Edit: Pi sà Nguyệt
Căn phòng này bố trí rất cổ điển, sàn nhà gỗ, gia cụ bằng gỗ, cửa sổ hình tròn, ngoài cửa là bóng
cây.
Thi Ân đi về đại sảnh theo đường cũ, cô thấy Lục Nhiên đang đứng ở cửa nói điện thoại, nghe thấy cô
thì quay đầu nhìn cô, cô hỏi: “Không có máy sấy à?”
Vừa hay bên kia cũng nghe thấy, người bên kia vội hỏi: “Anh Lục tìm được em gái tôi rồi à? Tôi nghe
thấy giọng con bé, bây giờ con bé đang ở cạnh anh hả? Các anh ở đâu, chúng tôi qua ngay!”
Lục Nhiên nhìn Thi Ân đứng cách mình mấy bước với mái tóc ẩm ướt dưới đèn vàng, đột nhiên không
biết cô ý hay vô tình.
Vô tình? Thế thì sao có thể tính chuẩn thời gian đi ra như vậy? Còn biết hắn nói chuyện với ai. Hơn
nữa, nếu cô cố ý thì cô đang có ý gì?
“Tìm được rồi.” Lục Nhiên nói với trong điện thoại, đi chân trần vào phòng tắm, lấy một máy sấy từ
trong ngăn kéo, nói với Thẩm Ba ở bên kia, “Có
điều tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, không muốn về nhà, tôi thấy cô ấy bị mắc mưa, sợ xảy ra
chuyện nên dỗ cô ấy về Lục trang của tôi trước…” Hắn chưa kịp nói xong thì Thẩm Ba vôi nói: “Chúng
tôi qua ngay! Làm phiền anh Lục chăm sóc em gái tôi trước!”
Điện thoại cúp.
Hắn cất điện thoại, cầm máy sấy đi ra ngoài thì thấy cô ngồi trên đệm gần cửa sổ, nhìn đêm mưa
ngoài cửa sổ, tóc đen bị cô hất ra sau, nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống sàn, cô rất trắng, cô
cứ như đóa hoa màu trắng trong đêm tối vậy, khiến người khó mà bỏ qua.
Hắn đi tới gần, cắm máy sấy vào ổ điện, đứng sau lưng nhìn bàn tay phải bị quấn băng của cô, hỏi:
“Có cần tôi sấy giúp không?”
Cô nhìn bên ngoài gật đầu, không hỏi gì cả.
Hắn mở máy sấy lên, từ từ sấy mái tóc ướt của cô, phần lưng của áo ngủ đã ướt, tơ lụa dán sát phần
lưng của cô, ngón tay của hắn có thểm chạm được phần xương sống lưng gầy gò của cô, lưng của cô đẹp
quá.
Hắn sấy rất quen thuộc, cứ sấy từng tầng một nhưng cô chẳng nói gì, chỉ nhìn mưa bên ngoài, hắn
nhịn không được mà mở miệng trước: “Đang nhìn gì thế?”
Bên ngoài là cây thông và cây trúc đang bị gió thổi mạnh.
Cô dùng tay trái chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh ở đây một mình à? Không sợ sao?”
“Sợ?” Hắn ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô lại nghĩ cái này.
“Trang viên này quá cổ, cứ như đã chứng kiến rất người chết ở đây, một đời rồi một đời.” Cô nhìn
cây bên ngoài, “Anh không nghe thấy tiếng cây bị thổi cứ như tiếng thở dài của một người già à?”
Lục Nhiên bị lời này của cô chọc cười, cứ như cô không nghĩ mưu kế gì mà đang nói chuyện kỳ quái
vậy, “Thế em sợ à?”
Cô nói: “Không phải có anh ở đây à? Anh mang tôi về thì phải chịu trách nhiệm, tôi mà chết trong
nhà anh thì anh là người bị nghi đầu tiên, tôi không
sợ, người sợ phải là anh đấy.”
Ngón tay đang sấy tóc cho cô hơi ngừng lại, cô đang… đe dọa hắn à? Trang viên có đèn xe, một người
làm chạy xuyên qua mưa nói: “Người nhà họ Thẩm đến ạ.”
