Lúc xe chạy đến Hoa Đình Uyển, Bạch Hiên ở trước cửa chờ xe đi vào gara. Hắn đẩy cửa bước xuống, Bạch Hiên đã đứng ở trước mặt, nhìn hắn cười.
"Văn Kiệt, đã lâu không gặp."
"Cậu tới làm gì?" Bùi Văn Kiệt hỏi y.
Bạch Hiên cười cười:"Sao vậy, không thể đến nhìn anh một lát được à? Chúng ta đã lâu như vậy không gặp nhau."
"Thầy Bạch còn ở trong đoàn, bây giờ chạy ra đây, đạo diễn cùng nhà làm phim không ý kiến?"
"Gì cũng không quan trọng bằng gặp anh."
Nói xong lời này, Bạch Hiên chồm qua hôn lên mặt hắn, lại thuận thế vòng qua tay hắn, kéo hắn cùng đi vào biệt thự.
Quen thuộc giống như nơi này không phải nhà của Bùi Văn Kiệt, mà là nhà của y vậy.
So với Ninh Tuyền thì.
Bạch Hiên rốt cuộc cũng coi như là diễn viên đoạt được vài giải thưởng, nhiệt độ cùng danh tiếng đều đã bước lên hạng hai, cho dù bây giờ con đường thăng tiến gặp trục trặc, muốn quay lại tìm người yêu cũ nhờ vả, nhìn y vẫn rất câu nệ, chung quy không có hành động gì quá khoa trương.
Đáng tiếc Bùi Văn Kiệt trí nhớ rất tốt, nhớ rõ lúc trước Bạch Hiên đã đòi hắn phí chia tay cao như thế nào.
Người xinh đẹp, không có nghĩa là không tham.
Khí chất tốt, không có nghĩa không tính toán.
Trong vòng tròn này có rất nhiều túi da đẹp, thế thôi.
"Ăn cơm rồi sao?" Bạch Hiên hỏi hắn, "Em nghe Đàm Duệ nói đêm nay anh đi dự buffet nguội."
"Uống chút rượu." Bùi Văn Kiệt hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Lại chẳng, tiệc tùng bận rộn như vậy nào có thời gian ăn cái gì, trong bếp đã chuẩn bị cơm hết rồi, em sẽ gọi họ bưng lên."
Bạch Hiên dẫn hắn vào nhà ăn, rót trà cho hắn, ngồi ở đối diện hỏi han ân cần, tỉ mỉ.
Trò chuyện một hồi, ước chừng cảm thấy không khí đã thích hợp, y qua ngồi trước mặt hắn, để tay lên đầu gối hắn nói: " Văn Kiệt, thật ra lần này em qua đây là muốn hỏi một chút, quan hệ của chúng ta, còn có khả năng hay không..."
Trong khi nói chuyện, dì bếp đã lục tục bưng đồ ăn lên.
Trong phòng ăn yên tĩnh, duy nhất chỉ còn lại âm thanh bát đũa va chạm.
Trên bàn đầy đủ các loại cao lương mỹ vị, thế nhưng sắc mặt của Bùi Văn Kiệt lại không quá tốt.
Lời nói của Bạch Hiên cùng với mấy món ở trên bàn đều làm người ta muốn khước từ như nhau.
"Vì sao?"
"Hả?"
"Vì cái gì muốn quay lại?" Bùi Văn Kiệt hỏi y, "Rõ ràng cậu đã có mọi thứ cậu muốn không phải à? Tiền bạc, tài nguyên, danh vọng. Thậm chí tôi biết quan hệ của cậu với ông chủ Quan Lan ảnh nghiệp Du Hồng Đào cũng rất thân thiết, vì vậy cũng không phải không có chỗ dựa."
"Cái đó, cái đó không giống nhau...."
"Không giống chỗ nào?"
"Em yêu anh." Bạch Hiên nói.
Bùi Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn y, gương mặt thoạt nhìn gần gũi lúc này đã xé xuống lớp ngụy trang, hắn cười lạnh châm chọc: "Bạch Hiên, cậu muốn chọc tôi cười phải không."
