Học Viện Phản Diện

Chương 28: “Chúc Mừng Dịch Nhiên Được Làm Cha”



Edit: Pi sà Nguyệt

Hệ thống không ngừng giục Dịch Nhiên vào thế giới mới để làm nhiệm vụ, thì ra người từ bỏ nhiệm vụ

kia đã chọn tự sát để kết thúc thế giới đó rồi. “Tự sát bỏ nhiệm vụ giữa đường sẽ bị trừ rất nhiều

điểm mà.” Dịch Nhiên lầm bầm, “Người làm nhiệm vụ này cùi bắp quá rồi.”

“Cậu ta không dở tí nào đâu, thế mạnh của cậu ta là làm nhiệm vụ ngược tra xuyên nhanh đấy, chưa

từng thất bại bao giờ.” Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt nói với anh, “Tôi đã xem thông tin cậu ta gửi lại,

cậu ta bảo lần này nữ đế

cặn bã kia sống lại, vừa lên sàn đã hắc hóa khiến toàn bộ thế giới bị sụp đổ, còn kiếm được chỉ số

sợ hãi từ cậu ta nữa, có thể thấy được nữ đế cặn bã kia biến thái thật, lại thêm có nam chính phản

diện Lâm Huân ở cạnh giúp đỡ cô ta nên nhiệm vụ lần này đã tăng thành bảy sao, khá khó đấy nên cậu

đừng xem thường.”

Chủ nhiệm lớp nhìn anh lo lắng, “Cậu đang lấy công chuộc tội…” Thấy mặt anh lạnh dần thì đổi giọng,

“Đây là cơ hội tốt để kiếm điểm tích lũy, cũng xem như được phép nhận nuôi ma cà rồng bé nhỏ của

cậu nữa, làm cho tốt vào.”

“Hừ.” Dịch Nhiên nhận nhiệm vụ rồi đi đến trước thang máy, mở thang máy đi vào, nhấn nút đi lên là

đến tổ chức, đi xuống là đến thế giới nhiệm vụ, “Tôi đi đây.”

Chủ nhiệm lớp thở dài bất đắc dĩ, Dịch Nhiên đâu phải học sinh của ông đâu chứ, đây là tổ tông của

ông rồi.

Cửa thang máy đóng lại, Dịch Nhiên tiến vào thế giới nhiệm vụ mới, hệ thống gợi ý anh — Bởi vì

người làm nhiệm vụ trước báo cáo thế giới đã sụp đổ mà nữ đế cặn bã cũng sống lại với toàn bộ ký ức

của các kiếp trước, cho nên sau khi người làm nhiệm vụ tự sát rời khỏi thế giới nữ đế, tổ chức dã

khôi phục thế giới nữ đế lại như cũ (lúc Bạch Vũ chân chính vừa chết), người làm nhiệm vụ hiện tại

Dịch Nhiên sẽ sử dụng hình thức sống lại tham gia vào thế giới nguyên bản, thay thế Bạch Vũ chân

chính hoàn thành tâm nguyện hành cặn bã.

Trạng thái vừa bắt đầu? Xem ra nữ đế sống lại nhớ hết cả mọi thứ trước kia nên tổ chức đã xóa sạch

dấu vết cũng như ký ức của người làm nhiệm vụ trước ở thế giới này, khôi phục lại thời điểm Bạch Vũ

chân chính mới ôm hận chết.

Vậy bắt đầu khi nào chớ? Dịch Nhiên không thấy hệ thống đưa thông tin nói kĩ cho anh biết Bạch Vũ

chân chính bị nữ đế hành chết vào thời gian nào,

chắc không phải lúc mới gặp nữ đế đâu ha? Hay là lúc anh bị vứt bỏ do ánh trăng sáng trở về?

Dịch Nhiên tưởng mình được đến thế giới sụp đổ cơ, so với hành cặn bã thì anh thích làm mấy thế

giới sụp đổ cần dùng vũ lực hơn, tiếc là vì người làm nhiệm vụ trước kia đã báo cáo rồi, anh ghét

nhất cái trò báo cáo này của Liên minh Chính phái đấy, đây đâu phải là nhà trẻ mẫu giáo gì mà cứ

thua là mách giáo viên cơ chứ?

=================

Không phải chứ!

Thi Ânh bị ép kết thúc thế giới này sau khi người làm nhiệm vụ tự sát, bị bắt phải bắt đầu lại,

người của Liên minh Chính phái thích báo cáo thế nhỉ? Hở chút là mách tổ chức là sao chứ? Làm hại

nhân vật phản diện bọn họ bị động theo!

