Ngu Phương Linh vốn định trực tiếp đưa ngọc bội phượng hoàng triền ti về Độc Vương Cốc, nhưng khi nghĩ lại, như vậy không tốt, lúc này phượng hoàng triền ti hẳn vẫn còn ở Độc Vương Cốc. Nếu cô trả miếng ngọc này về, nhỡ đâu sẽ khiến cho thời không tạo ra hiệu ứng, dẫn tới thời không bị loạn, hậu quả không dám tưởng tượng.
Cô đứng trên đường cái, nhìn quanh bốn phía, một chữ “Cầm” rọi vào đáy mắt cô.
Rất nhanh cô đã có chủ ý.
Phương pháp này vừa có thể bảo đảm trả được phượng hoàng triền ti cho Úc Cẩm Huyền, lại có thể bảo đảm thời không sẽ không sai loạn.
Ngu Phương Linh lấy một trăm lượng vàng ra từ ô đựng đồ của hệ thống, cầm theo vàng, bước vào trong hiệu cầm đồ.
Cô còn nhớ cửa hàng này tên là hiệu cầm đồ đứng đầu thiên hạ, là nhãn hiệu trong《 du mộng giang hồ 》, cũng giống như khách sạn Duyệt Lai, chi nhánh bao toàn bộ giang hồ.
“Cô nương muốn bán thứ gì?” Chưởng quầy thấy cô, ân cần tiếp đón.
“Ta không phải tới bán đồ, ta tới cất đồ.”
Chưởng quầy sửng sốt: “Cô nương đi nhầm rồi, chỗ chúng ta là hiệu cầm đồ.”
“Đây là thù lao.” Ngu Phương Linh đặt vàng trong tay lên tủ, “Nơi này có một trăm lượng vàng, chỉ cần bảo quản tốt đồ của ta, rồi làm theo lời ta nói, đống vàng này sẽ về tay các ông.”
Đều là người mở cửa làm ăn buôn bán, nào có đạo lý thấy tiền lại đẩy đi, chưởng quầy lập tức mặt mày hớn hở: “Cô nương xin giao phó.”
Ngu Phương Linh cầm lấy giấy cùng bút trên tủ, hạ bút viết xuống ngày gửi cùng một cái tên, lại cầm hộp gấm có phượng hoàng triền ti đặt lên tủ, chỉ tên trên giấy, nói: “Ngày này mười lăm năm sau, hãy đưa hộp gấm này tới Độc Vương Cốc. Nhớ kỹ, cần phải đưa tận tay người tên Úc Cẩm Huyền.”
Ngày cô trả lại ngọc bội phượng hoàng triền ti sẽ là ngày hôm sau sau khi cô trộm nó, nói như vậy, Úc Cẩm Huyền sẽ coi như chưa từng mất đi ngọc bội phượng hoàng triền ti của hắn, mà kết quả nhiệm vụ của cô cũng không bị thay đổi.
Ngu Phương Linh xử lý xong việc về phượng hoàng triền ti, an tâm mà rời khỏi hiệu cầm đồ.
Hiệu cầm đồ đứng đầu thiên hạ là nhãn hiệu danh dự trăm năm, cho dù chưởng quầy tương lai có đổi thành ai, quy tắc của hiệu cầm đồ cũng sẽ không thay đổi, cao thủ trên giang hồ có rất nhiều, nhưng cũng chưa có ai từng cướp được đồ từ trong tay họ, giao đồ cho họ, Ngu Phương Linh rất yên tâm.
Sự thật chứng minh, về sau ngọc bội phượng hoàng triền ti cũng sẽ về tới tay Úc Cẩm Huyền.
Ngu Phương Linh vừa đi, chưởng quầy cầm lấy hộp gấm, đưa cho tiểu nhị, sai bảo: “Khóa cái này lại, nhớ rõ, thứ này muốn gửi ở đây mười lăm năm, cần phải sắp xếp tốt.”
Tiểu nhị gật đầu.
“Vẽ xong bộ dáng của cô nương vừa rồi chưa?”