Thi Ân ngồi phía trước đứng bật dậy, mái tóc trong bàn tay của hắn trượt ra như con cá trơn, cô
quay đầu cau mày nhìn hắn, “Cú điện thoại lúc nãy là của ba tôi à? Anh nói cho họ biết tôi ở đây?”
Lục Nhiên ngửa đầu nhìn cô, không biết cô bây giờ đang đóng kịch hay thật sự, hắn tắt máy sấy, đứng
dậy bảo, “Bọn họ lo cho em.”
“Tôi bảo tôi không về.” Thi Ân xoay người định ra ngoài.
Lục Nhiên kéo cô lại, thở dại nói: “Em vừa tắm xong.” Hắn nhìn chiếc xe đang lái vào, “Nếu em không
muốn về thì cứ vào nhà trước, tôi sẽ nói với họ để cho em ở chỗ tôi trước.”
Lúc này Thi Ân mới nghiêm mặt đi vào phòng, cô đóng cửa phòng ngủ một cái ‘rầm’.
Tính tình lớn thật.
Lục Nhiên nhìn cô rồi bảo người hầu dẫn người nhà họ Thẩm vào.
Người nhà họ Thẩm không cần người hầu dẫn, nóng lòng bước nhanh đi vào, vợ chồng Thẩm Độ và Thẩm Ba
đều đến, vừa thấy Lục Nhiên đã mở miệng hỏi, Lộ Lộ đâu?
Lục Nhiên chỉ cửa để đôi dép bẩn ở trước, nhỏ giọng bảo: “Bây giờ đang ở trong phòng ngủ.” Ba người
vội vã định đi vào thì bị ngăn lại, “Tâm trạng cô ấy không tốt lắm, bảo tạm thời không muốn về nhà,
hình như cố ý muốn tránh ba người, tôi thấy không bằng để cô ấy ở đây một đêm để cô ấy suy nghĩ một
chút, có khi sáng mai tâm trạng tốt hơn, lúc đó tôi lại đưa cô Bạch Lộ về?”
Ba người lo lắng thật nhưng cũng bị dọa, vội hỏi hắn, Lộ Lộ có bị gì không. Hắn nhỏ giọng an ủi bọn
họ, bảo cô rất tốt, chẳng qua không biết tại sao tâm trạng không tốt, muốn ở một mình.
Thẩm Ba liếc nhìn phòng ngủ vẫn sáng đen, thấy bóng người gầy gò kéo dài trên cửa, vừa lo lắng lại
đau lòng, đỡ Lý Du đang lo lắng nói, “Anh Lục nói đúng, em gái bây giờ… hẳn là muốn ở một mình suy
nghĩ, chúng ta đừng tới kích thích con bé, tìm được người và biết không sao là được rồi, con bé
muốn một mình thì cứ để con bé ở đây một đêm trước, đợi ngày mai con bé tốt hơn, chúng ta lại sang
đón con bé về, cứ ép con bé về vậy cũng không được.” Cậu hiểu tâm trạng hiện tại của Lộ Lộ, bây giờ
con bé không biết phải đối diện với ba mẹ thế nào, không biết ở nhà họ Thẩm thế nào, để con bé suy
nghĩ cũng tốt, miễn cho con bé suy nghĩ làm chuyện bậy bạ.
Lý Du là người không chính kiến, nghe con trai nói thế thì cũng gật đầu. Thẩm Độ thở dài, trái tim
cũng buông xuống, người không sao là được rồi, ông cảm ơn Lục Nhiên mãi, còn nhờ hắn chăm sóc Lộ
Lộ.
Thẩm Ba đỡ Lý Du đi tới trước cửa, nhỏ giọng nói: “Lộ Lộ, là mẹ và anh trai, bọn anh rất lo cho em,
em có sao không?”
Người bên trong hơi giật giật, nhỏ giọng nói: “Em vẫn tốt, chỉ là muốn ở một mình thôi, mẹ và anh
đừng lo cho em, em không sao.” Dừng một lát rồi nói thêm, “Cũng đừng để ba lo cho em, em không giận
ông ấy, mẹ với anh đừng cãi nhau với ba nữa.”
