Hoa đào trong Độc Vương Cốc đã rơi, sáng sớm, cánh đào hồng nhạt chất đầy đất. Bách Lí Triều Hoa kéo Bách Lí Lam, nói là phải tạo một bàn đu dây dưới cây hoa đào cho “Linh Nhi” của hắn. Làm xong bàn đu dây, Bách Lí Triều Hoa ôm gối Hoa Tư Du Tiên, ngồi trên bàn đu dây, ngơ ngác mà nhìn hoa đào bay xuống.
Vừa qua buổi trưa, Tiết Hồng Lệ gõ vang cửa phòng Úc Cẩm Huyền.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Úc Cẩm Huyền xuất hiện ở cửa, hắn nhìn Tiết Hồng Lệ, hỏi: “Hồng Lệ, có chuyện gì?”
“Cốc chủ, hôm nay là sinh nhật của ngài, Hồng Lệ đã xuống bếp, nấu cho ngài một chén mì trường thọ.” Ngày thường Tiết Hồng Lệ luôn lạnh như băng, trên mặt không có biểu cảm gì, hôm nay khó có khi hiện ra ba phần dịu dàng.
Úc Cẩm Huyền sửng sốt, nhận khay trong tay nàng, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Tiết Hồng Lệ theo hắn bước vào phòng.
Úc Cẩm Huyền ngồi xuống trước bàn, cầm lấy chiếc đũa, nếm một miếng mì sợi.
Trong lòng Tiết Hồng Lệ dâng lên một phần khẩn trương: “Cốc chủ, hương vị như thế nào? Ta, ta cũng là lần đầu tiên xuống bếp, không biết làm có hợp khẩu vị Cốc chủ hay không…”
“Hồng Lệ, ngươi có từng nghe nói tới bánh sinh nhật bao giờ chưa?” Úc Cẩm Huyền đột nhiên hỏi.
Tiết Hồng Lệ mờ mịt: “Kiến thức của Hồng Lệ nông cạn, chưa từng nghe nói tới vật ấy.”
“Không trách ngươi, ta lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên được ăn. Nghe nói, vật ấy là món chuyên môn dùng để ăn mừng sinh nhật, tên bánh kem ‘sinh nhật’, ước chừng cũng bởi vậy mà có.” Đáy mắt Úc Cẩm Huyền hiện lên một tia sáng hạnh phúc.
Tiết Hồng Lệ không chỉ là lần đầu tiên nghe nói tới “Bánh sinh nhật”, mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ hạnh phúc trong mắt Úc Cẩm Huyền.
Úc Cẩm Huyền bị lão cốc chủ giam nhốt làm người thử thuốc, từ nhỏ đau đớn mà lớn lên, nếm hết khổ sở nhân gian, đau đớn có tư vị gì, hắn đều rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.
Người thường khó có thể chịu đựng đau đớn, mà lại tạo ra hắn có tính tình khoan dung nhân từ, càng làm hắn có vẻ ôn nhuận như ngọc. Thế nhân thấy được hắn, trước nay đều mang tính tình ôn nhu dịu dàng, trên mặt luôn treo tươi cười ấm áp như gió xuân, chỉ mỗi Tiết Hồng Lệ biết, hắn cười không phải bởi vì vui vẻ cùng hạnh phúc, mà đó chỉ là thói quen hay cười mà thôi.
Cười với hắn mà nói, là một dạng biểu cảm.
Đáy lòng Tiết Hồng Lệ vừa chua vừa đắng.
“Cốc chủ! Cốc chủ!” Một thị nữ nhanh chóng chạy tới, thấy Tiết Hồng Lệ cũng ở đó, ngây người trong chớp mắt, vội vàng hành lễ với nàng, “Bái kiến Tiết cô nương.”
“Xảy ra chuyện gì?” Úc Cẩm Huyền nói.
“Đường Môn chủ đã trở lại.” Thị nữ đáp. Úc Cẩm Huyền vẫn luôn để người canh ở cửa cốc, nếu thấy Ngu Phương Linh trở về, kịp thời bẩm báo cho hắn.