“Đã vẽ xong.”
Vì phòng ngừa người khác mạo danh thành khách để lấy đồ, ngoại trừ biên lai cầm đồ, trong hiệu còn có họa sĩ chuyên nghiệp, phụ trách vẽ lại diện mão của những khách đặc thù, nếu như ngày nào đó khách làm mất biên lai cầm đồ, cũng có thể nhờ vào bức họa mà chuộc lại đồ của mình.
Yêu cầu Ngu Phương Linh đưa ra, bị bọn họ cho vào nhóm khách đặc thù, dường như cô vừa mở miệng nói ra mục đích của mình, họa sĩ ngồi ở chỗ tối đã bắt đầu vẽ lại diện mạo của cô.
*
Trên đường người đến người đi, Ngu Phương Linh đứng trong đám người. Thời gian khi nhiệm vụ mất đi hiệu lực không còn nhiều lắm, cô nên quay lại Hoa thần giáo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Cô nhớ tới một sự kiện, Phù Loan đã từng nói, có một nữ nhân lấy đàn Hồng Ngọc Nô, đổi lấy một viên thuốc giải Thất hồn tán cuối cùng từ trong tay hắn. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này của cô không bị thất bại, cô đã lấy được thuốc giải từ trong tay Phù Loan.
Cô cần phải trở lại bên cạnh Phù Loan.
Lần này hệ thống cũng không thể tiếp tục cho cô trực tiếp nhảy dù vào Hoa thần giáo, Ngu Phương Linh đang suy tư nên trà trộn vào Hoa thần giáo như thế nào, thì cách đó không xa lại truyền đến âm thanh khóc sướt mướt.
Ngu Phương Linh quay đầu nhìn lại.
Đang khóc thút thít là một bé gái, cô bé vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con không đi đâu, con thật sự không thể đi, tên ma đầu kia giết người không chớp mắt, những người từng đi đều không có một ai có thể trở về, mẹ muốn tiền con cũng có thể đi kiếm cho mẹ, cầu xin mẹ đừng bán con vào Hoa thần giáo.”
“Chỉ bằng vào cái loại nuôi tốn của như ngươi, khi nào mới có thể kiếm đủ tiền cho đệ đệ ngươi cưới vợ, hôm nay ngươi không chịu đi cũng phải đi, ngươi dám không đi, ta, ta đánh gãy chân ngươi!” Đứng ở trước mặt bé gái là một người phụ nữ hung ác, có khuôn mặt dữ tợn, đang cầm chổi lông gà muốn đánh lên người bé gái.
Một bàn tay đột nhiên vươn tới, giữ chổi lông gà. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Phương Linh vừa xuất hiện ở trước người mình, trừng mắt liếc cô một cái: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, con gái bà không muốn đi, ta sẽ thay nàng đi, tiền bán mình ta không lấy đồng nào hết, đều cho bà.”
Người phụ nữ vừa nghe liền vui vẻ, nhưng hiển nhiên không tin: “Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?”
“Bánh có nhân luôn rơi rất nhiều, luôn có một cái rơi trúng đầu mình, bà hung dữ như vậy, bánh có nhân không đập bà thì phải đập ai.” Ngu Phương Linh phất bỏ sợi tóc bên má, “Ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Về sau không được đánh con của mình nữa, càng không được bán nàng.”
“Gì cơ, nuôi nó chỉ tội tốn tiền…” Người phụ nữ ngập ngừng, bởi vì mắt Ngu Phương Linh đã lạnh xuống. Ngu Phương Linh ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa lâu rồi, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt cũng chứa sát khí, thoạt nhìn đúng là có đôi chút dọa người.
Ngu Phương Linh đi đến trước mặt bé gái, nhờ thân hình che đậy, sờ trong cổ tay áo lấy ra một thỏi vàng nhét vào lòng bàn tay cô bé, thấp giọng nói bên tai: “Cầm lấy, đừng để mẫu thân muội thấy, tìm một nhà trong sạch rồi gả, hoặc tự mình mở sạp buôn bán nhỏ.”