Cô vốn còn định yêu đương với Dịch Nhiên trong thế giới này, ai dè thế giới này bị ép kết thúc để

bắt đầu lại.

May mà lần này do người làm nhiệm vụ bên chính phái từ bỏ, đây cũng xem như phản diện các cô đã

thắng nên đã nhận được toàn bộ số tiền thuê — 6 triệu.

Giá trị danh vọng của cô cũng tăng 20.000 trở thành 3 vạn lẻ một trăm. Thuộc tính sợ hãi tăng từ

10.000 lên 18.000.

Còn thêm thuộc tính cặn bã là 10.000.

Ngay cả Lâm Huân chỉ mới lên sàn cũng kiếm được 1.000 điểm danh vọng phản diện.

Nhưng hệ thống còn báo là nếu vòng này các cô thất bại thì sẽ mất hết phần thưởng này.

Nhiệm vụ [Nữ đế cặn bã bị bệnh yêu cấp đế quốc] này cũng tăng độ khó lên bảy sao.

Nếu như Thi Ân làm xong nhiệm vụ này lần nữa thì cô có thể thu được ngàn vạn từ nhiệm vụ nữ đế này!

Chẳng qua không biết nhiệm vụ lần này có xung đột với nhiệm vụ của Dịch Nhiên không.

Đắc Kỷ thán phục trong hệ thống: “Trâu bò, một nhiệm vụ có thể kiếm được hai lần thưởng, cô chủ sao

nghĩ đến trò dọa người làm nhiệm vụ từ bỏ nhiệm vụ thế? Cô không phải chỉ là cô chiêu nhà giàu bình

thường thôi à?”

Thi Ân: “Tôi là cô chiêu nhà giàu bình thường thật mà, tôi vốn chỉ định ép anh ta đi để đổi Dịch

Nhiên đến thôi…. Tôi chỉ định tán Dịch Nhiên thôi mà…”

Ivan: “Ôi…”

Thi Ân bị ép sống lại mở mắt ra, toàn bộ ký ức của nữ đế và thông tin nhét vào não làm cô choáng

váng một lát, sau đó cô nghe tiếng cấp dưới bẩm báo, “Bệ hạ, tướng quân Bạch Lâm đã tỉnh lại rồi,

ngài ấy muốn gặp ngài.”

Bạch Lâm tỉnh rồi? Đây là tình huống nào thế? Cô ngẩng đầu nói theo nội dung, “Cho vào đi.”

Mấy giây sau cô mới nhận được ký ức và nội dung, suýt nữa cô chửi một tiếng ‘Đậu xanh’ ra khỏi

miệng, Bạch Lâm cũng bước vào đứng ở cạnh giường cô nhìn cô đầy bất đắc dĩ.

Toàn bộ cấp dưới đều lùi ra, cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn mỗi cô và Bạch Lâm, Bạch Lâm mở

miệng nói, “Thi… Hiệu trưởng, chúng ta đã sống lại vào thời gian khá lúng túng đó.”

Thi Ân ngẩng đầu nhìn hắn, đây là Lâm Huân, những lời hắn nói không sai tí nào, bọn họ bị ép sống

đến thời gian máu chó cực lúng túng nhất kịch bản luôn ——–

Trong lần ra ngoài ngẫu nhiên, nữ đế đã gặp lại ánh trăng sáng Bạch Lâm, mà hắn bị thương nặng rồi

rơi vào biển trong lần mất tích đó, hắn được một nhà đánh cá cứu giúp, mặc dù không chết nhưng bị

thương nặng, phải chữa bệnh hai năm mới có thể đi lại được.

Nữ đế kiếm được ánh trăng sáng thì đuổi thế thân Bạch Vũ đi, dốc lòng chăm sóc ánh trăng sáng Bạch

Lâm vừa mới đi được, không ngờ ba năm trôi qua, Bạch Lâm không chỉ không tốt hơn mà ngày càng nặng

hơn, sau khi được mấy bác sĩ lâu năm điều trị, họ đã phát hiện vết thương của Bạch Lâm quá nặng

khiến tất cả bộ phận trên cơ thể của hắn bị thương, tổn thương mạnh nhất là ở bộ phận lọc máu cho

nên nếu muốn sống thì hắn phải tìm được người có thể truyền máu thích hợp cho mình.

Nữ đế lập tức tìm người có loại máu thích hợp toàn quốc, kết quả cực kỳ máu chó là chỉ có hai người

có máu thích hợp, một là người tình cũ Bạch Vũ, một người khác là… con trai Bạch Vũ sinh ra cho nữ

đế.

