Edit: Pi sà Nguyệt
Học viên Phản diện trong trực tiếp giật mình! Hiệu trưởng nhà bọn họ tính chơi trò dùng sắc dụ dỗ
à?
Lộc Giác: “Hiệu trưởng đừng để hắn chiếm tiện nghi vì nhiệm vụ nhé!” Tạ Minh: “Nhìn kiểu gì cũng
giống như hiệu trưởng tính ăn người ta…”
Ivan không yên lòng, nhắc nhở Thi Ân trong hệ thống riêng của Học viện Phản diện: “Ân Ân, phải chú
ý đúng mực một chút, bảo vệ tốt bản thân, còn có… con đang mở trực tiếp đấy, cẩn thận bị Dịch Nhiên
thấy.”
Đắc Kỷ kích động: “Phụ nữ sự nghiệp chúng tôi ngủ với mục tiêu nhiệm vụ vì công việc thì có sao
đâu? Không được à? Dịch Nhiên sẽ hiểu, nhiệm vụ chỉ là giả thôi, Lâm Huân nói không chừng sẽ ngủ
với nữ chính vì nhiệm vụ ấy chứ!”
Lâm huân: “…. Không bảo sẽ hiến thân!”
Thi Ân liếc mắt nhìn hệ thống rồi lại liếc nhìn Lục Nhiên, đôi mắt âm u của hắn có chút gợn sóng,
xem ra cô đoán đúng rồi.
Cô lùi về sofa, nằm trên bắp đùi của hắn rồi nhìn trần nhà bảo, “Người anh Lục thích có lẽ mập và
đầy đặn hơn tôi tí nhỉ? Bộ váy và bộ đồ ngủ này, và cả mấy bộ đồ tôi thấy treo trong tủ quần áo
nữa, số đo lớn hơn tôi một chút.”
Ngón tay trắng trẻo của cô vuốt nhẹ mái tóc đen, nghiêng đầu nhìn hắn, “Tôi không ngại bị anh Lục
xem là người thế thân của cô gái ấy, dù sao tôi cũng chẳng thích anh, tôi chỉ làm thế để anh cho
tôi ở nhờ thôi.”
Cổ họng của Lục Nhiên hơi khô, nhìn mái tóc đen trên đùi mình, ngón tay của cô vuốt nhẹ mái tóc, cô
giống như cô thiếu nữ ngây thơ nhưng lại có chút mê người lúc lơ đãng, “Không thích nên không ngại
à?”
“Đương nhiên.” Thi Ân gối lên bắp đùi hắn, mắt sáng rực nhìn vào mắt hắn, “Không thích nên chẳng
quan tâm, nếu như là người tôi yêu, anh ấy mà dám xem tôi thành người phụ nữ khác, tôi sẽ giết anh
ấy.”
“Dù em rất thích hắn thì vẫn giết hắn à?” Lục Nhiên hỏi cô.
“Phải, càng thích thì sẽ càng muốn giết.” Thi Ân không muốn tiếp tục chủ đề này, hỏi hắn “Đừng nói
tôi mãi thế, anh Lục nói cho tôi biết về người phụ nữ anh thích đi, cô ấy là dạng người thế nào?
Bây giờ cô ấy ở đâu?”
Lục Nhiên nhìn cô, ngón tay vuốt sợi tóc đen rơi xuống ghế sofa của cô, cười hỏi: “Cô ấy là một
người phụ nữ nhẫn tâm, bây giờ cô ấy… không biết đang ở đâu nữa, tôi đã tìm rất lâu nhưng không
thấy, tôi cứ tưởng cô ấy chết rồi nhưng hình như cô ấy vẫn còn sống, có điều tôi không biết người
đang còn sống kia có phải là cô ấy không nữa.”
Thi Ân cau mày, lời nói của tên đàn ông già này quả nhiên vòng vo cứ như chơi đoán chữ vậy, lừa tên
này nói ra mệt thiệt á.
Sau đó Lục Nhiên chỉ nói vòng vo thôi, hoàn toàn không tiết lộ thông tin gì cả, Thi Ân mệt mỏi,
nghe hoài rồi ngủ thiếp đi.
Ban đêm yên tĩnh, cô ngủ thiếp trên bắp đùi hắn mà không tí đề phòng nào.
Lục Nhiên nhìn gương mặt ngủ say của cô, ngón tay muốn sờ nhẹ cô nhưng lại không chạm vào, chỉ rơi
xuống mái tóc đen của cô, hắn thở dài, hắn không biết cô có phải đang cố ý quyến rũ hắn không nữa.
Đang chờ hắn mắc câu à? Hay là… ngủ thật?