Úc Cẩm Huyền nghe vậy, gác đũa, đi ra ngoài phòng.
Một chỗ khác trên hành lang, Ngu Phương Linh phong trần mệt mỏi mà đi tới. Cô không ngủ không nghỉ đi đường hai ngày hai đêm, e sợ sẽ bỏ lỡ thời gian, dọc theo đường đi cũng chưa kịp tắm rửa thay quần áo, vừa đến nơi đã vào cốc.
Úc Cẩm Huyền đứng ở cuối hành lang dài, ánh mắt dừng trên người cô.
Ngu Phương Linh nhanh chân đi đến trước mặt hắn, câu đầu tiên lên tiếng lại là: “Úc cốc chủ, Triều Hoa vẫn còn ổn chứ?”
Đáy mắt Úc Cẩm Huyền chợt lóe qua mất mát rồi biến mất, nhanh đến nỗi không ai kịp nắm bắt, hắn hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hắn rất tốt, Đường Môn chủ yên tâm.”
“Đã nhiều ngày làm phiền Úc cốc chủ, nếu có cơ hội, sẽ cảm tạ Úc cốc chủ nhiều hơn.” Ngu Phương Linh nhìn lướt qua phượng hoàng triền ti bên hông hắn, xác nhận ngọc bội đã thật sự trở lại trong tay hắn, trong lòng cô thoáng an tâm, thu hồi ánh mắt, tạm biệt hắn.
Giơ phất bay sợi tóc, mang theo hơi thở cỏ cây bôn ba dọc theo đường đi, chui vào chóp mũi Úc Cẩm Huyền, trong phút chốc, có thứ gì ở đáy lòng hắn xanh um tươi tốt, cỏ dại lan tràn mọc ra.
Khi nàng tới giống như một trận gió, khi đi cũng giống một trận gió, Úc Cẩm Huyền chỉ cảm thấy gió xẹt qua bên người, không lưu lại gì hêt, đã biến mất.
Bách Lí Triều Hoa ngồi trên bàn đu dây cả một buổi sáng.
Đình viện buổi sáng còn được nhóm vú già quét tước sạch sẽ, lúc này đã chất đầy cánh hoa tàn, ngay cả đầu Bách Lí Triều Hoa cũng dính cánh hoa đào.
Hắn ôm gối Hoa Tư Du Tiên, hai mắt mờ mịt mà nhìn phương xa, hỏi: “Linh Nhi đâu?”
Bách Lí Lam bưng cơm trưa, ngồi xổm trước mặt hắn, dỗ dành nói: “Linh Nhi ở trong lòng ngực ngài.”
Bách Lí Triều Hoa cúi đầu nhìn về phía gối đầu trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về: “Linh Nhi.”
“Công tử, ăn cơm thôi. Ngài không chịu ăn sáng, cơm trưa cũng không ăn, thân thể sẽ đói mệt.” Bách Lí Lam mở ra hình thức khuyên bảo tận tình. Sau khi Ngu Phương Linh biến mất, Bách Lí Triều Hoa cũng không chịu ăn cơm uống thuốc, đầu Bách Lí Lam giờ đã to bằng hai cái.
“Để ta đi.” Khi Bách Lí Lam khuyên đến nỗi miệng khô lưỡi khô, một giọng nói vang lên phía sau hắn.
“Phu nhân, ngài đã trở lại!” Bách Lí Lam vui đến nỗi lập tức nhảy dựng lên, “Phu nhân đi không từ giã, ta còn tưởng rằng ngài lại biến mất. Lần sau trước khi ngài biến mất, có thể báo một câu cho chúng ta được hay không, ngài không biết, ngài đi rồi, công tử phát điên, suýt chút nữa lật tung cả Độc Vương Cốc.”
Ngu Phương Linh nhận chén cơm từ trong tay hắn: “Ta đã biết, làm ngươi vất vả rồi, A Lam, tạm thời giao Triều Hoa cho ta đi.”
