Xế chiều, cơn mưa lần nữa trút xuống như thác đổ.
Sau khi cùng cậu tư Rìa và cô Hai Hoa tách ra, Trúc vốn định nhanh chân trở về nhà dùng cơm với ba Hưởng như đã hẹn trước, nhưng mưa ngoài trời mỗi lúc càng nặng hạt, cô chỉ còn cách tấp vào một hàng quán nhỏ tránh mưa.
Trong quán chen chúc chật kín người, đa phần đều là những nông dân đang làm ruộng giữa chừng cũng vào tránh tạm. Vì để giữ bí mất chuyện cô Hai Hoa lén trốn ra ngoài, cho nên cô đã căn dặn con Đẹt ở lại trông chừng con Nụ và hai đứa gác cửa, tránh cho bọn nó chuồn đi bép xép với vợ chồng phú ông, đến lúc đó mọi chuyện lại rùm beng lên, nghĩ thôi đã nhức nhức cái đầu.
Một mình Trúc ngồi trong gốc khuất, dỏng tai nghe người xung quanh than thở. Web đọc ?ha?h ?ại — TR?MTR ??Ệ?.?? —
Mưa to kéo dài liên tiếp nhiều ngày, đồng ruộng không kịp thoát nước, mạ non bị nước nhấn chìm không còn thấy bóng dáng, lúa đang tươi tốt thì có nguy cơ bị ngập úng nặng, chẳng biết kiên trì chống chịu được bao lâu.
Trúc nhìn đĩa đậu phộng luộc đặt trên bàn, vói tay cầm lên một hạt rồi dùng sức bóp vỏ. Hoá ra chuyện cậu ba Hưởng nói với cô lúc trưa là thật.
Một mình nhăm nhi hạt đậu ngọt bùi, cô vô tình nghe được ai đó nói rằng:
“Trăm năm qua, đây là lần đầu tiên làng ta gặp phải mưa to kéo dài thế này. Nói nào ngay, tôi lo đây là ông trời gửi điềm báo cho chúng ta, phải chăng tai hoạ sắp ập đến rồi đó đa!”
Người ngồi bên cạnh lập tức vỗ vai gã thật mạnh, cao giọng quát: “Ăn nói bậy bạ, mau nhổ nước bọt nói lại ngay! Nắng mưa là chuyện của trời, đâu ra điềm báo với tai hoạ chứ hả? Đừng có nói mấy lời mê tín vô căn cứ đó, tự mình hù mình!”
Một người khác lại nói xen vào: “Ông Năm nói cũng có lí chứ bộ. Thời tiết bỗng dưng thay đổi thất thường, rau dưa trong vườn bị gió giông quật đổ nát, lúa ngoài đồng thì lặn thụp trong biển nước. Tôi nghĩ nhất định là có kẻ làm chuyện bất nhơn, cho nên ông trời nỗi giận, giáng tai hoạ xuống đầu chúng ta!”
Người được gọi là ông Năm gật đầu lia lịa đồng tình, vỗ bàn nói thêm: “Còn phải nói? Tôi còn định nếu hai ba hôm nữa không dứt mưa, sẽ chạy đi tìm thầy cúng hỏi coi sao. Chẳng may tai hoạ kéo đến thật, thì còn biết đường chạy lẹ nữa đa.”
“Thôi đi thôi đi, mới mưa to mấy ngày, mấy ông đã nghi thần nghi quỷ rồi!”
“Thà tin là có, còn hơn là nước đến chân mới nhảy! À... hiện tại nước cũng ngập đến đầu gối luôn rồi, bây giờ không nhảy thì bao giờ mới nhảy chứ hả?”
“...”
Cuộc cãi vã của ba người rất nhanh thu hút được mọi người xung quanh. Ai nấy cũng đều góp một lời bình, không khí trong quán bắt đầu rộn rã hẳn lên.
