Rốt cuộc cũng qua giờ cao điểm.
Sau hai giờ chiều, đơn cũng ít hơn, tới tầm hai giờ rưỡi hầu như không còn khách vào quán.
Đây là khoảng thời gian có lượng người qua lại đông nhất mỗi ngày, cũng là thời điểm quan trọng để duy trì thu nhập của cái tiệm nhỏ tới mức không đủ sống.
May mắn là, trong nửa ngày đầu tiên hôm nay, ngoài việc tiếp khách và làm bữa trưa cho Nam Nam, điều duy nhất ngoài ý muốn xảy ra có lẽ là bát mì Dương Xuân kia.
Cuộc đời anh gặp đủ loại chuyện, bất ngờ nào cũng từng thấy qua.
Sự khác biệt nho nhỏ này thậm chí không thể gọi là ngoài ý muốn.
Mẻ hoành thánh Lương Phùng cả buổi sáng chuẩn bị bây giờ cũng không còn bao nhiêu.
Anh không dám mệt mỏi, uống ực hai ngụm nước, liền bắt đầu dọn dẹp bếp, rửa sạch dụng cụ ăn uống, phân loại để trong tủ khử trùng, cuối cùng thay một bộ quần áo sạch sẽ, sát khuẩn toàn thân, rửa tay, bắt đầu làm mẻ hoành thánh mới.
Mọi công việc phải hoàn thành trước khi Nam Nam đi học về vào lúc 4 giờ 30 phút. Anh cần chuẩn bị cơm chiều cho cô bé, chờ nhóc ăn xong, chạng vạng 6 giờ sẽ là thời gian khách đến ăn tối.
Do hoàn cảnh gia đình của Nam Nam, bài tập về nhà của cô bé hụt rất nhiều, anh cần phải vừa quản lí tiệm ăn vừa cần đưa Nam Nam đi học lại các môn ở một trường tiểu học, kẻo cô bé bị bạn bè bỏ quá xa...Toán học, tiếng Anh, còn có Ngữ Văn, may mắn thay, Nam Nam thông minh lại nghe lời, chỉ trong nửa năm cô bé đã đuổi kịp đại đa số các bạn học.
Chỉ là, hôm nay có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Anh rửa xong chén bát, liền nghe thấy âm thanh điện thoại di động từ quầy truyền tới. Ở trong bếp đi ra, cầm lấy điện thoại đang rung, là Lý chủ nhiệm gọi.
Anh có hơi thấp thỏm bắt máy.
"Sao mà gọi rất nhiều lần cũng không có ai nhận vậy, anh chị là chăm sóc con như thế này hay à? Con cái ở trường học có chuyện gì một chút cũng không để bụng?" Cô Lý giọng bực bội từ đầu kia truyền tới.
"Ngại quá cô Lý, tôi ở bên này có hơi bận, không nghe thấy----"
"Không nghe thấy..." Cô giáo lẩm bẩm, "Anh không phải cha mẹ Lương Nam à."
"Cô Lý, tôi là Lương Phùng, chú của Lương Nam. Cô năm nay mới nhận lớp của Nam Nam, khả năng đối với tình huống của bé không rõ đi. Tôi---"
"Lương Phùng?"
"Cô quên rồi nhỉ, lúc khai giảng, tôi là người đứng ra tổ chức họp phụ huynh."Lương Phùng nói, "Tình huổng của Nam Nam có hơi đặc biệt, cha mẹ cô bé...Tóm lại, Lương Nam tạm thời là do tôi chăm sóc..."
"Vậy anh cùng phụ huynh Lương Nam nói chuyện chút, kêu bọn họ tới trường học một chuyến." Cô Lý đánh gãy lời anh.
Lương Phùng ngẩn ra một chút: "Nam Nam làm sao vậy?"
