Khi ý thức của Ngu Phương Linh lại lần nữa trở lại trong đầu, bên tai truyền đến âm thanh “Tách tách tách”. Hình như có ánh lửa đang nhảy lên, ấm áp, ấm áp kia là được truyền đến từ ánh lửa.
Cô cố gắng mà xốc mí mắt, mở to mắt.
Một bóng dáng nho nhỏ ngồi xổm trước đống lửa, đang dùng nhánh cây để đốt cháy. Cô nằm cách lửa trại không xa, quần áo trên người đã khô, máu ở vết thương trên đầu vai cũng đã đọng lại, hình như đã được người khác xử lý giúp, nhưng thủ pháp cũng không cao siêu, chỉ làm máu dừng lại, chỗ miệng vết thương vẫn là một đống máu thịt mơ hồ.
Ngu Phương Linh dời ánh mắt từ miệng vết thương, quay đầu, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn bóng dáng đang ngồi trước lửa trại. Tiểu thiếu niên ăn mặc bộ y phục trắng, màu trắng đó còn sạch sẽ mềm mại hơn tuyết trên đỉnh núi, mây trên trời.
Đây là Bách Lí Triều Hoa năm bảy tuổi.
Hóa ra sớm như vậy cô đã quen với tiểu bảo bối Triều Hoa, khó trách lần đầu tiên cô thấy hắn, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác gần gũi.
Bách Lí Triều Hoa nhận thấy được ánh mắt của Ngu Phương Linh, đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô một cái. Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, lại do tuổi quá nhỏ, cũng không tạo ra hiệu quả kinh sợ gì, ngược lại càng làm người khác cảm thấy hắn đáng yêu.
“Ngươi sao rồi?” Tiểu thiếu niên mở miệng nói câu đầu tiên.
“Ta không có việc gì, còn muốn đa tạ ân cứu mạng của tiểu công tử.” Ngu Phương Linh chống khuỷu tay, chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất.
Bách Lí Triều Hoa đang nướng thịt, một mùi thịt nướng chui vào mũi Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh mệt mỏi đến hơn nửa đêm, một bụng rượu đã tiêu hóa sạch sẽ từ lâu, lúc này thực sự cũng đã bụng đói kêu vang.
Bách Lí Triều Hoa thấy cô yên lặng nuốt nước miếng, đưa thịt nướng trong tay tới: “Này.”
“Đa tạ!” Ngu Phương Linh vội nhận thịt nướng.
Không phải ảo giác của cô, cách thức nướng thịt của Bách Lí Triều Hoa cùng thủ pháp trị thương của hắn đều không cao siêu.
“Ngươi đến tột cùng là ai? Sao lại biết tên của ta?” Bách Lí Triều Hoa đi đến nửa ngồi xổm trước mặt cô, mày nhỏ nhíu lại, đáy mắt sạch sẽ chiếu ra dáng vẻ chật vật của cô.
“Ta không chỉ biết đệ tên là Triều Hoa, mà còn biết đệ lần này đi ra ngoài cùng cô cô nữa. Cô cô của đệ bỏ đệ ở chỗ này, đi tìm người trong lòng của bà ấy.”
Ngoại truyện của trò chơi có đề cập tới chuyện cũ của Bách Lí Thu Đồng cùng Kiếm Thần. Năm Bách Lí Triều Hoa bảy tuổi, Bách Lí Thu Đồng đưa hắn ra khỏi biệt viện mang theo bên người, đi du lịch ngoài giang hồ, cũng vào lần du lịch này, bà ấy kết bạn với Kiếm Thần.
Ngu Phương Linh đánh giá, có thể ở chỗ này nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa, vào thời gian này là không sai.
Vẻ mặt này của Bách Lí Triều Hoa nói cho cô, cô đã đoán đúng rồi.
“Có nước không?” Ngu Phương Linh ăn xong thịt nướng, lại khát, Bách Lí Triều Hoa rắc quá nhiều muối vào thịt nướng.
Bách Lí Triều Hoa ngắt được một chiếc lá cây, ra bờ sông múc nước đưa cho cô.
Tiểu thiếu niên đi theo tập võ bên cạnh cô cô một được khoảng thời gian, cô cô đi tìm Kiếm Thần, hắn liền ở lại trong phiến rừng ôn tập lại kiếm pháp cô cô đã dạy hắn, thuận tiện nhân nguy hiểm không biết trong rừng, rèn luyện thân thủ cùng năng lực ứng biến của mình.
Người của Bách Lí gia, trước nay đều không phải đóa hoa trong nhà ấm.
Bách Lí Triều Hoa ở lại trong phiến rừng cây này ba ngày, trong lúc này hắn tự tay săn giết một con hươu rừng, thịt Ngu Phương Linh vừa ăn, là huơu do hắn đánh hạ.