Viền mắt Lý Du ửng đỏ nhưng bà không biết phải dỗ cô thế nào, có điều bà hận Thẩm Độ và Thẩm Niệm
Tình kia cực kỳ, một cái gia hạnh phúc bị hai người họ phá tan tành.
Tuy không an lòng nhưng ít ra hai nhà không xa nhau mấy, nhóm Thẩm Độ vẫn rời đi.
======================================================
=
Đợi người đi rồi, trong nhà yên tĩnh hẳn thì Lục Nhiên mới gõ cửa phòng cô: “Tóc khô chưa?” Trong
tay hắn vẫn còn cầm máy sấy.
Thi Ân nhìn hắn nói: “Coi như anh là người giữ chữ tín.” Cô nghênh ngang đi ra ngoài nói: “Tôi đói,
chỗ anh có gì ăn không?”
“Em muốn ăn gì?” Hắn bất đắc dĩ đi theo sau cô hỏi.
“Ăn gì cũng được.” Thi Ân ngồi trên bàn, nhìn hắn nói: “Tôi không ăn chay.”
Không ăn chay.
Hắn lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra rồi làm một miếng bít tết, sau đó tự tay cắt từng miếng
nhỏ rồi mới đặt trước mặt cô.
Cô cầm nĩa bằng tay trái, ăn hai miếng thì để xuống: “Dai quá, tôi không thích.”
Hắn tốt tình hỏi cô: “Thế làm lại miếng khác nhé?”
“Không cần, tôi cũng no rồi.” Thi Ân đẩy ghế đứng dậy, “Tôi buồn ngủ, tối nay tôi ngủ ở đâu?”
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Cô Bạch Lộ muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy.”
“Đây là phòng ngủ của anh à?” Thi Ân chỉ vào cửa phòng ngủ mình vừa ở kia, thấy hắn gật đầu thì nói
thẳng: “Tôi ngủ ở đây.” Rồi hỏi hắn, “Anh ngủ ở đâu?”
Hắn dựa vào ghế nhìn cô hỏi: “Cô Bạch Lộ muốn tôi ngủ ở đâu thì tôi sẽ ngủ ở đấy.”
Tay trái của Thi Ân chống lên bàn, cười qua loa: “Thế thì phiền tối nay anh Lục ngủ ở phòng khách,
nhà anh đáng sợ lắm, tôi ngủ một mình sợ lắm.” Hắn nhìn cô nói: “Được.”
Lúc này Thi Ân mới thỏa mãn đi vào phòng ngủ, đóng cửa rồi khóa trong lại.
Hắn ngồi trong ghế ngoài phòng khách nhìn đèn phòng cô tắt đi, cúi đầu cười, thì ra cô bắt hắn hầu
hạ cô như tổ tông vậy, cô ở đây, cả nhà họ Thẩm đều biết cô đang ở đây, nếu cô xảy ra chuyện gì thì
người nhà họ Thẩm sẽ liều mạng với hắn mất.
Cũng may trong phòng khách có ghế sofa rộng, hắn dọn dẹp bát đũa, tắm rửa xong thì đến sofa, mở hệ
thống ra, tiếng tin nhắn trong hệ thống vang lên không ngừng, quả nhiên là tin nhắn của Thẩm Niệm
Tình.
Cô ta đã biết tin Thẩm Bạch Lộ ở đây từ phía nhà họ Thẩm, cô ta tức giận chất vấn hắn làm cái gì,
đấy là đối thủ là kẻ thù của cô ta, cố chủ của hắn là cô ta chứ không phải là Thẩm Bạch lộ.
Cô ta hỏi hắn: “Anh mang Thẩm Bạch Lộ về nhà anh là có ý muốn giết cô ta à? Tại sao không cho cô ta
chết ở ngoài? Để nhà họ Thẩm nghĩ cô ta chết bất ngờ là được rồi! Sao anh phải dẫn cô ta về?”