"Ở trường có người nói cha cô bé là tội phạm phải đi lao động cải tạo, cô bé liền đánh nhau với người kia. Tôi nói với anh để dạy dỗ bé cũng vô ích...Chờ phụ huynh tới trường rồi xử lí." Lý chủ nhiệm không đợi anh nói thêm, vội vã cúp điện thoại.
Lương Phùng cầm di động, ngẩn ra một lúc, dùng bút lông viết lên giấy A4 mấy chữ "Hôm nay tôi có việc, xin phép đóng cửa."
Anh kéo cửa ra dán giấy lên bên ngoài, gấp gáp rời đi.
________________
Hơn 5 giờ chiều, xe đón Bùi Văn Kiệt dừng ở dưới lầu, một chiếc GMC đen đậu ở tiểu khu thập phần chói mắt, làm người đi ngang ai cũng ngoái lại nhìn.
Ninh Tuyền vẫn chưa trở về, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Bùi Văn Kiệt thế nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, tùy tiện dọn dẹp ít đồ bỏ vào ba lô.
Lúc đi ra cửa liếc thấy cái bình giữ nhiệt trẻ con trên bàn cơm, nghĩ nghĩ, cầm nó theo.
Lão La là tài xế của Bùi Văn Kiệt ở Hoành Điếm, ông cũng đã lái xe cho hắn mấy năm, nhìn hắn xuống lầu tự nhiên mà tiếp nhận hành lí. Bùi Văn Kiệt đem ba lô đưa cho ông, duy chỉ có cái bình giữ nhiệt kia là còn nắm ở trong tay.
"Chờ một lát, cái này tôi đem đi trả lại." Hắn vừa nói vừa đi tới cửa tiệm hoành thánh Hỉ Tương Phùng.
Cửa quán đóng chặt, trên dán một tờ thông báo: Bận việc, xin nghỉ nửa ngày.
Thi thoảng có vài người khách tới cũng nhìn thấy rồi rời đi.
Chỉ còn lại Bùi Văn Kiệt với chiếc bình đầy màu sắc.
Lão La đợi hắn một hồi lâu, thấy hắn không có động tĩnh, không khỏi thúc giục: "Ông chủ, chúng ta bây giờ đi thôi? Nếu còn chậm trễ sợ sẽ tắc đường."
Bùi Văn Kiệt hoàn hồn: "Đi."
Chờ xe lên cao tốc, Bùi Văn Kiệt điều chỉnh ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn huơ tay, vô tình đụng phải chiếc bình đặt bên cạnh.
Khu này tiền thuê mặt bằng biết bao nhiêu một tháng, quán sang tên bao nhiêu lần mới có thể kiếm trở về, còn không lo ở trong tiệm nấu nướng cho tốt, chạy lung tung ra ngoài làm gì, có thể xảy ra chuyện quan trọng gì mà phải đóng cửa chứ.
Bùi Văn Kiệt cũng không phát hiện ra, chẳng biết tại sao trong lòng hắn xuất hiện đủ thứ bất mãn.
Kiểu khó chịu này cứ thế kéo dài, làm hắn ở tiệc buffet mặt còn lạnh hơn món ăn trên bàn, trừ bỏ lúc tiếp đón phó giám đốc khá nhiệt tình ra, những lúc khác, Bùi Văn Kiệt đều toát ra thái độ trầm mặc, không khí xung quanh bị nén xuống áp suất thấp.
"Không ăn được?"
Đàm Duệ sau khi nói chuyện với đối tác, đi đến ông chủ nhà mình, nhìn vẻ mặt của hắn mà đưa ra kết luận.
Bùi Văn Kiệt liếc mắt nhìn trợ lý.
"Buffet đêm nay tính đầu người đều tiêu chuẩn 3000 tệ, sơn hào hải vị gì cũng có, nguyên liệu nấu ăn là di chuyển bằng đường hàng không, đầu bếp Michelin tuy không đủ ba sao những cũng là hai sao." Đàm Duệ nói, "Ngài cho tôi ít mặt mũi, ăn một miếng đi?"