======================================================
=========
Đêm đó, hắn cứ nhìn cô như vậy, để mặc cô ngủ trong lòng mình cả đêm, sau đó ôm cô vào phòng ngủ
trước khi trời rạng sáng.
Quả nhiên không lâu sau, người nhà họ Thẩm đến, may mà hắn không ngủ chung với cô.
Thi Ân ngái ngủ ra khỏi phòng ngủ thì thấy ba người nhà họ Thẩm đứng bên ngoài đợi mình, cô cứng
người một lát, thở dài đi tới ngồi đối diện bọn họ.
Cô nói hết những lời mình nói với Lục Nhiên đêm qua với bọn họ.
Cô nói, nếu những lời Thẩm Niệm Tình nói là thật, cô không phải là con gái ruột của ba, cô bị ôm
sai, cô chấp nhận sự thật này, cũng chấp nhận trả lại mọi thứ cho Thẩm Niệm Tình, cô đồng ý việc
rời khỏi nhà họ Thẩm.
Lý Du và Thẩm Ba không đồng ý, ngay cả Thẩm Độ cũng không chấp nhận lời giải thích của cô, hai
người đều là con gái của ông, ông không muốn đuổi ai đi cả.
Nhưng Thi Ân chỉ ngồi đấy cười khổ: “Ba không muốn đuổi ai trong hai người nhưng con và Thẩm Niệm
Tình sao có thể tồn tại chung với nhau được? Cô ấy hận con chiếm đoạt gia đình này của cô ấy, hận
con thay cô ấy làm cô chủ nhà họ Thẩm hai mươi năm, con cũng hận cô ấy… đoạt đi mẹ và anh trai của
con…” Cô cúi đầu ngồi đấy, vừa nói vừa khóc, “Có thể cô ấy rộng lượng, đồng ý cho con ở lại nhà họ
Thẩm nhưng con không muốn, cứ như là… cô ấy đang bố thí cho con vậy, vì sự bố thí đó nên con mới có
thể ở lại nhà họ Thẩm, mới có thể gọi hai người một tiếng ba mẹ, hai mươi năm nay mọi người chiều
con như vậy, con trước giờ chưa bao giờ chịu tủi nhục như thế cả, con không chấp nhận được.”
Cô thẳng thắn nói hết tâm tư của mình với ba người nhà họ Thẩm.
Lý Du đau lòng bật khóc, nói cái gì cũng không cho phép cô làm bậy như thế, bà chỉ nhận một đứa con
gái là Lộ Lộ thôi, người khác đừng hòng thay thế Lộ Lộ.
Thẩm Ba cũng kích động không đồng ý.
Nói thật, Thi Ân nghe xong thì đau xót trong lòng, cũng cảm động và hâm mộ Thẩm Bạch Lộ, cô nắm tay
Lý Du, khàn giọng nói: “Con biết mẹ và anh trai đối xử tốt với con, hai mươi năm nay, hai người và
ba chưa hề bạc đãi con, con sao cam lòng không quan tâm mọi người được… Nhưng Thẩm Niệm Tình mới là
con ruột của ba, mẹ đừng nói thế, sẽ làm khó ba đấy, nếu đổi lại vị trí, người bị tráo bên ngoài là
anh trai chắc mẹ cũng nghĩ cách để đưa anh về nhà thôi.”
Thẩm Độ nghe thế thì đỏ mắt, không ngờ Lộ Lộ bị ông chiều hư từ bé lại là người thông cảm ông nhất.
“Mọi người yên tâm, con chỉ tạm thời rời khỏi nhà họ Thẩm để tính con đường tương lai của con thôi,
cũng để ba có thể đón Thẩm Niệm Tình về nhà, con rời khỏi nhà họ Thẩm thì cô ấy sẽ về thôi.” Thi Ân
lau nước mắt ôm Lý Du đang khóc, “Mọi người vẫn là người thân mà con yêu nhất trên đời này, đợi con
nghĩ thông rồi thì chắc chuyện của ba cũng giải quyết xong, nói không chừng con còn có thể về nhà
họ Thẩm….”
“Đương nhiên con có thể, nhà họ Thẩm luôn là nhà con mà.” Thẩm Độ đỏ mắt nói, “Ba mẹ vĩnh viễn là
ba mẹ của con, là người thân của con, ba vẫn thương con như trước, con không cần rời đi, đây là nhà
con mà, con đi rồi thì ở đâu?”
Nước mắt Thi Ân lại rơi xuống, cô nhìn ông chằm chằm.