Bách Lí Lam ước gì có người có thể cứu vớt hắn thoát khỏi khổ ải, không đợi Ngu Phương Linh phân phó, tự động biến mất khỏi mắt hai người.
Ngu Phương Linh múc một muỗng cơm, đưa tới bên môi Bách Lí Triều Hoa: “Triều Hoa, ngoan, há miệng.”
Bách Lí Triều Hoa nghe lời mà mở đôi môi.
Ngu Phương Linh kéo một cái ghế đến, ngồi xuống đối diện hắn, thong thả ung dung mà đút hắn ăn cơm.
Bách Lí Triều Hoa ăn cơm bữa đói bữa no, không thể ăn quá nhiều, sẽ hại dạ dày.
Cho dù Bách Lí Triều Hoa có điên rồi, động tác ăn cơm vẫn cực kỳ ưu nhã.
Ngu Phương Linh thấy hắn ăn từng miếng, lịch sự văn nhã mà nhai, yên lòng.
Cô cụp mí mắt, thấp giọng nói: “Triều Hoa, ta tìm được thuốc giải Thất hồn tán về rồi. Huynh tin không? Ta lần này trở về đã gặp huynh ở quá khứ, khi huynh bảy tuổi là một đứa trẻ rất dễ thương.”
Bách Lí Triều Hoa chỉ vỗ về gối đầu trong lòng ngực, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ánh mắt Ngu Phương Linh ngừng ở gối đầu trong lòng ngực hắn.
Gối Hoa Tư Du Tiên đã được Bách Lí Lam đưa đi sửa xong, rất nhanh sẽ là kỳ hạn của nhiệm vụ, cô phải nghĩ ra một biện pháp lừa được gối Hoa Tư Du Tiên từ trong tay Bách Lí Triều Hoa, nhiệm vụ của cô đã đạt tới 96%, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ có thể khởi động lại thế giới.
“Huynh cầm gối đầu có mệt hay không? Nếu không cứ đưa nó cho ta cầm?” Ngu Phương Linh thử hỏi một câu.
Những lời này Bách Lí Triều Hoa nghe được, hắn lập tức cảnh giác mà ôm chặt gối đầu trong lòng ngực, sắc mặt giận dữ: “Không cho chạm vào Linh Nhi của ta!”
Còn nhắc thêm một câu về gối đầu, chỉ sợ hắn sẽ lấy kiếm Linh Tê chém người, Ngu Phương Linh nhìn lướt qua kiếm Linh Tê bên hông hắn, tạm thời từ bỏ.
Bữa tối vẫn do Ngu Phương Linh dỗ dành Bách Lí Triều Hoa ăn xong.
Dùng xong cơm tối, Bách Lí Triều Hoa được Bách Lí Lam vừa lừa vừa gạt đi bể tắm.
Bách Lí Triều Hoa vô cùng cảnh giác, cho dù tắm gội cũng không chịu buông gối đầu ra, ngược lại càng cảnh giác hơn cả ngày thường, ngoại trừ Bách Lí Lam, ai dám tới gần gối đầu của hắn một bước, hắn sẽ cầm lấy kiếm Linh Tê, một bộ dáng muốn chém người.
Ngu Phương Linh chỉ phải lại lần nữa mà buông chuyện lấy gối đầu.
Cô tìm một thị nữ, muốn lấy hai bình rượu, nhân lúc Bách Lí Triều Hoa tắm gội, một mình ngồi trên bàn đu dây dưới cây hoa đào, tự rót tự uống.
Trăng treo trên trời cao, tản ra ánh sáng mông lung.
Ngu Phương Linh rót một chén rượu, cham cốc với hư không, lại tưới rượu xuống mặt đất, thấp giọng nói: “Phù Loan giáo chủ, một ly này kính ngươi.”
Sau khi Phù Loan chết, không bia không mộ.