Mà giờ Bạch Lâm sẽ ngất lại lần nữa, thời gian truyền máu hiện tại của hắn chỉ còn hơn ba tháng,

đồng thời lúc này thủ tướng cũng kiếm được người có thể truyền máu cho hắn.

Quả nhiên có người gõ cửa ở ngoài, là thủ tướng.

Thủ tướng lúng túng cầm bản báo cáo đi vào, liếc nhìn Lâm Huân đang lúng túng rồi nhỏ giọng nói,

“Thời gian sống lại của chúng ta khá là tiện cho tên Dịch Nhiên đó hành cặn bã đấy.” Ông đưa báo

cáo cho Thi Ân, bên trong có hai phần báo cáo nhóm máu, một là người tình cũ của nữ đế, một là con

trai của người tình cũ, lúc này nữ đế vẫn chưa biết cậu con trai này là con mình.

Thi Ân lúng túng cầm tờ báo cáo, tâm trạng cực phức tạp, lúc nữ đế đưa Bạch Vũ đi còn chưa biết

Bạch Vũ bị tiêm thuốc đổi giới tính đã mang thai nên khi nhìn thấy hai bản báo cáo này, cô còn nghĩ

Bạch An là con trai của Bạch Vũ và người khác, trong lòng có chút ghen tị và khó chịu bởi sự ham

muốn chiếm lấy của mình cho nên muốn tìm Bạch Vũ và con trai Bạch An mang về cứu Bạch Lâm.

Cái màn thế thân ôm con chạy này đúng là mở đầu cho mấy cảnh hành cặn bã á, đã phát triển đến mức

này thì sao cô và Dịch Nhiên có thể yêu nhau được giờ?

Bây giờ Thi Ân có chút tò mò muốn biết giới tính của Dịch Nhiên lúc này là gì. Dịch Nhiên đã sinh



con của cô…. Bạn nói xem, có lúng túng ngại ngùng hong chứ?

Lâm Huân yếu ớt nhìn cô, “Tôi chưa từng làm mấy nhiệm vụ này bao giờ, bây giờ… tôi làm theo nội

dung hả? Ngất đi?”

Thi Ân nhìn bọn họ, ba người nhìn nhau bối rối, “Ngất… Bây giờ chỉ có thể đi theo nội dung thôi.”

Ivan gật gật đầu.

Lâm Huân chỉ có thể ngất theo nội dung kịch bản, trong đầu hắn tràn ngập mấy câu hỏi — Tôi đang làm

gì thế này? Tôi cũng bối rối lắm chứ bộ, trời ạ, đây là nhiệm vụ quái quỷ gì thế….

Đắc Kỷ trong hệ thống ngạc nhiên: “Dịch Nhiên vừa xuyên qua đã làm cha rồi à? Cậu ta trong màn này

là làm cha hay làm má thế? Tôi rất tò mò hình dáng hiện tại của Dịch Nhiên đó!”

Tengu: “Có vẻ như giá trị tức giận sẽ tăng mạnh cho xem, nội dung kịch bản này sẽ làm Dịch Nhiên

nổi điên mà hành chết cô đó hiệu trưởng.”

====================

Đồ cặn bã!

Chuyện đầu tiên khi Dịch Nhiên vừa nhận được nội dung kịch bản là —– vọt vào toilet kiểm tra xem

mình có phải là nữ không!

Sau khi xác định anh không phải nữ nhưng lại có hai bộ phận sinh dục, nói chung trên bản chất anh

là nam nhưng lại có bộ phận sinh dục để sinh con.

Anh nhìn bộ dạng tiều tụy của nguyên chủ qua gương, anh giận đến mức con ngươi đỏ sậm, bên tai là

một nhúm lông đỏ bị tóc đen che lại, con người anh dù nhập vào nhân vật nào thì vẫn sẽ biến con

ngươi thành màu đỏ sậm khi kích động tức giận.

Bây giờ anh không chỉ tức giận thường đâu! Anh muốn phá hủy con mịa nó luôn cái thế giới này! Đây

là thế giới quái quỷ nội dung kịch bản cớt chóa gì thế? Sao anh vừa đến đã có thêm thằng con giai

rồi? Sao lại sống lại vào thời điểm này thế? Sống lại khi con giai đã ba tuổi á!