"Không, không phải." Bạch Hiên hô hấp cứng lại, "Văn Kiệt, có lẽ ngày đầu anh tới tìm em, em đồng ý chung một chỗ với anh là vì muốn nổi tiếng. Nhưng, nhưng sau khi chúng ta chia tay, em đã nghĩ đến anh, anh luôn dung túng em, em muốn gì anh đều cho cả, chưa bao giờ từ chối...Em biết em đã yêu anh, chẳng lẽ những lúc chúng ta vui vẻ ở cùng nhau, anh đều quên rồi sao?"
Bùi Văn Kiệt nhìn y.
Bạch Hiên gấp gáp: "Chúng ta ở bên nhau tận một năm, Văn Kiệt, anh không có chút tình cảm nào với em sao? Bây giờ theo anh là cái người chỉ có ít tiếng tăm trên mạng xã hội, gọi cái gì Ninh Tuyền, là một thằng nhóc, có thể hiểu anh muốn gì sao? Nó tốt hơn em được sao?"
"Đừng làm loạn nữa." Bùi Văn Kiệt nhẹ giọng nói, "Cậu biết tôi không bao giờ quay lại với ai."
Bạch Hiên hốc mắt ửng đỏ, y cúi thấp đầu, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Văn Kiệt, chúng ta tạm gác lại chuyện này, anh ăn cơm trước được không? Anh xem thử món này, cơm chiên bạch ngọc. Không phải lúc trước trù sư Hứa làm anh rất thích sao?"
Y đem dĩa cơm chiên trông ngon lành kia đặt lên bàn trước mặt Bùi Văn Kiệt.
"Anh tính khí hơi không tốt, em biết nhất định anh đói bụng rồi, anh lúc đói tâm trạng luôn kém đi một chút."
Bùi Văn Kiệt nhìn chằm chằm dĩa cơm chiên nửa ngày, mới cầm lấy muỗng, ăn thử một miếng, ngay khi vị giác cảm nhận được mùi vị, khuôn mặt hắn lập tức thay đổi.
"Hôm nay cơm chiên bạch ngọc này do ai làm?" Hắn hỏi.
"Là em." Bạch Hiên nói, "Biết anh sắp tới Hoành Điếm, em đã cùng Hứa sư phụ học nấu ăn mấy ngày, cơm chiên sò điệp, em nấu cùng tổ yến. Không ngon sao?"
*
Thời điểm Đàm Duệ biết tin chạy tới, Bùi Văn Kiệt đang ôm bồn cầu ói mửa.
Sắc mặt hắn trắng bệch, môi tái mét, cả người đều đổ mồ hôi lạnh, chật vật khó tả. Sau khi cảm thấy đỡ hơn chút, hắn mới có thể mở miệng nói chuyện: "Anh không nên để Bạch Hiên vào biệt thự."
"Xin lỗi, tôi không biết cậu ta sẽ nảy sinh ý tưởng, làm cơm chiên tình yêu cho ngài." Đàm Duệ vừa nói vừa làm ướt khăn lông đưa cho hắn, "Cậu ta không biết ngài có tiền sử mắc chứng biếng ăn tâm lý."
"Tôi không biếng ăn, tôi chỉ là có thói ở sạch." Hắn nói, "Tôi không kết giao với người tôi ghét, cũng không muốn ăn những gì họ làm."
Bùi Văn Kiệt cũng chẳng có bao nhiêu biến chuyển tốt đẹp, dạ dày hắn vẫn luôn có cảm giác co rút, cả người đều phát run.
Đầu tóc tán loạn cùng khuôn mặt ướt đẫm, làm cho khí chất tinh anh ít nhiều suy giảm, cổ họng khàn khàn bỏng rát bởi do dịch vị dạ dày, thời khắc này nhìn hắn có chút yếu ớt.
"Tôi sẽ cho người đem Bạch Hiên đi." Đàm Duệ nói, "Mà ngài cũng nên đến bệnh viện thôi."
"Không cần thiết."
"Chúng ta đều biết ngài sẽ sắp phát bệnh."
"Không cần anh nói."
Thái độ không sao cả của hắn rốt cuộc chọc giận Đàm Duệ, Đàm Duệ nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Ngài sẽ ăn không vào, lại vì đói khát mà mất ngủ, dễ nổi giận, không thể phán đoán tình trạng thể chất của mình một cách bình thường do cơn đói hành hạ, xuất hiện đủ các loại bệnh thần kinh, ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe. Ngài mất bao lâu để kiên trì thoát khỏi, bây giờ lại muốn trở về như lúc ban đầu sao?"