Tro cốt của hắn, tính cả tro cốt của mẫu thân Bách Lí Triều Lộ, đều được Bách Lí Triều Hoa trả lại cho Bách Lí Triều Lộ, cũng coi như là hoàn thành hai tâm nguyện lớn cả đời này cho Bách Lí Triều Lộ.
Cả đời Phù Loan gây thù chuốc oán rất nhiều, người trong giang hồ đều hận không thể lột da hắn, nghiền xương thành tro, Bách Lí Triều Lộ e sợ tro cốt của hắn bị người khác đào ra, vũ nhục thi cốt, nên không lập mồ.
Cho dù Ngu Phương Linh có tâm đến tế bái, cũng không chỗ để đi, đành phải đối với ánh trăng trên trời cao, rải ba ly rượu, tế bái cố nhân.
Lần xuyên trở về này, cô đột nhiên hiểu ra được một chuyện, có một số việc đã sớm được chú định, cô đã hãm vào thiết cục này, căn bản không thể sửa đổi. Một lựa chọn, quyết định vận mệnh của mọi người, có lẽ ngay từ đầu, cô đã lựa chọn một con đường sai lầm.
Tất cả nhân vật, đều bởi vì cô mà chịu ảnh hưởng, mở ra kết cục BE. Nói như vậy, loại trò chơi công lược này, sẽ thiết trí rất nhiều loại kết cục, kết cục có tốt có xấu. Hiện giờ kết quả đã rất rõ ràng, không chỉ mỗi Bách Lí Triều Hoa, nhân vật từng có giao thoa với cô, đều không một ai có thể chết già.
Cô ngửa đầu rót cho mình ba ly, bất đắc dĩ mà gõ đầu mình. Rốt cuộc là đã bắt đầu đi nhầm từ bước nào vậy? Những nhân vật đã chết đi đó, đều là người trong sách mà thôi, thuộc tính khi bắt đầu, đích xác có thiện có ác, cố tình cô lại tạo ra kết cục tệ nhất.
Nên kết thúc.
Thật sự nên kết thúc.
Cô không dám tưởng tượng, còn sai tiếp như vậy, sẽ xảy ra cái gì, có thể toàn bộ thế giới đều sẽ tan vỡ hay không?
Ngu Phương Linh quyết định, mặc kệ như thế nào, phải nhanh chóng kết thúc thế giới này. Cô nâng vò rượu, vừa mới ngửa đầu uống một ngụm, một bàn tay mang bao tay da vươn tới, nắm lấy vò rượu của cô.
Ngu Phương Linh hơi sửng sốt, dời vò rượu, trong tầm nhìn lộ ra một gò má anh tuấn tái nhợt.
Úc Cẩm Huyền đứng dưới ánh trăng, dịu dàng mà nhìn cô, khuôn mặt hắn ôn nhã, trên mặt luôn treo tươi cười ấm áp như gió xuân, khóe miệng nhẹ cong, gió xuân đã thổi tới chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.
Hắn cướp vò rượu từ trong tay Ngu Phương Linh, nhẹ giọng nói: “Đường Môn chủ, ngươi say. Đã muộn, vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ngu Phương Linh đứng dậy, mắt say mông lung lờ đờ mà nhìn Úc Cẩm Huyền.
Cô chưa bao giờ uống say, trước kia lúc quậy ở trong vòng, có không ít bữa tiệc, nếu dễ dàng uống say, chỉ biết mặc người xâu xé. Tối nay có lẽ đã nghĩ quá nhiều, cô còn buông lỏng mình, thế nhưng đã làm mình uống đến say khướt.
Cô vươn tay, chọc bả vai Úc Cẩm Huyền, nấc một tiếng, lộ ra hàm răng trắng, nở nụ cười: “Nhân vật công lược, xin chào.”
Vẻ mặt Úc Cẩm Huyền cứng đờ, đưa vò rượu tới trước mặt, nhẹ ngửi, chân mày cau lại.
Là “Xuân phong say”.