Ngu Phương Linh bị thương rất nghiêm trọng, cho dù bên người Bách Lí Triều Hoa có mang theo kim sang dược tốt nhất trong Bách Lí sơn trang, khôi phục nguyên khí vẫn phải yêu cầu thời gian. Cô ăn uống no đủ, nằm dưới tàng cây nhắm mắt nghỉ ngơi, không bao lâu, tinh thần lại mơ hồ.
Chờ khi cô tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã dần tối.
Bách Lí Triều Hoa đốt thêm một đống lửa, ngồi xổm trước lửa trại nướng thịt.
Ngu Phương Linh mở to mắt, nhìn ánh lửa phác họa ra hình dáng sườn mặt hắn.
Bách Lí Triều Hoa lấy ra một bình sứ ném vào trong lòng ngực cô: “Tự mình thay thuốc.”
Ngu Phương Linh mở nút bình, rắc thuốc bột lên miệng vết thương trên đầu vai. Cô nhìn bóng dáng bận việc của tiểu thiếu niên, Bách Lí Triều Hoa không giống một đứa trẻ, càng giống như một người lớn hơn.
Bách Lí Triều Hoa lớn lên ở biệt viện từ nhỏ, bên người không có người thân khác, cũng chỉ có mỗi Vương ma ma tham tiền tài, một đứa trẻ như vậy sẽ biến thành một người lớn cũng không kỳ lạ. Khó có được chính là, cho dù lớn lên ở trong hoàn cảnh như vậy, hắn vẫn duy trì được một phần nhân từ mềm mại như cũ.
“Triều Hoa, đệ cứ như vậy mà cứu ta, không sợ ta là người xấu sao?” Ngu Phương Linh cảm thấy vẫn cần thiết nhắc nhở Bách Lí Triều Hoa giang hồ rất hiểm ác, để tránh hắn về sau lại bị người ta lừa, ví như kẻ lừa đảo giống cô.
“Võ công của ngươi thấp kém, còn bị trọng thương, nếu như tâm sinh ý xấu, kiếm trong tay ta tất nhiên sẽ không lưu tình.” Tiểu thiếu niên không có biểu cảm gì mà đáp.
Ngu Phương Linh bị nói nghẹn, nhìn kiếm hắn gác trong tầm tay.
Bách Lí Triều Hoa đưa thịt đã nướng xong cho cô.
Ngu Phương Linh ăn xong cơm chiều, sắc trời hoàn toàn tối đen
Một vòng trăng trong trẻo treo trên trời cao, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tán cây trên đỉnh đầu, rắc ánh sáng loang lổ. Ngu Phương Linh ngồi ở trong ánh sáng đó, nhìn Bách Lí Triều Hoa cầm lấy kiếm, đứng ở trước ánh lửa khoa tay múa chân.
Cô nhìn trong chốc lát, nhận ra Bách Lí Triều Hoa đang dùng kiếm pháp Vô Song. Kiếm pháp Vô Song của Bách Lí sơn trang có ba mươi sáu chiêu, ngoại trừ trang chủ có thể học đủ ba mươi sáu chiêu, thì những người khác đều chỉ học được chút da lông. Kiếm pháp Vô Song của Bách Lí Triều Hoa chắc được Bách Lí Thu Đồng dạy.
Ngu Phương Linh nhìn hồi lâu, kinh ngạc phát hiện, hắn còn nhỏ tuổi, không ngờ đã học được đến ba mươi lắm chiêu. Đây là trái với quy tắc của Bách Lí gia, Bách Lí Thu Đồng là người được chọn để chờ thừa kế, nhưng Bách Lí Triều Hoa giờ phút này còn chưa phải. Nhưng Bách Lí Thu Đồng vốn hay làm trái nguyên tắc, bà ấy nhìn ra Bách Lí Triều Hoa có thiên tư thông minh, phá cách dạy kiếm Vô Song cho hắn cũng không phải là chuyện gì lạ.
Ngu Phương Linh nhìn mãi, không chờ được cảnh Bách Lí Triều Hoa dùng nốt một chiêu cuối cùng, không khỏi kỳ lạ nói: “Một chiêu cuối cùng sao đệ không dùng?”
Gương mặt non nớt của Bách Lí Triều Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi nhận ra kiếm pháp Vô Song?”
Ngu Phương Linh đương nhiên biết, Bách Lí Triều Hoa ở trước mặt cô cũng không giấu diếm, hắn không những làm trò luyện kiếm trước mặt cô, mà còn truyền một chiêu cuối cùng cho cô.
“Ta đã từng thấy cô cô đệ dùng.” Ngu Phương Linh mặt không đỏ tim không nhảy mà nói linh tinh, “Ta là bạn tốt của cô cô đệ.”
