Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 163: Ngôi sao không sáng của tôi, thật lợi hại (26)



(Mọi người chịu khó tương tác với mình xíu nhé, thank bài hay cmt gì cũng được, chê hay khen truyện cũng được. Nếu không có các bạn, mình sẽ không còn động lực để dịch truyện đâu. Yêu các bạn nhiều.)

Mũi đau, mặt đau, ngực đau, nửa thân dưới đau, chỗ nào cũng đau cả.

Cú ngã này khiến Tạ Trản cảm thấy cuộc sống chẳng còn gì lưu luyến nữa.

Quỳ rạp dưới đất như con cá ướp muối không nhúc nhích, giả vờ như mình đã chết rồi.

Hắn có thể cảm nhận được luồng máu ấm nóng liên tục chảy ra từ lỗ mũi. Nếu được hãy cho hắn chết vì chảy hết máu đi cũng tốt.

Thể diện của hắn đã mất sạch, để hắn chết đi!

Vẻ mặt Phồn Tinh hoang mang, Tạ Trản rất trắng, kiểu trắng tái không sức sống. Đại lão nhìn người trắng bệch kia đang quỳ rạp dưới đất, biểu cảm lại thành ra như vầy. . . (⊙_⊙). . .

Hình như... Cũng rất đẹp.

"Cậu đứng lên đã, nếu không mặc quần áo sẽ cảm mất." Tạ Trản nằm sấp dưới đất tròn 2 phút, Phồn Tinh thong thả ngáp một cái cảm thấy buồn ngủ rồi.

"Không dậy nổi!" Tạ Trản ồm ồm nói, "Để tôi chết quách đi!"

Không chết thì sống nhục lắm!

Làm gì cũng không được, từ nhỏ đến lớn đều như thế vậy hắn sống có ích gì chứ?

Ngay cả việc này cũng không làm xong, chết tại chỗ còn hơn!

Đại lão rất vô tình, may là yêu tinh nhỏ này không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Nếu không lúc này hắn sẽ bật dậy, chống nạnh chửi đổng.

Ngáp thêm một cái.

Phồn Tinh xoay người ngồi xổm xuống, đưa tay chọc vào eo Tạ Trản.

Cả người Tạ Trản run rẩy một hồi.

Cô lại chọc tiếp.

Tạ Trản tức giận không kìm chế được nữa nói: "Cô đừng chọc tôi nữa! Ngứa!" Ông đây sợ ngứa! Cô gái ngốc!

"Tôi đỡ cậu đứng lên nhé!" Phồn Tinh cười hì hì, tất nhiên là đang biến sự thống khổ của người khác thành cái vui vẻ của mình rồi.

Tạ Trản không suy nghĩ nữa.

Hắn vẫn còn muốn giữ thể diện.

Thật ra hắn rất lạnh đấy!

Lúc nằm trên giường ít nhất cũng không lạnh như vậy. Bây giờ nằm rạp trên sàn, phía trên đầu mở điều hoà thật đúng là mát lạnh thấu tận xương tuỷ...

Vì thế ép bụng cúi đầu thật thấp để tuỳ Phồn Tinh đỡ hắn đứng dậy.

Sự thật chứng minh điều khiến người ta kích thích sẽ không ngẫu nhiên mà dừng lại!

Cô dùng một tay!

Cô có còn là người không, dùng một tay nắm lấy vai hắn đã đỡ hắn lên được.

Làm hắn cảm thấy mình còn yếu hơn gà.

Chút tự tin của hắn đã vinh quang rơi xuống lộp bộp!

Tạ Trản bị đả kích nên để mặt Phồn Tinh muốn làm gì thì làm.

Được đỡ ngồi lên giường, Phồn Tinh dùng chăn bao bọc Tạ Trản lại rồi nhìn máu chảy trên mặt hắn.

"Chảy máu mũi rồi." Bông hoa nhỏ đáng thương tội nghiệp dường như muốn người khác che chở.

Tạ Trản:... Tức giận nên không nói chuyện.

Phồn Tinh giúp Tạ Trản lau sạch máu, nghiêm túc chăm chỉ cả biểu cảm cũng rất tập trung.

Tạ Trản nhìn thiếu nữ gần ngay trước mắt, ánh mắt của cô rất trong sáng không có chút ý xấu.

Lúc nhìn hắn cũng không có sự khinh bỉ hay coi rẻ, tựa như những chuyện hắn làm vừa rồi chỉ là gió thoảng mây bay.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cô lại chẳng để tâm.

"Vì sao?" Tạ Trản bất ngờ hỏi.

"Hả?" Phồn Tinh đối mặt với hắn, đôi mắt mở to tò mò nhìn Tạ Trản.

"Vì sao không muốn tôi?"

Vì Tạ Trản không có cảm giác an toàn nên tối nay hắn mới dâng hiến cơ thể, đầu tiên là vì không chắc chắn về những yêu cầu của cô. Thứ hai chính là hắn bất an, hắn không tin Ngọc Phồn Tinh cho hắn nhiều thứ tốt như vậy là vì cổ vũ hắn tiến lên.

Hắn rất vất vả mới nhìn thấy hi vọng thoát ra khỏi bùn lầy.

Hắn không hy vọng sau khi hắn gửi gắm toàn bộ hy vọng của mình vào Ngọc Phồn Tinh, Ngọc Phồn Tinh lại chán ngấy hắn rồi ném hắn vào vực sâu.

Cho nên hắn đã hiến thân để quan hệ giữa hai người càng thêm gần gũi. Ít nhất là hắn cũng có trong tay thêm chút an toàn.

P/s: Mình thay đổi văn phong dịch một chút, hy vọng sẽ khiến mọi người hài lòng, cũng khiến bản thân đổi mới để tốt hơn.

Tình hình dịch bệnh căng thẳng, chúc các bạn đọc và gia đình của các bạn đều bình an.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv