【 Đinh, chúc mừng ký chủ thành công lấy được đạo cụ: Thuốc giải Thất hồn tán. Tiến độ công lược 100%, khen thưởng 8% tiến độ xuyên qua. 】
【 Đã truyền tống thành công, hoan nghênh trở về. 】
Ý thức của Ngu Phương Linh bị hệ thống đưa về trong thân thể Đường Tinh Dao, bên tai truyền đến giọng nói của một nam nhân: “Hồi bẩm nhị công tử, phu nhân mắc phải chứng ngủ say, thật sự rất hiếm thấy, ta cũng bó tay không có biện pháp rồi, nhị công tử không ngại mời người của Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc đến xem, có lẽ sẽ có cách giải.”
“Mẫu thân, mẫu thân…” Hai bàn tay nhỏ mềm mại, nắm lấy tay Ngu Phương Linh, dán ở trên má, tiếng nói kéo theo khóc thút thít, “Mẫu thân mau tỉnh lại.”
“Minh Châu, mẫu thân cần nghỉ ngơi, con đi ra ngoài trước.” Giọng nói lần này là của Bách Lí Triều Ca.
Tim Ngu Phương Linh thắt chặt. Sao cô lại trở lại trong tay Bách Lí Triều Ca rồi? Rõ ràng trước khi rời đi cô đã ẩn nấp.
Tên Bách Lí Triều Ca này, không ngờ lại thừa dịp cô ngủ say, đến bắt cô về.
“Lạch cạch” một tiếng, nước mắt nóng bỏng nện trên mu bàn tay Ngu Phương Linh.
Đáy lòng Ngu Phương Linh tê rần. Minh Châu còn không biết, mẫu thân của cô bé đã chết ở dưới vực sâu. Cô bé đã không còn mẫu thân.
Nghe Minh Châu khóc càng ngày càng thương tâm, Ngu Phương Linh bất đắc dĩ mà mở mắt, sờ đầu Minh Châu.
Minh Châu sửng sốt, chớp hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt vui mừng mà kêu: “Mẫu thân! Mẫu thân! Người rốt cuộc đã tỉnh.”
Bách Lí Triều Ca cũng sửng sốt, phức tạp mà nhìn cô, nắm lấy tay cô: “Tinh Dao.”
Ngu Phương Linh bất động thanh sắc mà rút tay mình ra khỏi tay Bách Lí Triều Ca, xoa gò má Minh Châu, giúp cô bé lau khô nước mắt: “Minh Châu không khóc.”
“Minh Châu không khóc, có mẫu thân ở cạnh, Minh Châu không khóc.” Minh Châu lắc đầu.
“Các ngươi còn thất thần làm gì, mau chóng tới xem bệnh cho phu nhân!” Bách Lí Triều Ca không vui mà cao giọng.
Nhóm đại phu đang quỳ gối dưới giường, vội vàng đi lên trước. Ngu Phương Linh lắc đầu: “Ta không có việc gì, mọi người lui ra ngoài đi.”
Nhóm đại phu quay đầu nhìn Bách Lí Triều Ca, Bách Lí Triều Ca nói: “Đi ra ngoài.”
Đại phu nhẹ nhàng thở ra, xoa mồ hôi trên trán, như chạy trốn mà rời khỏi nhà ở.
“Minh Châu, con cũng đi ra ngoài.” Bách Lí Triều Ca nói.
“Nhưng Minh Châu còn muốn ở cạnh mẫu thân…”
“Mẫu thân con vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu, cần phải nghỉ ngơi. Nghe cha nói, đi ra ngoài trước.” Bách Lí Triều Ca nhẹ giọng dỗ.
Minh Châu đành phải lưu luyến mà đi ra khỏi phòng.
Minh Châu vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Ca. Bách Lí Triều Ca đứng dậy, bưng một chén thuốc đến trước giường: “Nàng hôn mê mấy ngày, chắc đã đói bụng.”
“Ta không đói.” Ngu Phương Linh quay đầu. Sau khi cô rời khỏi, thân thể Đường Tinh Dao sẽ rơi vào trạng thái ngủ say ngắn ngủi, bề ngoài thoạt nhìn không khác gì đã chết, căn bản không cần tiêu hao bất kỳ năng lượng gì.
Động tác của Bách Lí Triều Ca cứng đờ, cũng không miễn cưỡng. Hắn đặt chén lên đầu giường, rút từ trong tay áo ra một miếng vải, đưa tới trước mặt Ngu Phương Linh: “Cái này là nàng viết?”
Ngu Phương Linh tập trung nhìn vào, trong tay hắn đang cầm thư tuyệt bút của Đường Tinh Dao, chắc đã lục soát từ trên người cô, mặt cô không đổi sắc mà nói: “Nếu ngươi đã thấy được, vậy cũng không cần ta lại phải tự tay giao cho ngươi.”
“Đường Tinh Dao!” Sắc mặt Bách Lí Triều Ca trầm xuống, “Nàng lại hận ta như vậy, hận đến lấy cả mạng sống của mình để trả thù ta?”
“Không phải ta không muốn sống, mà là phu quân của ta căn bản không cho mẹ con chúng ta một con đường sống.” Ngu Phương Linh khàn giọng nói, lạnh lùng trách mắng, bởi vì quá kích động, kéo theo ho khan.
Bách Lí Triều Ca thấy sắc mặt cô tái nhợt, khóe mắt dường như có nước mắt, vẻ mặt thoáng hòa hoãn, thả mềm giọng: “Tinh Dao, mặc kệ trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nàng là của thê tử của ta, Minh Châu là con gái của ta, việc này sẽ không bao giờ thay đổi. Nàng bệnh nặng một hồi, đừng suy nghĩ bậy bạ, trước cứ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt đã.”
Bách Lí Triều Ca nói xong câu đó, xoay người rời đi, một lát sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh bị khóa lại.
Ngu Phương Linh giơ tay lau vệt nước mắt giả mù sa mưa trên khóe mắt, vẻ mặt nhanh chóng lạnh đi, âm trầm mà nhìn chằm chằm cửa phòng. Đợi nghe tiếng bước chân Bách Lí Triều Ca đi xa, cô mở ô đựng đồ của hệ thống ra, lấy hộp gấm Phù Loan đưa cô.
Hộp gấm đặt hai bình sứ, một lọ là Thất hồn tán, một lọ là thuốc giải Thất hồn tán. Thuốc giải Thất hồn tán luyện ra rất tốn thời gian sức lực, trong tay Phù Loan cũng chỉ có một viên.
Có điều một viên là đủ rồi.
Ngu Phương Linh một lần nữa thả thuốc giải về lại ô đựng đồ của hệ thống, xuống giường, đi đến trước giá cắm nến. Hai ngọn nến thô như cánh tay đang thiêu đốt, sáp chảy theo thân nến chậm rãi nhỏ giọt xuống, giống như mỹ nhân đang chảy nước mắt máu.
Cô mở lọ có chứa Thất hồn tán ra, để sát vào ngon nến, đổ chút bột phấn ở trên sáp nến, theo ngọn lửa thiêu đốt, một làn khói trắng dần dần tán nhập vào không khí.
Ngu Phương Linh ném lọ không xuống dưới bàn, gỡ khuyên tai trên vành tai, bóp nát một hạt châu màu đỏ trên đó, đổ vào trong nước trà, bưng trà lên uống một hơi cạn sạch.
Hạt châu kia được làm từ đoạn trường tán, sau khi hút Thất hồn tán vào người, sẽ mê loạn tâm trí, điên điên khùng khùng, nếu dùng đoạn trường tán, có thể độc công độc, giữ vững tỉnh táo. Nhưng cũng chỉ bảo trì tỉnh táo mà thôi, hai loại kịch độc hỗn hợp ở bên nhau, chỉ biết làm sinh mệnh gia tốc xói mòn.
Ngu Phương Linh không chút để ý.
Cô ở thế giới này cũng không còn được mấy ngày, ba ngày sau, nhiệm vụ sẽ hết thời gian. Cô chỉ cần bảo đảm mình có thể sống để trở lại Độc Vương Cốc, giao thuốc giải cho Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh hít xong Thất hồn tán, nâng tay hất đổ giá cắm nến, ầm một tiếng, giá cắm nến chạm vào bình hoa rồi cùng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.
Sáp nến rơi xuống thảm trên đất, ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Ngu Phương Linh chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa chân bàn.
Ánh lửa sáng rực làm mờ hai mắt Ngu Phương Linh.
Rất nhanh ngoài phòng đã vang lên vô số tiếng bước chân hỗn độn, cùng với tiếng thét chói tai cùng gõ la: “Cháy! Nơi phu nhân ở bị cháy!”
Lửa lớn nhanh chóng cắn nuốt căn phòng.
