Lúc Trúc trở về nhà, quần áo trên người đã hơi ẩm ướt.
Cô đi thẳng về phòng tắm rửa thay đồ mới, lúc trở ra thì thấy con Đẹt đang loay hoay dọn dẹp đống sách trên đầu tủ. Nó thấy cô đi ra, còn hớn hở chạy tới khoe rằng: "Mợ ơi, mợ coi con tìm được gì cho mợ nè."
Trúc vừa chải tóc vừa thong thả bước chân đi tới, nhìn mớ sách có phần cũ kĩ được xếp gọn gàng ngăn nắp đặt ở tủ đầu giường, cô cảm thấy chúng thật lạ mắt, dường như trước kia cô chưa từng thấy qua bao giờ.
Tuỳ tiện cầm một cuốn lên xem, mới lật mấy trang đầu cô đã hoảng hồn đóng lại. Hai má phút chốc nóng rần như lửa đốt, cô nhìn thẳng vào con Đẹt, vội hỏi: “Sách này... em lấy ở đâu ra vậy hả?”
Nhìn mợ đột nhiên thay đổi thái độ, con Đẹt quýnh quáng trả lời: “Dạ mợ, trong mấy ngày cậu mợ lên tỉnh, con tranh thủ dọn dẹp lại phòng ở... rồi thấy nó ở trong đống đồ cưới của mợ đấy ạ. Con thấy là sách, mà để trong rương không khéo sẽ mối ăn hỏng mất, cho nên con mới dọn hết ra đây cho cậu và mợ đọc... ạ.”
Đồ cưới? - Trúc ngẩn người một lúc, mới nhớ rằng khi cô gả đến đây còn đem theo rất nhiều của hồi môn quý giá, trong đó còn có vài món quà nhỏ linh tinh do bạn bè gửi tặng. Mà từ khi gả đến đây thì đâu có ngày nào yên ổn, “mợ ba Trúc” trước đó làm gì còn tâm trạng nhớ tới đống quà cưới này.
Chả trách... chả trách lại có loại sách này!
Suy nghĩ một lúc, Trúc chợt hỏi thêm: “Em... em có mở ra xem hay chưa?”
Con Đẹt tức khắc lắc đầu lia lịa, đáp: “Con nào dám tự ý xem đồ của cậu mợ ạ!”
Trúc thở phào một hơi, sau đó lật đật ôm hết mớ sách trên đầu tủ vào lòng, quyết định tìm một chỗ vắng người... thiêu huỷ nó!
Đáng tiếc ông trời khéo trêu ngươi, lúc cô vội vàng đi tới cửa thì đâm sầm vào cậu Ba Hưởng đang từ ngoài bước vào. Số sách trong tay lập tức rơi đầy ra đất, có cuốn còn bị gió thổi lật mở mấy trang.
Ba Hưởng nhanh tay đỡ được Trúc khỏi ngã, chờ cô đứng vững thân mình, mới nhẹ giọng trách: “Đi đâu mà hấp ta hấp tấp dữ vậy?” Ánh mắt cậu lại chuyển sang mớ sách trên đất, đôi chân mày rậm khẽ nhướng lên, hỏi: “Cái gì đây? Em định mang sách của tôi đi đâu đó?”
Trúc nhẹ nhàng lướt tới chắn ngang tầm nhìn của cậu, cười cười nói: “Không phải sách của mình đâu mà, là... là... chỉ là mớ sách cũ em mang từ nhà theo. Bây giờ không dùng được nữa, cho nên định đem đi vứt đó mà.”
Ba Hưởng chăm chú quan sát vợ mình. Đôi má ửng hồng như phát sốt, hai mắt láo lia không dám nhìn thẳng cậu, hành động mập mờ che che giấu giấu, tóm lại chính là lời cô nói không hề đáng tin chút nào!
Đem tay giữ chặt bờ vai thon gầy của cô, Ba Hưởng mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Vứt sách thôi mà, em gấp cái gì? Để tôi xem thử coi chúng còn dùng được không, cứ thế vứt đi thì tiếc lắm đa.”
Thấy cậu khom lưng chuẩn bị nhặt sách, Trúc hoảng loạn không còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết hành động theo bản năng. Cô nhảy lên ôm chặt lấy Ba Hưởng, hai tay choàng qua cổ cậu, hai chân khoá chặt phần hông, quyết tâm không để cậu nhìn thấy nội dụng mấy quyển sách đó.
Ba Hưởng bị tập kích bất ngờ, hai tay vội vàng đỡ lấy mông cô. Thân thể cậu hơi lùi một bước rồi hoàn toàn đứng vững lại, cậu mới vừa tức vừa buồn cười tét một cái vào mông cô, nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi mấy trò trẻ con này nữa.”
Trúc rụt mặt vào hỏm vai cậu, nhất quyết không thả người ra, cứng rắn đáp trả: “Em trẻ hơn mình!”
Cho nên lỡ cưới nhau rồi, thì mình gắng mà chiều em đi!