Hắn nhìn mấy tin nhắn kia, lướt qua một lượt rồi đáp: “Nhiệm vụ của tôi là để cô trở về nhà họ
Thẩm, thành công báo thù, còn lại cô không cần phải để ý tôi làm gì, chỉ cần tôi giúp cô hoàn thành
yêu cầu trong thời gian giới hạn là được rồi. Còn có, Thẩm Bạch Lộ không ở nghĩa là cơ hội tốt của
cô tới rồi đấy. Thừa dịp lúc này làm thân với Thẩm Độ đi, để ông ta thiên vị cô, công khai thân
phận của cô.”
Thẩm Niệm Tình lập tức nhắn lại: “Nói nghe đơn giản nhỉ? Sau khi anh làm hỏng chuyện để Thẩm Bạch
Lộ cứu Thẩm Ba kia, bây giờ Lý Du và Thẩm Ba đứng bên phía cô ta rồi! Lúc nãy Lý Du còn làm ầm bảo
Thẩm Độ đưa tôi xuống núi khi đường thông đấy, tôi kiếm cơ hội kiểu gì?”
“Đây không phải là cơ hội của cô à?” Lục Nhiên nói, “Nếu Lý Du không thể trở thành trợ lực của cô
thì sẽ là kẻ địch của cô, cô nên khiến Thẩm Độ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy trên đời này chỉ có cô là
người thân cùng huyết thống với mình, bà ta đuổi cô đi thì cô cứ đi thôi, cô là người Thẩm Độ tìm
về, cô bỏ đi sẽ khiến Thẩm Độ áy náy và có hiềm khích với Lý Du.”
Hắn nhìn mưa bên ngoài nói: “Việc công khai thân phận cô lúc này đã không đi được, bây giờ Lý Du và
Thẩm Ba giúp cô ấy, cô ấy bỏ nhà ra đi, Thẩm Độ sẽ thấy áy náy và hổ thẹn với cô ấy nên không công
khai thân phận của cô ngay đâu, ngày mai tôi sẽ làm đường thông lại, cô tự mình xuống núi lúc trời
mờ sáng là được, cô chỉ cần nhắn tin cho Thẩm Độ bảo cô không muốn gây phiền phức cho ông ta, bảo
ông ta đừng tìm cô nữa. Cô nên xuống núi để nâng cao giá trị của mình, bây giờ cô cứ dây dưa với họ
sẽ khiến người ta nghĩ cô tìm lại ông ấy vì ông ấy có tiền. Bây giờ cô phát triển con đường sự
nghiệp của mình, tôi sẽ nâng cô trở thành minh tinh nổi tiếng, đến lúc đấy cô nhận ông bố kia chẳng
khác gì như dệt hoa trên gấm cả, mọi người sẽ ủng hộ cô, giúp đỡ cô lên án Thẩm Bạch Lộ đã chiếm
chỗ của cô.”
“Nhưng phải mất bao lâu chứ?” Thẩm Niệm Tình không cam lòng: “Hai năm? Ba năm? Hay lâu hơn? Tại sao
không trực tiếp diệt trừ Thẩm Bạch Lộ cho xong? Khiến cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn khó lắm à?”
Lục Nhiên cau mày nhìn câu này của cô ta, bây giờ có nhiều người muốn hưởng thụ mà chẳng làm gì,
nhưng cực bất hạnh là cô ta quá xui xẻo.
“Cô tưởng rằng đối thủ của cô là nữ phụ bình thường hả?” Lục Nhiên nói, “Cô không giết được cô ấy,
tôi cũng thế, không ai giết được cô ấy cả. Nếu như cô ấy là người tôi đang đoán thì đừng mong động
tới cô ấy.”
“Người anh đang đoán? Là ai thế? Không phải là Nhân vật Phản diện à?” Thẩm Niệm Tình hỏi.
Lục Nhiên chưa kịp trả lời cô ta thì cửa phòng ngủ đã mở ra, hắn quay đầu thì thấy cô đi chân trần
dựa vào khung cửa sổ, sáng mắt nhìn hắn, gương mặt trách bệch, cô nói: “Tôi không ngủ được.”
Hình ảnh này làm hắn nhớ tới trước kia, người ấy cũng mặc đồ ngủ đứng ở chỗ như vậy, nói với hắn
như thế.