Bấy giờ, giữa đám đông bất ngờ vang lên giọng nói trầm khàn sâu xa huyền bí: “Thời tiết thay đổi đột ngột chính là lời cảnh báo từ thiên nhiên. Nói đúng hơn là có kẻ làm trái với quy luật tự nhiên, chẳng hạn như cô hồn dã quỷ quấy rối nhân gian khiến đảo lộn hai giới âm dương...”
Lời lẽ hùng hồn sặc mùi mê tín dị đoan khiến Trúc không khỏi đưa mắt tìm tòi nghiên cứu. Chỉ thấy người vừa lên tiếng nọ là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, ngoại hình bình thường, tay cầm quạt mo khẽ phẩy phẩy mấy cái, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía mình mà từ tốn uống nước mát.
Nếu là bình thường, Trúc không thèm để tâm đến mấy lời nói bóng gió thế này đâu. Ngặt nổi cô có tật giật mình. Một câu vừa rồi của ông ta, nghe thì có vẻ mê tín, nhưng lại khiến cô chột dạ đứng ngồi không yên.
Cô xuyên thời không đến thế giới này chính là trái với quy luật tự nhiên. Linh hồn cô nhập vào thân xác “mợ ba Trúc”, mượn thân thế người ta để sống tiếp ở thế giới này! Phải chẳng đây cũng là đảo lộn hai giới âm dương?
Trúc bên này trái lo phải nghĩ, bên kia đã có người nhịn không được mà nhiều lời hỏi thêm: “Xin hỏi ông anh đây là... thầy cúng?”
Người nọ cười cười gật đầu, nói tiếp: “Tôi ngó thời tiết mấy nay không được tốt, cho nên ra ngoài xem xét tình hình xem sao. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tai hoạ ập đến là do có thứ dơ bẩn quấy phá đó đa.”
Người được gọi ông Năm tức khắc chen tới, hỏi: “Xin hỏi thầy tên gọi là gì? Có thể nói rõ hơn về chuyện vừa rồi hay không?”
Người đàn ông nọ nhìn màn mưa bên ngoài một lúc, mới đáp lời: “Người ta đều gọi tôi là thầy Tư.” Nói đoạn, ông lại thở dài, rồi tiếp lời: “Có vài chuyện nhìn thấy được nhưng không thể nói thẳng ra được. Tôi chỉ có thể nhắc nhở các người thế này, người tưởng chừng sắp chết bỗng dưng mạnh khoẻ sống lại nhất định là bị ma quỷ ám thân. Người đó không còn là người mà mọi người quen biết nữa. Tỷ như tính tình thay đổi như hoàn toàn biến thành một người khác... Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tất cả đều là thuật che mắt mà thôi.”
Một người trong đám đông vẫn nghe không hiểu lắm, gãi đầu hỏi: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến thời tiết?”
Thầy Tư liếc người nọ một cái, đáp: “Cô hồn dã quỷ trà trộn vào nhân gian, đương nhiên là muốn hại người rồi. Thời tiết biến xấu chính là lời cảnh báo từ thiên nhiên. Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, mấy người cứ chờ đi, phía sau nhất định sẽ còn có chuyện lớn xảy ra cho mà coi!”
Mặc kệ câu chuyện còn dở dang, thầy Tư đứng dậy tính tiền nước rồi bung dù rời khỏi hàng quán.
Trúc siết chặt mớ đậu luộc trong tay, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Cô có cảm giác người này hình như đang ám chỉ mình, nhưng ông ta vừa rồi lại không hề nhìn về phía cô, cứ như không hề hay biết cô hoàn toàn phù hợp với những gì ông ta vừa nói.
Phải chăng là do cô đã quá đa nghi, cho nên mới bị mấy lời mập mờ không rõ ảnh hưởng tâm trí.
Bói ra ma quét nhà ra rác! Trúc tự an ủi mình như thế, xem như những gì thầy Tư kia vừa nói chỉ là văn mẫu dùng để lừa gạt những người nhẹ dạ cả tin mà thôi.Mưa bên ngoài cũng dần ngớt. Cô không tiếp tục ở lại chốn ồn ào này nữa, ra ngoài bắt xe kéo trở về nhà.