Cô bé đẩy đi, phe phẩy đầu, hốc mắt hơi phiếm hồng: “Ân nhân, muội không thể lấy.”
Ngu Phương Linh không cho từ chối mà đè tay cô bé lại: “Số tiền này đã mua thân phận của muội, từ nay về sau, ta chính là muội, muội nhanh tìm một chỗ trốn đi, đừng để nhóm người kia phát hiện ra muội.”
“Nhanh, nghe cô nương nói, mau tìm chỗ trốn đi.” Người phụ nữ không cần bán con gái, còn có tiền để lấy, cười tít mắt, thịt trên mặt rung lên.
Người lần này mua thị nữ là giáo chủ Hoa thần giáo, cha nuôi của Phù Loan, vị giáo chủ này cả ngày trầm mê luyện đan, cứ cách một đoạn thời gian, sẽ sai người xuống núi mua thị nữ về.
Nghe nói những cô gái hay bé gái được ông ta mua, không có một ai còn có thể sống mà quay về, ai biết ông ta có phải đang làm tà thuật gì hay không. Ngu Phương Linh thấy bé gái này đáng thương, mà mình cũng đang muốn trà trộn vào Hoa thần giáo, liền thuận tay giúp cô bé một phen, đẹp cả đôi đường.
Ngu Phương Linh đứng trong chốc lát, một nhóm thị vệ cầm bội đao đi đến, tên cầm đầu nâng cằm liếc nhìn cô một cái, hỏi người phụ nữ: “Đây là con gái bà?”
“Đúng vậy, là con gái của ta, khuê nữ vẫn còn trong trắng.” Người phụ nữ cúi đầu khom lưng.
Thị vệ lấy ra một túi tiền, ném cho bà ta, nói với Ngu Phương Linh: “Đi theo bọn ta.”
Ngu Phương Linh gật đầu, cúi đầu, nhút nhát sợ sệt mà đi theo sau bọn thị vệ.
Cùng cô đi vào Hoa thần giáo, còn có năm cô gái trẻ tuổi. Sau khi bọn cô vào Hoa thần giáo, một lão ma ma đưa cho mỗi người bọn cô một bộ váy trắng, yêu cầu các cô tắm gội đi thay.
Vết thương trên đầu vai của Ngu Phương Linh bôi thuốc Bách Lí Triều Hoa đưa, cũng đã gần khỏi, cô mặc váy trắng, đeo khăn che mặt, đi theo lão ma ma, xuyên qua một hành lang dài.
“Các ngươi sẽ hầu hạ ở phòng luyện đan, sau khi đi vào, nhớ kỹ một câu, không được nhìn linh tinh, không cần hỏi nhiều, làm tốt việc trong tay mình là được.” Lão ma ma khàn tiếng dặn dò.
Gió phất qua đầu cánh hoa, phủ kín hành lang. Khi lão ma ma nói chuyện, cuối hành lang, một thiếu niên áo tím chắp tay sau lưng, dẫm lên cánh hoa trên đất, chậm rãi đi về phía bên này.
Lúc sắp đi qua Ngu Phương Linh, lão ma ma cho ám hiệu mắt, dẫn đầu khom người hành lễ: “Thiếu chủ.”
Ánh mắt Ngu Phương Linh xẹt qua trên người Phù Loan, cúi đầu, hơi hành lễ.
Bước chân Phù Loan ngừng lại, liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, nhàn nhạt nói: “Ngẩng đầu lên.”
Ngu Phương Linh theo lời nâng đầu.
“Ngươi, đi theo ta.” Phù Loan lại nói.
Lão ma ma khó xử: “Thiếu chủ, mấy cô nương này đều do giáo chủ chọn lựa ra, ngài cứ vậy mà đưa đi…”
“Chỗ ta vừa lúc thiếu một người thị nữ, ta coi người này khá thông minh, thế nào, ta chọn một thị nữ cũng không được?” Phù Loan nhướng lông mày, khóe mắt dâng lên ba phần sát khí.