Lời này đã làm Bùi Văn Kiệt trầm mặc một lát.
Cảm giác buồn nôn do co thắt dạ dày không thuyên giảm, thậm chí còn bắt đầu lan rộng. Hắn biết Đàm Duệ nói đúng, không thể để tình huống xấu trở nặng hơn.
"Tôi không cần đi bệnh viện hay truyền dịch."Hắn nói, "Ăn một bữa là được."
"Được được, nhất định phải ăn, muốn ăn cái gì?"
Bùi Văn Kiệt rũ xuống mi mắt, dùng khăn lông lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Mì Dương Xuân."
"Hả?"
*
Rạng sáng 1 giờ 30 phút, lão La cùng Đàm Duệ lái GMC chạy tốc độ nhanh nhất, một đường lái như điên, đến quán hoành thánh Hỉ Tương Phùng.
Cửa chớp đã được hạ xuống, nhưng bên trong quán vẫn còn ánh sáng.
Chủ tiệm hẳn còn chưa ngủ.
Đàm Duệ bước tới đập mạnh vào cửa, tạo ra tiếng bang bang, lập tức sau đó có người ra mở cửa. Ánh đèn vàng ấm áp làm nổi bật bóng dáng của ông chủ.
"Là Lương Phùng sao?" Đàm Duệ hỏi, "Sếp nhà tôi từng ăn mì Dương Xuân ở đây, kêu tôi tới."
Hôm nay ở trường học trải qua nhiều chuyện không vui.
Buổi chiều đóng cửa cũng chẳng có thu nhập, dẫn tới cả một khoản hao tổn.
Lương Phùng thoạt nhìn có chút mỏi mệt.
"Là tôi, ngài là..."
"Tôi là ai không quan trọng, tôi muốn mời anh làm công việc phụ bếp trong ba ngày. Anh có đồng ý không? Mọi điều kiện đều có thể thương lượng."
"Ngại quá, tôi có cửa hàng của tôi, ở đây không thể thiếu tôi được------"
"Một ngày một vạn tệ." Đàm Duệ nói.
Lương Phùng dừng lại, anh cả kinh: "Bao nhiêu?"
"Một ngày một vạn, bao ăn ở và hết thảy chi phí phát sinh, có người đưa đón." Đàm Duệ nói.
Cái tiệm nhỏ hẹp này thế nhưng một tháng chi phí này kia điện nước gần 3 vạn 5, mà người trước mặt này cho anh một công việc chỉ ba ngày, gần như có thể trang trải hết chi phí sinh hoạt một tháng, giải quyết vấn đề cấp thiết của anh.
"Nếu anh chấp nhận, bây giờ liền kí hợp đồng." Đàm Duệ đem hợp đồng liên quan đã sớm chuẩn bị, đưa bút viết cho anh, sau đó đưa ra hai vạn tệ.
"Đây là tiền đặt cọc." Đàm Duệ nói.
Lương Phùng nhanh chóng xem hợp đồng, hỏi: "Khi nào bắt đầu? Địa điểm là ở đâu?"
"Ngay bây giờ, tại Kim Hoa, số 3 Hoa Đình Uyển. Đi tới nấu ăn luôn."
"Xin ngài đợi hai mươi phút, tôi có con nhỏ ở nhà, phải thu xếp cho cô bé."
Hai mươi phút, Đàm Duệ vẫn đợi được.
Lương Phùng vào trong một lúc, ôm một đứa trẻ đang ngủ say đi ra, qua bên tạp hóa 24h bên cạnh giao cho chị gái trong cửa hàng, dằn dò hết lần này đến lần khác, cuối cùng hôn hôn lên trán đứa trẻ, lúc này mới quay trở lại.
Anh nhìn hợp đồng một lần nữa, đặt bút kí tên, giao cho Đàm Duệ.
Anh chợt ra sau bếp, mang theo mấy hộp đồ tươi rồi đi theo Đàm Duệ lên xe. Thấy Đàm Duệ nhìn, anh giải thích: "Ngài nói qua đó liền nấu cơm, tôi mang theo ít nguyên liệu qua."
"Bên kia cái gì cũng có đầy đủ."
"Để ở đây ba ngày cũng hư mất rồi, đem theo tránh lãng phí."
Đàm Duệ thấy anh kiên trì, nói với lão La: "Đi thôi."