Hẳn là nha đầu nào đó không hiểu chuyện, cầm nhầm vò xuân phong say đưa cho nàng. Xuân phong say này vào miệng mềm như bông, lúc đầu không để ý, người uống ngàn ly không say cũng phải ngã ngựa.
Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, giống như đứng trên đám mây. Cô cố gắng ổn định thân hình, duỗi đầu ngón tay dùng sức mà chọc Úc Cẩm Huyền: “Nhân vật công lược, vẫn còn sống.”
Cô chơi ra nhiều chi nhánh BE như vậy, còn may chi nhánh bên Độc Vương Cốc chưa bị cô làm cho end game.
Úc Cẩm Huyền khó hiểu: “Đường Môn chủ có ý gì?”
“Thật tốt, ngươi còn sống.” Ngu Phương Linh cười rất vui vẻ, cô vỗ vỗ bả vai Úc Cẩm Huyền, “Hãy sống thật tốt cho ta, ta cần dựa vào ngươi để rửa nhục.”
Úc Cẩm Huyền: ??!
Ngu Phương Linh vỗ vai xong, xoay người rời đi, đi được vài bước, lảo đảo một bước. Thân hình Úc Cẩm Huyền chợt lóe, xuất hiện ở phía sau cô, đỡ cô một phen: “Cẩn thận.”
Ngu Phương Linh suýt bị té ngã, đổ cả mồ hôi lạnh, tinh thần cũng tỉnh táo hai phần. Cô quay đầu, hơi mang ý xin lỗi mà nhìn nhìn Úc Cẩm Huyền, nói một tiếng cảm ơn, nghiêng ngả lảo đảo trở về.
Úc Cẩm Huyền đứng dưới ánh trăng trắng bệch, thất thần mà nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng. Hắn biết Ngu Phương Linh không phải người phàm, nhưng hắn không biết câu nói kia của Ngu Phương Linh là có ý gì, có lẽ nàng so với trong tưởng tượng của bọn hắn càng thêm thần bí.
Ngu Phương Linh vốn định nửa đêm đi nhà ở của Bách Lí Triều Hoa trộm gối Hoa Tư Du Tiên, nhờ nha đầu kia ban tặng, lấy tới cho cô hai vò xuân phong say, lập tức làm kẻ ngàn ly không say như cô phải nghiêng ngả, không ngờ một giấc ngủ đến hoàng hôn ngày thứ hai.
Xuân phong say là loại rượu nặng nhất trong thế giới này, rượu này ngụy trang rất giỏi, khi vào miệng ngỡ tưởng uống rượu bình thường, nếu thật sự cho uống hết, có thể quật đổ một con trâu.
Ngu Phương Linh đã từng nghiên cứu, nếu mở ra hình thức công lược nhân vật, mà muốn công lược nhân vật Úc Cẩm Huyền, cách đơn giản nhất, chính là chui vào Độc Vương Cốc, trộm xuân phong say của hắn, rồi lặng lẽ chuốc say hắn, độ thân mật của nhân vật này sẽ lấy dễ như trở bàn tay.
Cô đỡ đầu, cố hồi tưởng lại xem đêm qua khi mình say rượu có làm chuyện linh tinh gì hay không. Ngày hôm qua uống say khướt, cô chả nhớ được cái gì cả, luôn nói người say rượu sẽ nổi điên, không biết cô có làm gì linh tinh với Úc Cẩm Huyền hay không.
Đáng tiếc, ngoại trừ việc suýt nữa té ngã kia, cái gì cô cũng không nhớ nổi.
Tiếp theo, cô nhớ tới gì đó, vội vàng mở giao diện của hệ thống ra.
Khoảng cách thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực chỉ còn lại nửa giờ.
Không xong! Ngu Phương Linh nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng mà mặc quần áo, ra khỏi nhà đi tìm Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Hắn ngồi trên bàn đu dây, ôm gối Hoa Tư Du Tiên, ngơ ngác mà nhìn núi xa. Một đóa hoa đào bay xuống từ đỉnh đầu, nghịch ngợm mà rơi vào trong lòng ngực hắn.