Tiểu thiếu niên này thủ đoạn tàn nhẫn, từng tự tay giết chết mười ba vị đồng môn, lão ma ma nào dám chống đối hắn, vội vàng nói với Ngu Phương Linh: “Mau đi theo thiếu chủ, nhớ phải ngoan ngoãn hầu hạ thiếu chủ, không được chậm trễ.”
Phù Loan nâng bước rời đi.
Ngu Phương Linh bước nhanh đuổi kịp. Cô đang định tìm một cơ hội chạy đi tìm Phù Loan, không ngờ bản thân Phù Loan đã tự đưa tới cửa, vậy cô cũng đỡ phải đi tìm.
Đừng nhìn Phù Loan người nhỏ, nhưng đi đường lại như một trận gió, Ngu Phương Linh chạy chậm mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn.
Phù Loan vắt đôi tay ra sau người, gió mạnh thổi bay vạt áo của hắn, Ngu Phương Linh cụp mắt, nhìn bóng dáng màu tím ở trong tầm mắt cô lúc ẩn lúc hiện, cứ vậy đi theo Phù Loan bước vào nơi ở của hắn.
Phù Loan đẩy cửa phòng, đến ngồi xuống cạnh bàn.
Ngu Phương Linh đứng ở cửa, chờ Phù Loan sai xử.
“Tháo khăn che mặt ra.” Phù Loan nâng mắt.
Ngu Phương Linh đứng im không nhúc nhích, cô đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, để đổi được thuốc giải với Phù Loan. Phù Loan lại không dễ trêu vào, nhỡ mà để hắn nắm được nhược điểm của mình, ngược lại sẽ làm tăng độ khó cho nhiệm vụ.
“Sao thế, giờ mặt của tỷ tỷ xấu quá, phải giống như người chết cần dùng vải trắng để che lên sao.” Thiếu niên cười nhạo lên tiếng, trong giọng nói toàn vẻ chanh chua.
Những lời này Ngu Phương Linh nghe thấy được, cô phục hồi lại tinh thần. Nếu Phù Loan đã nhận ra cô, vậy thì cô cũng không cần phải che giấu nữa.
Cô giơ tay tháo khăn che mặt, khép cửa phía sau lại: “Xin hỏi ta đã đắc tội thiếu chủ ở chỗ nào?”
Phù Loan sửng sốt, không phản ứng kịp vì sao cô lại hỏi như vậy, thành thật đáp: “Ngươi không có đắc tội ta.”
“Nếu đã không đắc tội, thiếu chủ cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.” Trước khi Ngu Phương Linh nhảy xuống nước, mơ hồ thấy được mặt Phù Loan. Mang theo người tới đuổi giết cô, chắc chắn là Phù Loan.
Phù Loan còn chưa nói gì, Ngu Phương Linh đã giành nói: “Chẳng lẽ thiếu chủ lại ghi hận ta lần trước chơi thắng ngươi sao?”
Phù Loan nghẹn cứng: “Ta cũng không nhỏ mọn như vậy. Lại nói, ngươi không phải là tiên nữ sao?”
Ngụ ý, tiên nữ sẽ không chết được.
Lần này đổi sang Ngu Phương Linh nghẹn họng, cô nghĩ ngợi, gật đầu: “Cho nên ta không chết, lại quay về tìm ngươi.”
“Ngươi cố ý quay về tìm ta?” Tâm tư Phù Loan động đậy.
Ngu Phương Linh nghiêm túc gật đầu.
Phù Loan mở miệng, đang muốn nói gì đó, ngoài phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của thị nữ: “Thiếu chủ, giáo chủ đang tới đây.”
Sắc mặt Phù Loan hơi đổi, đứng dậy, chạy nhanh đến bên người Ngu Phương Linh, nắm cổ tay cô: “Nhanh tìm chỗ trốn đi.”
Đừng nhìn thiếu niên chỉ có mười bốn tuổi, sức lực lại lớn vô cùng, Ngu Phương Linh bị hắn túm, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cửa sổ.
