Ngoan nha, chờ mợ ra ngoài trở về liền hái sạch quả trên cây xuống làm xoài lắc muối cho em ăn nha. Nhanh nhanh buông mợ ra nào.”
Con Đẹt một mực lắc đầu.
Trúc cũng không tức giận, cô chỉ cười rồi đưa tay nắm lấy lỗ tai nó kéo lên, hoà nhã nói: “Em sợ cậu ba, mà không sợ mợ sao đa? Cậu ba có bắt em làm phân bón thì cũng là chuyện của buổi chiều, nhưng bây giờ nếu em không nghe lời mợ, mợ sẽ lập tức cho người tới trối em dưới gốc cây xoài làm mồi cho kiến. Em nghĩ kỹ lại xem nên nghe lời ai đây!”
Con Đẹt khóc “oa oa” buông mợ ra, uất ức ngồi bệt xuống đất ăn vạ.
Thành công hù doạ một đứa nhỏ chưa lớn, Trúc hí hửng xoa đầu nó, dỗ dành: “Ngoan nào, nín đi nào. Lúc về mợ sẽ làm xoài lắc muối cho em ăn nha.”
Nghe vậy con Đẹt càng khóc dữ dội hơn. Từ hôm nay nó sẽ bị cây xoài ám ảnh cho mà xem.
Vợ chồng cậu ba thật xấu! Đúng là... là cái gì mà nồi nào úp vung nấy người ta vẫn hay thường nói đó.
Dù là vậy nó vẫn chưa bỏ cuộc, bèn ôm đùi mợ nan nỉ: “Mợ đừng đi mà, hay là con kêu thêm vài người nữa đi cùng mợ nha, có được không mợ?”
Kéo người đi đông như vậy thì còn gì là bí mật nữa chứ, không khéo lại đánh rắn động cỏ gây thêm phiền phức không nên có.
Nhưng cứ kì kèo mãi thế này cũng mất thời gian, cô bèn lui một bước, thoả hiệp: “Em đi với mợ là được rồi. Chúng ta cứ báo lại với người trong nhà là đi đâu, bảo đứa nào đó canh thời gian rồi đến đón chúng ta về. Như vậy không phải là được rồi sao?”
Con Đẹt do dư một lúc, thầm nghĩ làm vậy cũng khá hợp lí, vì vậy liền lật đật chạy đi dặn một đứa hầu thời gian và địa điểm cần đến đón.
Giải quyết xong con nhóc “hai mang” này, Trúc mới thong thả dẫn nó ra ngoài tìm thằng Bình.
Đoạn đường đến điểm hẹn lắt léo không tiện ngồi xe, chủ tớ hai người chỉ đành dìu dắt nhau băng qua những mẫu ruộng, vượt qua bờ đê quanh co, xuyên qua cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, lại đi thêm một đoạn ngắn mới nhìn thấy một căn nhà chòi đơn sơ gần đó.
Trúc không vội đi vào mà đưa mắt quan sát xung quanh một vòng. Bốn phía vắng lặng như tờ, chỉ thấy xa xa có bóng người thấp thoáng qua lại nhỏ bé như hạt đậu, nếu bất ngờ gặp chuyện không may dù cô có gào rách cổ họng kêu cứu cũng chắc gì có người nghe thấy.
Con Đẹt đi đến bên cánh cửa làm bằng vô số nhánh cây ghép lại với nhau, thấp giọng kêu ba tiếng “cục tác” liên tiếp. Vài giây sau bên trong truyền ra tiếng bước chân, cánh cửa hé ra một khoảng nhỏ, thằng Bình mặc đồ chắp vá lỗ chỗ khắp nơi ló đầu ra ngoài.
Sau khi xác nhận người đến là ai, nó mới nghiêng người nép sang một bên, giục: “Mợ vào nhanh đi, kẻo bị ai đó trông thấy thì nguy.”
Trúc nhìn thoáng vào bên trong thấy không còn ai khác thì mới an tâm đi vào.
Trong nhà chỉ có một cái bàn cũ kĩ và mấy khúc gỗ to được dùng làm ghế, bên trên có một bình trà nhỏ và hai cái ly bé xíu, trong gốc là một bếp lửa được kê bằng gạch, ấm nước đang sôi ùng ục phun khói trắng ra ngoài.
Thằng Bình vụng về rót cho cô một ly nước ấm, Trúc nhận lấy rồi đặt xuống bàn chứ không uống, lập tức vào thẳng vấn đề: “Nghe con Đẹt nói em có chuyện muốn nói với mợ.”
“Đúng ạ.” Thằng Bình gật đầu, trả lời: “Hôm qua con làm theo lời mợ dặn nấp vào một gốc đứng canh ở ngỏ sau nhà phú ông. Đến trưa thì phát hiện có người loay hoay gần đó mấy bận trông rất khả nghi.”
Trúc lập tức lên tinh thần, hỏi vội: “Em biết người đó là ai không? Là nam hay nữ?”
Thằng Bình tự rót cho mình một ly nước rồi uống cạn một hơi, mới đáp: “Là một cô gái ạ. Con thấy không lâu sau có một người làm trong nhà phú ông đi ra, người đó nhìn thấy cô gái kia thì đến nói mấy câu gì đó, sau đó cô gái kia bỏ đi. Con thấy cô gái đó đáng nghi lắm nên mới lẻn đi theo cô ta về nhà.”
Hai mắt Trúc sáng rực lên, nói: “Nhà cô gái đó ở đâu, cô gái đó đặc điểm gì hay không?”
Thằng Bình cúi đầu như đang nghiêm túc nhớ lại, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nhà cô gái đó cách chợ Chiều không xa, trước sân phơi đầy cây thuốc. Cô gái thân hình cao gầy, rất ưa nhìn. Con trốn gần đó quan sát cô ta nửa ngày, đến chiều thì con thấy cô ta lẻn vào nhà phú ông!”