Đôi mắt âm u của hắn nhìn đôi mắt sống đông của cô, hắn ngồi dậy rồi đáp cô như vô số lần trước
kia: “Cần tôi làm gì cho em không?”
Cô đi về phía hắn, ngón tay dài nhỏ chống bên phần tựa của sofa, nghiêng người ngồi bên cạnh hắn,
“Nói chuyện với tôi.”
Cô ngồi gần hắn làm hắn ngửi được mùi dầu gội của cô, mùi hương quen thuộc kia, cô rất đẹp, đẹp tới
mức không ai từ chối được.
“Em muốn nói cái gì?” Hắn đưa tay định mở đèn thì bị cô chặn lại. “Mở đèn khác.” Cô nói: “Tắt đèn
mới dễ tâm sự.”
Ngón tay của cô rất lạnh giống như không có nhiệt độ, hắn thu tay lại, không hất tay cô mà để cô
tùy ý cầm, hỏi cô, “Em có thể nói cho tôi biết em đang có tâm sự gì không? Hoặc là… Tôi có thể làm
hốc cây của em, nếu như cô Bạch Lộ không ngại.”
Cô lấy tay về để vào trong sofa, nhìn hắn trong màn đêm, nhỏ giọng nói: “Tôi rất sợ mình sẽ đánh
mất mẹ.”
Hắn giật mình, không ngờ cô lại nói thế: “Tại sao lại mất mẹ em?”
“Bởi vì bà ấy không phải mẹ tôi.” Cô nhìn hắn, hỏi: “Nếu như tôi bị ép chiếm lấy cha mẹ và anh trai
của người khác trong tình huống không thể lựa chọn, bây giờ người kia trở lại, muốn tôi trả lại cho
cô ấy, còn muốn tôi cảm nhận sự đau khổ của cô ấy trong hai mươi năm qua, muốn trả thù tôi, thậm
chí không ngại hại chết tôi và người vô tội để đạt được mục đích, anh bảo tôi phải làm sao?”
Lục Nhiên nhìn vào đôi mắt sáng của cô, nhỏ giọng nói: “Nghe thế thì cô không có tội gì mà.”
“Ai bảo không có chứ.” Thi Ân nghiêng đầu chống cằm, nhìn hắn nói: “Tôi không cố ý cướp ba mẹ của
ai cả, anh đương nhiên có thể tới nhận ba mẹ mình nwhg anh không thể hại tôi đúng không?”
“Đúng thế.” Lục Nhiên hỏi cô: “Thế cô Bạch Lộ định làm gì?”
Cô ngồi thẳng người, nhếch tới gần hắn nhỏ giọng nói: “Anh Lục dạy tôi đi, tôi nên làm gì? Tôi
không có cách nào cả, ngay cả tranh cũng không dám, sợ mẹ và anh trai sẽ chết vì tôi, không bằng…
tôi tặng cho cô ấy?”
Lục Nhiên rõ ràng nhìn hiểu ánh mắt và vẻ mặt của cô, nhưng hắn… không hiểu ý tứ trong câu nói của
cô, bàn tay lạnh lẽo của cô chạm lên mu bàn tay hắn, nói như năn nỉ: “Nếu như tôi tặng cho cô ấy
thì tôi sẽ không còn nhà để về nữa, anh Lục có thể cho tôi ở ké không?”
Hắn ngừng lại một chút, cô nhìn hắn đầy buồn bã: “Tôi sẽ không làm gì hết, nhưng anh Lục cứ luôn
tới gần tôi, thăm dò tôi, không lẽ không phải anh thích tôi à? Có phải… tôi trông giống người phụ
nữ anh Lục từng yêu không? Anh Lục thấy tôi nên nhớ nhung đúng không? Váy anh tặng tôi, bộ đồ ngủ
này, những đồ dùng và đồ trang điểm của phụ nữ trong phòng là của cô ấy đúng không?”
Cô cứ như con hồ ly nhỏ vậy, sáng mắt nhìn hắn nhỏ giọng nói: “Không phải anh Lục đang mời tôi đi
vào cuộc sống của anh à?”
Trái tim Lục Nhiên cứ như bị móng vuốt của cô cào nhẹ vậy, cô… nhìn thấu hắn.