Phù Loan đẩy cửa sổ, thoáng nhìn lão giáo chủ đã đi tới bên này, rủa thầm một tiếng: “Không còn kịp rồi.”
Hắn quay đầu lại nhìn Ngu Phương Linh, ánh mắt biến ảo mấy phần, cắn răng một cái, đi qua, mở cửa tủ quần áo của mình: “Mau chui vào, đừng phát ra âm thanh, nếu như rơi vào tay nghĩa phụ, ta cũng không cứu nổi ngươi.”
Ngu Phương Linh ý thức được tính nghiêm trọng, không đợi Phù Loan thúc giục, quyết đoán mà chui vào tủ quần áo.
Lão giáo chủ kia chắc chắn còn biến thái đáng sợ hơn cả Phù Loan.
Phù Loan mới vừa khép cửa tủ lại, cửa phòng đã bị người đẩy ra, đi vào một bóng người.
Phù Loan có chút mất tự nhiên mà cứng người, thu hồi tay, đi lên trước, cúi người: “Hài nhi bái kiến nghĩa phụ.”
Ngu Phương Linh nửa ngồi xổm trong tủ quần áo.
Tủ quần áo của Phù Loan rất lớn, vừa vặn chứa được cơ thể cô. Tủ quần áo treo đều là xiêm y của thiếu niên, chất liệu xiêm y dán lên gương mặt cô, mềm mại lạnh lẽo, rất hiển nhiên, đều là chất liệu người thường không mua nổi.
Quần áo có dùng huân hương, chóp mũi Ngu Phương Linh đều là mùi hương nhàn nhạt, lúc gần sát vào Phù Loan, có thể ngửi được mùi hương giống vậy trên người Phù Loan.
Cô bỏ qua mùi hương này, nín thở tập trung, xuyên qua khe hở của cửa tủ, nhìn về phía bóng dáng vừa đi vào.
Người tới ước chừng bốn mươi tuổi, cũng mặc một bộ áo choàng màu tím nhạt, tay trái vắt ra sau, lãnh đạm nói: “Loan Nhi không cần đa lễ.”
“Nghĩa phụ lần này đến, là có chuyện gì quan trọng sao?” Phù Loan đứng dậy.
“Nghe nói con lấy đi một nha đầu.”
“Đúng vậy, chỗ hài nhi vừa lúc thiếu một nha đầu hầu hạ, nên lấy về đây.”
“Nha đầu kia đâu?”
“Hài nhi vốn tưởng rằng nàng ta là một kẻ cơ trí, không nghĩ rằng chân tay vụng về, vừa rồi pha trà đánh nghiêng chung trà, đã bị hài nhi xử quyết.”
“Con đấy, vẫn rất là thiếu kiên nhẫn.” Lão giáo chủ nửa thật nửa giả mà trách móc nặng nề một câu, nhìn lướt qua trong phòng, đột nhiên, ánh mắt ông ta ngừng lại, cất bước đi về phía tủ quần áo.
Ngu Phương Linh hoảng sợ, lấy ra một cây trâm từ trong tay áo, nắm trong tay. Trái tim cô nhảy lên dồn dập, khẩn trương đến ngừng cả thở.
“Nghĩa phụ.” Phù Loan kêu.
Bước chân lão giáo chủ không hề dừng lại, tay phải ấn ở bên hông. Treo bên hông ông ta chính là một thanh nhuyễn kiếm, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.
Sắc mặt ông ta trầm xuống, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đâm về phía ngăn tủ.
Ánh mắt Phù Loan thay đổi, che ở trước người lão giáo chủ: “Nghĩa phụ!”
Ánh kiếm hiện lên, Phù Loan hét thảm một tiếng, che lại mắt trái ngã xuống, máu tươi từ khe hở ngón tay ào ào chảy ra, nhanh chóng nhiễm đỏ cổ tay áo của hắn.
Tiếng hét thảm này quá mức thê lương, Ngu Phương Linh đang trốn trong tủ cũng phải run lên.