Chưa kịp nói gì thì người hầu và Lâm Luật chạy vội từ bên ngoài vào. Người hầu bảo vị khách này
muốn tìm ông Thẩm.
Lâm Luật lạnh mặt đi vào hỏi mấy người nhà họ Thẩm, “Bác trai bác gái, có phải tối qua hai người
nói gì với Niệm Tình không? Cô ấy đi rồi, hai người có biết cô ấy đi đâu không?”
Thẩm Ba tức giận, xông tới nắm cổ áo Lâm Luật, tức giận bảo, “Cô ta không thấy mà hỏi bọn tôi làm
gì? Cô ta là người lớn rồi, muốn đi đâu thì đi chứ liên quan gì chúng tôi? Lâm Luật, nếu cậu có
lương tâm thì sẽ không tức
giận tới đây tìm người như thế. Hôm qua Lộ Lộ biến mất nhưng cậu ở đâu hả? Cậu và Thẩm Niệm Tình
kia quen nhau bao lâu chứ?”
Lâm Luật bị cậu đánh lên khung cửa, cau mày nói, “Bạch Lộ đã có mấy người rồi, nhưng Niệm Tình thì
chẳng có ai cả, chẳng lẽ chú Thẩm không biết cô ấy đi khi nào à?”
“Cậu đang nói tiếng người đó à?” Thẩm Ba đánh lên mặt Lâm Luật một phát.
Thi Ân vội gọi lớn, “Anh! Đừng đánh, anh!” Cô vội đi tới kéo Thẩm Ba lại, đỏ mắt nhìn Lâm Luật nói,
“Anh Lâm Luật đang trách em cướp lấy nhà của Thẩm Niệm Tình à? Em biết, mọi người đều cảm thấy em
đang cướp gia đình của cô ấy, bây giờ em trả cho cô ấy, anh Lâm Luật nói với cô ấy, em rời khỏi nhà
họ Thẩm, cô ấy đừng dằn vặt ba như thế nữa, ba chưa từng phụ lòng cô ấy!”
Nói xong cô xoay người chạy vào phòng ngủ, khóa chặt cửa.
Lý Du khóc lóc, tức giận mắng, “Ai đoạt nhà của cô ta chứ? Là mẹ cô ta cướp chồng tôi đấy! Bây giờ
còn tới phá hoại nhà tôi nữa à?”
“Mẹ đừng nói thế.” Thẩm Ba vội giữ bà lại.
Lộ Lộ ở trong phòng nói vọng ra, “Mẹ đừng nói thế, chuyện của quá khứ thì đừng nhắc lại nữa, sẽ làm
ba khó chịu đó, mọi người đi tìm Thẩm Niệm Tình đi, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì ba sẽ tự trách
cả đời mất, con không sao, cứ để con tạm thời rời khỏi nhà họ Thẩm sống độc lập một chút.”
Người ngoài cuộc là Lục Nhiên đứng cạnh xem từ đầu đến đuôi rồi nhìn Thẩm Độ, Thẩm Độ cầm điện
thoại đọc tin nhắn của Thẩm Niệm Tình, Thẩm Niệm Tình nói cho ông ấy, cô ta đi rồi, sẽ không quấy
rầy gia đình ông nữa.
Mặt Thẩm Độ đen như đít nồi.
Lục Nhiên biết, lần này Thẩm Niệm Tình vẫn không thắng được Thẩm Bạch Lộ, bước đi này lại bị Thi Ân
phá hủy, bây giờ Thẩm Độ đang thiên vị Thẩm Bạch Lộ trong lòng, còn cảm thấy Thẩm Niệm Tình không
hiểu chuyện.
Nhưng hắn không hiểu hành động của Thi Ân, cô trông có vẻ như đi bậy đi bạ nhưng sao lần nào cũng
phá hủy kế hoạch của hắn vậy?
Thẩm Độ cũng bối rối, cuối cùng đồng ý cho Thẩm Bạch Lộ tạm thời ở nhà Lục Nhiên hai ngày, để cho
cô có thời gian tiêu hóa chuyện này.
Lý Du và Thẩm Ba chỉ có thể đồng ý, lại nhờ Lục Nhiên chăm sóc cô.
Vừa hay có người đến bảo đường xuống núi thông rồi, khách ở trang viên Phỉ Thúy đang đợi bọn họ,
bọn họ đi tiễn khách xuống núi trước.
Thẩm Độ vừa bận vừa giận, không cho người đi tìm Thẩm Niệm Tình mà để thằng nhóc Lâm Luật kia tìm,
hắn nhắn tin cho ông bảo cô ta đã xuống núi bình an rồi.