Bách Lí Triều Hoa bình tĩnh mà chọc phá lời nói dối của cô: “Nếu ngươi đã là bạn tốt của cô cô, phải nên biết chiêu cuối cùng của kiếm pháp Vô Song đã thất truyền.”
Sắc mặt Ngu Phương Linh cứng đờ.
Bách Lí Triều Hoa cắm bảo kiếm về trong vỏ.
Sắc mặt Ngu Phương Linh phức tạp mà nhìn bóng dáng của tiểu thiếu niên, nhớ tới hắn đã từng nhắc tới một vị sư phụ, một ý nghĩ cực kỳ lớn mật dần dần hình thành ở trong đầu——
Sư phụ của hắn sẽ không phải là cô đã từng xuyên về đây đấy chứ?
Một chiêu cuối cùng của kiếm pháp Vô Song đã thất truyền từ lâu, là cô dạy một chiêu cuối cùng cho Bách Lí Triều Hoa, nhưng kiếm pháp của cô lại do Bách Lí Triều Hoa tay cầm tay dạy.
Thế gọi là cái gì?
Ngu Phương Linh đã sắp hồ đồ.
Lần xuyên qua này chẳng lẽ là vận mệnh đã được định trước?
Từ lâu trước kia cô đã cảm giác được, mặc kệ là tạo ra kết cục gì, dường như đều có dấu vết để lại, gieo nhân nào, gặt quả đó. Mỗi một lần lựa chọn khác nhau, khả năng sẽ tạo ra vô số thời không song song, đoạn duyên phận giữa cô cùng Triều Hoa lần này, chính là một lần nhân quả trong đó.
“Triều Hoa, ta hỏi đệ, đệ có sư phụ hay không?” Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, hỏi.
“Không có.”
“Ta đây làm sư phụ của đệ được không?”
Thân hình Bách Lí Triều Hoa ngừng lại, quay đầu liếc nhìn cô một cái. Ngu Phương Linh thề rằng mình không hề nhìn lầm, cô ở đáy mắt tiểu thiếu niên thấy được vẻ khinh thường.
Cô cần phải tìm về tôn nghiêm của mình.
Cô ho nhẹ một tiếng, nhặt trên đất một nhánh cây, đứng dậy: “Đúng là ta không hề quen biết với cô cô của đệ, có điều tổ tiên của ta cùng tổ tiên Bách Lí gia lại có chút sâu xa, một chiêu cuối đã thất truyền của kiếm pháp Vô Song ta biết, ta nghĩ, lần này đệ đã cứu ta, là trời cao an bài. Đệ có nguyện bái ta làm thầy?”
Đôi mắt tiểu thiếu niên hơi mở to chút.
Ngu Phương Linh biết hắn không tin, dùng nhánh cây khoa tay múa chân kiếm pháp Vô Song. Cô bị thương, động tác không dám làm quá lớn, chỉ khua kiếm pháp, không dùng nội lực.
Cô khua ra từ chiêu đầu đến chiêu cuối của kiếm pháp Vô Song.
Bách Lí Triều Hoa mới đầu không tin, nhìn thấy cô không sai chút nào mà dùng ra kiếm pháp, ánh mắt nghiêm túc hơn, đặc biệt là nhìn đến một chiêu “Thiên hạ Vô Song” cuối cùng, đáy mắt hắn lộ ra vẻ kinh diễm.
“Thế nào? Hiện tại còn muốn bái ta làm thầy không?” Ngu Phương Linh thở hồng hộc mà dựa vào thân cây phía sau.
Tiểu thiếu niên đi đến trước người cô, đôi tay giao nắm, quỳ một gối: “Sư phụ ở trên, xin nhận đồ đệ một lạy.”
Ngu Phương Linh thỏa mãn mà nghe Bách Lí Triều Hoa gọi cô một tiếng “Sư phụ”, trước kia Bách Lí Triều Hoa luôn muốn cô bái hắn làm thầy, kết quả là, cô mới là sư phụ của hắn, không ngờ có chút sướng.
Ngu Phương Linh tự giác chiếm vài phần tiện nghi, trong lòng rất là vui mừng, xua xua tay: “Không cần đa lễ, đồ đệ ngoan Triều Hoa mau đứng dậy.”
Bách Lí Triều Hoa nghe được xưng hô “Đồ đệ ngoan” này, sắc mặt hơi đen: “Sư phụ có thể trực tiếp gọi ta là Triều Hoa?”
Ngu Phương Linh xụ mặt nói: “Sư phụ chính là sư phụ, sư phụ nói, đồ đệ không được phản bác.”
Bách Lí Triều Hoa nhấp môi dưới, cúi đầu, quả thực không còn phản bác.