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Bách Lí Triều Ca vọt vào đầu tiên, trên mặt đầy vẻ nôn nóng, ánh mắt quét trong phòng một lần, tiếp theo, hắn ở phía sau bàn phát hiện Ngu Phương Linh đang nằm liệt dưới dất.
“Tinh Dao!” Hắn vọt tới bên người Ngu Phương Linh, một tay bế cô lên.
Ngu Phương Linh bắt lấy cánh tay hắn, đầu ngón tay dùng sức, móng tay dường như cắm sâu vào trong máu thịt.
Động tác của Bách Lí Triều Ca ngừng lại, cúi đầu nhìn cô. Nữ tử trong lòng ngực trừng mắt, đáy mắt tràn đầy hận ý.
Bách Lí Triều Ca đột nhiên hiểu được: “Nàng cố ý.”
Ngu Phương Linh lạnh lùng cười. Cô dùng ký ức của Đường Tinh Dao, nếu là Đường Tinh Dao, cô cũng sẽ làm như vậy. Tích cách của Đường Tinh Dao vốn dĩ đã vô cùng cương liệt.
Bách Lí Triều Ca cắn răng, ôm Ngu Phương Linh chạy ra ngoài phòng, một đoạn xà ngang rơi từ đỉnh đầu xuống, suýt nữa đập phải bọn họ.
Bách Lí Triều Ca ôm cô lui về phía sau một bước, thay đổi phương hướng, đạp tung cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Lửa lớn rất nhanh đã bị dập tắt, ngoại trừ nhà ở bị thiêu đến thảm không nỡ nhìn, may mà không có người thương vong. Ngu Phương Linh nằm ở trên giường, Bách Lí Triều Ca trầm mặt mà ngồi ở bên cạng, đại phu ở một bên băng bó cánh tay bị phỏng của hai người họ.
Ngu Phương Linh nhìn lướt qua, dường như đang tìm ai đó.
Bách Lí Triều Ca tức giận mà nói: “Minh Châu đang ngủ. Nếu nàng thật sự để ý tới Minh Châu, thì ngoan ngoãn sống cho ta”
Lúc hắn nói chuyện, dùng chút nội lực, tiếng nói chấn động làm đại phu đứng ở một bên mồ hôi lạnh chảy ròng.
Ngu Phương Linh không nói gì.
Đại phu vất vả băng bó xong vết thương cho hai người, dưới ý bảo của Bách Lí Triều Ca, xách theo hòm thuốc rời đi. Dưới đáy lòng ông ấy yên lặng khẩn cầu, hy vọng lúc này có thể ngủ ngon, nửa đêm không bị người ta xách dậy đi nghe Bách Lí Triều Ca rống giận.
“Tìm được Hoa thần quyết rồi sao?” Ngu Phương Linh đột nhiên hỏi.
Sắc mặt vừa mới hòa hoãn của Bách Lí Triều Ca, lại lần nữa giăng đầy mây đen, đáy mắt xẹt qua một tia thẹn quá thành giận.
Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Ngu Phương Linh đã biết, chẳng sợ hắn đã nắm giữ toàn bộ Hoa thần giáo, lật tung địa cung Khô Lâu, cũng không hề tìm được 《 Hoa thần quyết 》.
Phù Loan khi lùi về cũng đã nghĩ tới đường lui, không có khả năng giữ lại đồ quan trọng như vậy, hiện giờ Phù Loan đã chết, càng không có ai biết 《 Hoa thần quyết 》 giờ đang ở đâu.
Ngu Phương Linh khoái ý mà nở nụ cười: “Bách Lí Triều Ca, ngươi mưu tính cả đời, kết quả hai tay vẫn trống trơn.”
“Nàng có ý gì?” Bách Lí Triều Ca vừa mới mở miệng, bên môi chảy ra một vệt máu, sắc mặt hắn trắng bệch, khó có thể tin mà giơ tay lau vết máu bên môi.
Tiếp theo, hắn phát hiện máu càng ngày càng nhiều, lau thế nào cũng không sạch.
Không riêng mình hắn, bên môi Ngu Phương Linh cũng có vết máu, chỉ là cô vẫn cười như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Nàng hạ độc?” Bách Lí Triều Ca trừng cô, trong đầu hỗn độn, “Là chuyện khi nào?”
“Mùi vị Thất hồn tán như thế nào?” Ngu Phương Linh không còn cười, trên mặt lại không có chút biểu cảm gì, con ngươi sâu thẳm hờ hững mà nhìn chằm chằm hắn.