“Còn dám chê tôi già?” Ba Hưởng lại vỗ mông cô thêm một cái, âm thanh phát ra khiến con Đẹt đang rụt cổ trốn trong gốc cũng phải thẹn thùng đỏ mặt. Đáng tiếc cậu mợ ba bây giờ làm gì còn rảnh quan tâm đến nó.
Trúc phát huy kĩ năng quấn người, nghe vậy trả lời: “Không có chê! Em đang nói sự thật mà thôi!” Nói đến đây, như nghĩ tới gì đó, cô lại đỏ mặt quát khẽ: “Đừng có vỗ vào chỗ đó nữa!”
Bàn tay vừa thủ thế của Ba Hưởng lập tức khựng lại. Cậu không tiếp tục bắt nạt cô nữa, chỉ cười cười hỏi: “Em nhiệt tình thế này, có phải là đang giấu giếm tôi chuyện gì đó không?”
“Không có!” Trúc nhất quyết phủ nhận, vẻ mặt cam đoan bản thân không làm điều gì sai trái.
Ba Hưởng nheo mắt, cân nhắc một lúc, lại hỏi: “Vậy hành động này của em là gì đây?”
Đâm lao thì phải theo lao! Trúc tiếp tục bịa chuyện: “Một giờ không gặp như cách ba năm. Mình nhẩm xem chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi? Vừa thấy mình trở về, em mừng phát khóc, chỉ muốn ôm mình mãi như thế này thôi.”
Miệng lưỡi trơn tru! Nhất định có điều gian trá!
Ba Hưởng càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình. Cậu mặc cô treo trên người mình, một tay ngoắc con Đẹt đang trốn trong gốc ra, bảo: “Mày nhanh ra dọn đống sách này cho mợ Ba.”
Con Đẹt nào dám chậm trễ, lập tức vâng dạ chạy tới nhặt sách.
Trúc lén thở phào một hơi, vừa định bụng nhảy xuống khỏi người cậu Ba, nào ngờ mông lại bị người ta vỗ mạnh một cái, sau đó là giọng nói trầm khàn của Ba Hưởng truyền thẳng vào tai: “Chẳng phải nói là muốn ôm tôi thế này mãi thôi sao? Vậy thì ôm cho đàng hoàng tử tế vào, đừng có cựa quậy tới lui chứ đa!”
Cơ thể Trúc cứng đờ, buông không được mà không buông lại càng không xong!
Con Đẹt cắm mặt chuyên tâm nhặt sách, không dám liếc nhìn cậu mợ cái nào. Nó ôm mớ sách trong lòng, đoạn nhặt đến quyển bị gió thổi lật mở mấy trang ra, ánh mắt nó lướt qua nội dung trên sách đó, bên trên chỉ đề một hàng chữ ngắn gọn ngoằn ngoèo, phần còn lại đều là tranh vẽ.
Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, tò mò với mọi thứ mới lạ xung quanh. Vừa thấy tranh vẽ thì nghiêng đầu muốn nhìn cho rõ. Nó nhìn ra được trong tranh là vẽ hai người, một nam một nữ. Có điều... hình như hai người này không mặc quần áo... tư thế ôm nhau thân mật thế này là là là...
Nó “A!” một tiếng thảm thiết rồi ngã ngồi ra đất.
Khoảnh khắc con Đẹt hét lên, Trúc biết lần này toang thật rồi. Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội heo mà thôi. Chỉ là tranh hướng dẫn chuyện phòng the thôi mà, có cái gì mà hét!
Cô còn muốn khóc luôn là đằng khác đây này!
Ba Hưởng đỡ mông cô, hơi dùng lực hất cả người cô lên trên một xíu. Sau đó mới ôm theo cô cùng ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn cầm lấy cuốn sách dưới đất lên, bình tĩnh lật xem mấy trang đầu.
Chân mày cậu giật nảy một cái, ba Hưởng hất cằm ý bảo con Đẹt ra ngoài. Con Đẹt cầu còn không được, lập tức co giò chạy thẳng ra ngoài, nó còn rất chu đáo giúp cậu mợ khép cửa rồi cắm đầu chạy biến.
Âm thanh lật sách sột soạt vang vọng bên tai, Trúc giả chết không hé răng nửa lời. Chờ đến khi Ba Hưởng xem xong hết một cuốn, cậu bất ngờ đứng dậy, mang theo người con gái đang sống chết treo trên người mình vững bước đi về phía chiếc giường êm ái.
Ba Hưởng ngồi xuống giường, từ tốn lên tiếng: “Tôi tìm thấy rồi.”
Dù thẹn nhưng Trúc vẫn không nén được tò mò mà hỏi: “Tìm thấy cái gì cơ?”
Ba Hưởng giơ sách trong tay lên, chỉ vào một trang được mở sẵn, chậm rãi nói từng lời: “Ôm. Tư thế đúng như mong muốn của em. Một giờ không gặp như cách ba năm, em đếm xem số sách này có đủ bù vào số năm em nhung nhớ tôi không. Hửm, Thanh Trúc?”