Ngu Phương Linh thấy hắn không vui, lại luyến tiếc đi dỗ hắn, nhịn không được nói: “Một câu xưng hô mà thôi, đệ không thích, ta không gọi là được. Triều Hoa, đệ lại đây, ta hiện tại sẽ dạy cho đệ một chiêu cuối của kiếm pháp Vô Song. Có điều đệ phải đồng ý với ta, trước khi đệ chưa có năng lực tự bảo vệ mình, không thể để những người khác biết được đệ biết dùng chiêu cuối cùng của kiếm Vô Song. Còn có, đệ cần lập lời thề, không được nói sự tồn tại của ta cho bất kỳ ai. Thôi, thôi, vợ thì vẫn có thể nói.”
Ngu Phương Linh nói xong, lại phản ứng kịp.
Bách Lí Triều Hoa kẻ giảo hoạt này, cô rõ ràng đã nhắc hắn nói cho cô ở tương lai về sự tồn tại của cô, hắn lại cố ý giấu đi một câu cuối cùng. Cái gì gọi là sư phụ đã nói không được nói cho bất luận kẻ nào, cô không phải đặc biệt đã nhắc hắn nói cho vợ sao!
Chà, lấy cô ở quá khứ để lấy lòng cô ở tương lai, lật xe đi!
Ngu Phương Linh ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa hai ngày, dốc lòng truyền một chiêu cuối của kiếm Vô Song cho hắn. Hai ngày sau, vết thương của Ngu Phương Linh cũng gần ổn, nên là lúc trở lại Hoa thần giáo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi tối trước khi rời đi, rơi một hồi mưa to, Bách Lí Triều Hoa tìm được một sơn động, hai người đi trú, đốt một đống lửa.
Mưa to tí tách rơi đến nửa đêm.
Hai ngày nay Ngu Phương Linh ăn ngủ, ngủ ăn, giờ ngược lại không ngủ được.
Bách Lí Triều Hoa dựa vào vách núi, đã ngủ say. Ánh mắt Ngu Phương Linh dịu dàng mà nhìn dung nhan khi ngủ của hắn, thiếu niên có lông mi đen nhánh, ánh lửa chiếu vào gương mặt hắn, lưu lại một vòng bóng ma.
Nghĩ đến qua ngày mai, rốt cuộc không còn nhìn tới Bách Lí Triều Hoa bảy tuổi nữa, trong lòng Ngu Phương Linh dâng lên nỗi buồn rầu.
Tiếng mưa rơi xôn xao, rơi xuống một màn mưa, bóng đêm ngoài động đen như vẩy mực, trong động ánh lửa lập loè. Ngu Phương Linh nhàn rỗi nhàm chán, lấy từ ô đựng đồ của hệ thống ra một miếng ngọc bội màu máu, dùng tay nâng, nương ánh lửa nhìn kỹ hoa văn bên trên.
Ngọc bội phượng hoàng triền ti.
Ngọc bội này là cô đoạt được từ trong tay Úc Cẩm Huyền, cô vẫn luôn muốn trả cho hắn, tiếc là không có cơ hội. Lần đó cô thấy được miếng ngọc bội này ở bên hông Úc Cẩm Huyền, cho rằng ký ức của mình bị rối loạn, hiện tại xem ra, không phải do ký ức của cô đan xen.
Chắc hẳn cô đã trả ngọc bội lại cho Úc Cẩm Huyền.
Lần xuyên qua này chính là cơ hội để cô trả ngọc bội.
Ngu Phương Linh quyết định, chờ trời sáng, sẽ đi trả ngọc bội phượng hoàng triền ti. Cô cất phượng hoàng triền ti vào bên hông, định ngủ trước một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi cô nhắm mắt lại, Bách Lí Triều Hoa vốn đang ngủ bỗng dưng mở to mắt, ánh mắt dừng trên bóng dáng của cô.
Sáng sớm hôm sau, mưa to đã ngừng, đường núi lầy lội. Ngu Phương Linh đứng ở giữa đường, từ biệt với Bách Lí Triều Hoa: “Triều Hoa, duyên thầy trò giữa đệ và ta dừng lại tại đây, từ nay về sau, hãy quên ta đi.”
“Người còn trở về không?”
“Chắc chắn rồi, biển người mênh mông, nói không chừng ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.” Ngu Phương Linh hơi mỉm cười, xoa nhẹ đầu Bách Lí Triều Hoa.
“Ta đi đây, Triều Hoa bé nhỏ, tự chăm sóc mình thật tốt nhé.” Ngu Phương Linh vẫy tay chào hắn, xoay người rời đi.
Bách Lí Triều Hoa nhìn bóng dáng của Ngu Phương Linh, một bộ váy áo đỏ tươi, giống như một ngọn lửa rực cháy, chiếu vào đáy mắt hắn, càng lúc càng xa, cho đến khi dung nhập vào khu rừng mênh mông, không bao giờ gặp lại.
*