Cô bỏ đủ lượng Thất hồn tán cho Bách Lí Triều Ca, lúc Bách Lí Triều Ca nôn nóng vẫn chưa phát hiện, hút vào lượng lớn Thất hồn tán, hắn phát tác độc càng nhanh càng mạnh hơn cả Bách Lí Triều Hoa.
“Thất hồn tán…” Bách Lí Triều Ca phun ra một ngụm máu, muốn vươn tay đi bắt Ngu Phương Linh, độc tính phát tác, rút cạn tất cả sức lực của hắn, hắn với nửa ngày, chỉ với được không khí lạnh lẽo, “Tinh Dao nàng…”
“Ta không phải Đường Tinh Dao.” Ngu Phương Linh thương hại mà nhìn hắn, “Nhưng phong thư tuyệt bút kia thật sự đúng là Đường Tinh Dao để lại cho ngươi, hiện tại ngươi hiểu ý của câu hai tay trống trơn rồi chứ.”
Không giữ được người mình yêu, cũng không chiếm được bí tịch, hao tổn tâm cơ mưu tính cả đời, kết quả là, đều là hoa trong gương, trăng trong nước.
“Tinh Dao nàng…” Tinh thần Bách Lí Triều Ca hốt hoảng, liều mạng cố giữ một chút tỉnh táo cuối cùng, rốt cuộc với được tay áo của cô, “Ngươi đã làm gì nàng?”
“Ngươi không nhớ rõ sao?” Ngu Phương Linh để sát vào hắn, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn, khóe môi nhếch lên một độ cung châm chọc, “Là ngươi đã nhốt nàng lại, nàng muốn rời đi từ bên vách núi, đáng tiếc vô ý ngã xuống, rơi xuống đáy vực. Hai chân nàng bị gãy, cả người đều là vết thương, nằm trong khóm bụi gai cùng cỏ độc dưới đáy vực, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, trước khi nàng chết, đã dùng máu của mình viết một phong thư tuyệt bút, từ nay về sau, hết duyên phu thê với ngươi, cùng trời cuối đất, vĩnh viễn không gặp lại.”
Bách Lí Triều Ca “Phốc” mà phun ra một ngụm máu, ngưỡng mặt ngã quỵ trên mặt đất, hai mắt trừng đến cực đại, thẳng tắp mà nhìn nóc nhà, đáy mắt không còn ánh sáng.
Rốt cuộc vẫn không có được gì trong tay.
Vĩnh viễn đều sẽ không có ai biết, khi hắn phát giác ra đã không thể tìm thấy 《 Hoa thần quyết 》, thám tử tìm được “Đường Tinh Dao” về.
“Đường Tinh Dao” rơi vào ngủ say, giống như đã chết, hắn dùng hết các biện pháp, cũng không thể đánh thức được nàng.
Hắn ý thức được, có lẽ Đường Tinh Dao sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn, đầu óc hắn trống rỗng, đáy lòng có thứ gì, ầm ầm vỡ vụn.
Đường Tinh Dao hôn mê năm ngày.
Suốt năm ngày, hắn ngồi ở bên giường Đường Tinh Dao, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ về thân thế của hắn, nghĩ đến dã tâm của hắn, nghĩ đến lúc mới quen biết với Đường Tinh Dao, dáng vẻ Đường Tinh Dao đỏ mặt xấu hổ, nghĩ đến lúc bọn họ động phòng hoa chúc, khi vạch khăn voan, đôi mắt Đường Tinh Dao như xuân thủy, nghĩ đến Đường Tinh Dao vì hắn sinh một đứa con, hắn trân quý mà đặt tên “Minh Châu”…
Những lúc vui mừng cùng vui sướng đó, đều không phải là giả.
Ngay cả “Phụ thân” của hắn là Bách Lí Vô Phong, khi nhận nuôi hắn mười bảy năm, cũng tận tâm tận lực mà cho hắn một ngôi nhà ấm áp.
Hóa ra thứ mà người khác cực kỳ hâm mộ, hắn sớm đã nắm ở trong tay. Là hắn tự tay đem người yêu hắn, thứ hắn có được, toàn bộ đẩy lên đường cùng.
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha…” Bách Lí Triều Ca nằm trên mặt đất, tuyệt vọng mà nở nụ cười, nước mắt hỗn hợp với máu, làm gò má loang lổ.
Ngu Phương Linh liếc nhìn hắn, giơ tay lau đi vết máu bên môi, thừa dịp bóng đêm, rời khỏi Hoa thần giáo, chạy tới Độc Vương Cốc.