"Đầu bếp của anh, chính là làm mấy cái món kỳ lạ như hải sâm ninh bóng cá, đẳng sâm hầm rùa sao?"
*Hải sâm bóng cá
*Rùa đẳng sâm
"Ông chủ, ngài thật khắc nghiệt." Đàm Duệ nói.
"Đấy là sự thật." Bùi Văn Kiệt nhìn đồng hồ, đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, "Nếu không còn việc gì, tôi đi đây."
Đàm Duệ tiễn hắn ra cửa khách sạn, gọi lão La lái xe tới đây.
Lúc đợi xe, Đàm Duệ nói với hắn: "Bên biệt thự Hoa Đình Uyển các phòng đã được quét tước sạch sẽ, lát nữa lão La sẽ đưa ngài đến đó. Tuần này ngài ở Hoành Điếm cứ sống tạm nơi ấy đi, buổi tối nhớ ăn uống một chút."
Bùi Văn Kiệt cau mày.
" Hứa sư phụ lần trước nấu ăn ngài nói cũng tạm được, không phải đã ăn một bát lớn cơm chiên bạch ngọc sao?" Đàm Duệ nhấn mạnh, "Tôi biết ngài không thích ăn đồ lạnh, đã kêu lão Hứa nấu cơm, chờ ngài trở về."
Cái gọi là cơm chiên bạch ngọc chính là cơm chiên cùng với sò điệp và lòng trắng trứng.
Sò điệp mang đi hấp, tách lòng trắng trứng, cơm rang lên đến khi có màu trắng hơi ngả vàng ấm giống như ngọc thạch.
....Thật ra nó không ngon lắm.
Bùi Văn Kiệt nghĩ thầm.
Nhưng vẫn hơn là hải sâm rồi bóng cá gì kia.
Sở dĩ hắn ăn được một bát lớn, là bởi vì hắn không thể kén ăn rồi tự làm mình đói chết.
"Đôi khi tôi cảm thấy mình như bà mẹ già, mỗi ngày đuổi theo cố gắng tìm cách nhét thức ăn vào miệng đứa trẻ." Đàm Duệ tự trào phúng bản thân, "Ai mà nghĩ được ông chủ Bùi tìm trợ lý, lương một năm mấy chục vạn chỉ để đốc thúc mình ăn cơm đâu."
Bùi Văn Kiệt không đáp.
Tên trợ lý này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là tương đối lải nhải.
"Hy vọng một ngày nào đó, có người có thể thay tôi giục ngài ăn cơm, tôi liền có thể lui ra ngoài rồi."
Bây giờ đã là 10 giờ tối.
Bên ngoài khách sạn 5 sao rất nhiều phú hào rời đi, còn có các minh tinh hay người nổi tiếng đã bắt đầu đến vũ trường.
Cực kì náo nhiệt.
Mùi thức ăn hấp dẫn, mùi rượu phiêu lãng tán trong không khí, mang theo hương vị mê say chọc người đi đường ghé mắt.
Nhưng đối với Bùi Văn Kiệt.
Nơi duy nhất khiến hắn thèm ăn không phải ở cánh cổng tráng lệ kia, mà chính là bát mì Dương Xuân...Không, có lẽ là một đĩa hoành thánh tôm tươi.
Lát sau, lão La lái xe đến, Bùi Văn Kiệt cố gắng lắm mới nặn ra được một chữ, đáp: "Ừ."
Mãi tới khi Bùi Văn Kiệt lên xe thắt dây an toàn, Đàm Duệ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói với hắn: "Bạch Hiên ở Hoành Điếm đóng phim, nghe nói hôm nay ngài tới nên chạy qua biệt thự chờ ngài rồi, tôi không cản."
"Ai?"
"Bạch Hiên, diễn viễn, tình nhân cũ của ngài." Đàm Duệ ân cần nhắc nhở hắn.