======================================================
============
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Thi Ân mở đẩy cửa đi ra, Lục Nhiên đứng ở cửa nhìn cô: “Không ngờ lời
hôm qua em nói với tôi là thật lòng, không phải lừa tôi.”
“Tôi luôn nói thật.” Thi Ân ngồi lên bàn ăn, “Tôi muốn ăn sáng, ăn xong thì anh dẫn tôi xuống núi,
tôi không thể dựa vào nhà họ Thẩm mãi được, tôi muốn tự lực cánh sinh.”
Lục Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, vừa làm bữa sáng cho cô vừa hỏi: “Em muốn tự lực cánh sinh à? Đi làm
công hả?”
“Tôi nghe bảo anh Lục có công ty châu báu mới lên sàn chứng khoán hả?” Thi Ân nhìn hắn cười, “Tôi
học thiết kế châu báu nè, cũng xem như có tí tên tuổi, anh Lục có cân nhắc cho tôi làm nhà thiết kế
của công ty anh không?”
Bàn tay đang chiên trứng của hắn cứng lại, nghĩ theo bản năng, cô đang có ý đồ gì? Đang muốn chôn
bãi mìn gì à?
“Tôi suy nghĩ đã.” Lục Nhiên cười nói, “Chuyện công ty phải do mọi người cùng bàn, tôi không đi cửa
sau đâu.”
“Anh Lục, tôi có thể cho anh một cơ hôi.” Thi Ân ngồi khoanh tay dựa vào ghế cười.
======================================================
========
Lục Nhiên ăn sáng với cô xong, lái xe đưa cô xuống núi, cùng lúc này, xe của Lâm Luật cũng dừng ở
giao lộ, mà Thẩm Niệm Tình thì ngồi trong xe của hắn.
Cửa sổ xe không đóng, Thi Ân quay đầu nhìn Thẩm Niệm Tình ngồi trong ghế phụ của Lâm Luật, sau đó
mỉm cười nhìn cô ta đang cau mày rồi đóng cửa sổ xe lại.
Hệ thống Lục Nhiên lại xuất hiện tin nhắn, không cần nhìn cũng biết Thẩm NIệm Tình đang hỏi hắn tại
sao chở đối thủ của cô ta xuống núi.
Hắn không trả lời mà nhắc nhở cô ta, “Nói không chúng Lâm Luật là người bên phản diện, hắn đối xử
tốt với cô tới mức kỳ lạ, giữ khoảng cách với hắn và đừng để hắn biết hành động của cô.”
Thẩm Niệm Tình tức giận đáp: “Thế cũng mong anh giữ khoảng cách với nhân vật phản diện gúp! Kế
hoạch của anh chưa bao giờ thành công hết! Còn không phải do anh luôn tiếp xúc gần với cô ta à?”
Hắn không trả lời cô ta mà lái xe về trung tâm thành phố, bình tĩnh nói với Thi Ân: “Tạm thời em cứ
ở trong biệt thự ở trung tâm thành phố của tôi, tôi đưa em tới đó nhưng tối nay tôi không về nhà,
tôi có buổi tiệc phải tham dự.”
“Không cần.” Thi Ân quay đầu nhìn hắn, “Anh dừng xe ở đây là được.”
Hắn đánh xe sang bên rồi ngừng lại, ở cạnh là một trung tâm thương mại lớn, “Sao thế? Muốn mua gì
à?”
“Mua quần áo.” Thi Ân đẩy cửa xe ra rồi nói với hắn, “Anh không cần đưa tôi tới biệt thự của anh,
đêm nay tôi cũng có buổi tiệc phải tham dự.” Cô đi xuống xe, khom lững vẫy tay với hắn rồi nhỏ
giọng nói, “Hẹn gặp lại ở buổi tiệc.”
Nói xong đóng cửa lại cái ‘rầm’, nhanh chân bước rời khỏi đó, đi về phía trung tâm thương mại.
Lục Nhiên ngồi trong xe ngạc nhiên nhìn bóng lưng của cô, gặp nhau ở buổi tiệc? Cô biết tối nay hắn
tham gia buổi tiệc gì à? Sao cô biết được?
Hắn nhìn một người đàn ông đi ra từ đường nối của VIP đón cô ở cửa trung tâm thương mại, sau đó ôm
eo cô dẫn cô vào đường VIP… Hắn cau mày, người đàn ông kia là ai? Không phải cô không có chỗ đi nên
mới xin ở ké nhà hắn à? Sao cứ cảm thấy việc rời khỏi nhà họ Thẩm đã ở trong kế hoạch của cô, cứ
như đang chờ người tới đón cô thế nhỉ?