Chủ nhiệm lớp ở trong hệ thống động viên anh, “Đừng giận đừng giận, cậu nghĩ đi, dù sao cũng tốt

hơn cậu sống lại lúc sinh con đúng không? Nếu cậu sống lại lúc đó thì phải chịu một cơn đau trong

một tình huống cực xấu hổ luôn! Hơn nữa sống lại vào thời khắc này cũng khá hợp lý, lúc này là khi

cậu và nữ đế cặn bã kia gặp nhau lần nữa, cô ta không biết cậu đã sinh con trai cho cô ta, cô ta

cần máu của cậu hoặc con trai của cậu để cứu ánh trăng sáng Bạch Lâm.”

Chủ nhiệm lớp giải thích nội dung giúp anh, “Cậu nghĩ chút đi, nữ đế cặn bã này phản bội tình yêu

của nguyên chủ, nguyên chủ phát hiện mình làm thế thân của người khác một thời gian dài như thế,

muốn bắt đầu mọi thứ nhưng lại phát hiện mình có con với nữ đế cặn bã, đứa nhỏ cũng vô tội mà! Hắn

quyết định sinh ra rồi nuôi con nhiều năm, lại vì nuôi con mà phải hạ mình làm thợ săn tiền thưởng

thấp kém không thấy được ánh sáng, chỉ cần kiếm được tiền thì nhiệm vụ nào cũng nhận, sống vừa khổ

lại rất mệt mỏi, suýt nữa còn mệt chết nhưng mỗi lần thấy gương mặt tươi cười của con trai thì sẽ

cảm thấy trên đời này có chút ấm áp, mắt thấy chỉ cần cố thêm thời gian nữa thì mọi thứ sẽ tốt hơn,

ai dè nữ đế cặn bã kia lại xuất hiện bảo cần máu của hai cha con để cứu ánh trăng sáng Bạch Lâm,

cậu nói nguyên chủ có giận không chứ? Đương nhiên là giận chết rồi! Cậu sống lại lúc này rất hợp để

hành chết nữ đế cặn bã đó còn gì!”

Dịch Nhiên tức giận nắm lấy bồn rửa tay, bàn tay của anh hơi sáng lên một chút rồi cái bồn rửa tay

đó nổ luôn, con ngươi đỏ sậm nhìn mình qua gương nói, “Nếu bắt tôi sống lại lúc sinh con thì tôi sẽ

trực tiếp phá thai rồi đi giết nữ đế cặn bã đó, thế giới sẽ yên tĩnh thôi.”

Chủ nhiệm lớp nhỏ giọng nói, “Cậu như thế…. Không đủ sướng đâu, phải hành nữ đế cặn bã mà không

được giết ngay, hơn nữa chuyện sinh con là

mong muốn của nguyên chủ, cậu chưa làm ba thì cậu không biết mang thai một đứa trẻ là chuyện hạnh

phúc cỡ nào đâu.”

“Ông sinh rồi à?” Dịch Nhiên tức giận chất vấn ông, “Sao ông biết hạnh phúc? Chưa sanh thì đừng

đứng ở ngoài nói bậy.”

Điện thoại di động bên ngoài vang lên.

Dịch Nhiên xoa mái tóc rối của mình đi ra cầm điện thoại lên thì thấy bên trên ghi —- Giáo viên của

An An.

Anh ‘Alo’ một tiếng, giọng nữ dịu dàng bên kia vang lên, “Chào ngài, cha của An An, ngài vẫn đang

bận sao? Sao hôm nay vẫn chưa đến đón An An vậy?”

Anh liếc mắt nhìn ra ngoài, trời tối rồi, đồng hồ treo tường cũng chỉ vào tám giờ rưỡi.

Chủ nhiệm lớp giật mình nói, “Mẫu giáo thường tan học vào lúc năm giờ chiều thì phải? Cậu làm cha

mà chẳng quan tâm con tí nào!”

Dịch Nhiên khó chịu bảo ông ngậm mồm lại rồi nhớ đến Bạch Vũ thường đón con trai tan học lúc năm

giờ mỗi ngày, hôm nay Bạch Vũ làm nhiệm vụ xong thì chợp mắt một lát do quá mệt, ai dè Bạch Vũ làm

nhiệm vụ một tuần không ngủ ngủ quên đi đón con, “Tôi biết rồi, bảo thằng nhóc kia đợi một lát, tôi

đến ngay.” Nói xong cúp điện thoại.

Chủ nhiệm lớp bàn bạc trong hệ thống, “Cậu hung dữ quá rồi đấy, bây giờ cậu đã làm cha rồi, phải

đổi tính đổi nết một chút, đừng dọa đứa nhỏ.”

“Cút!” Dịch Nhiên giận mà không có chỗ trút, thế giới nhiệm vụ này ngoài việc hành cặn bã còn phải

nuôi con nữa, đây là thế giới cớt chóa gì thế?

Anh tùy ý mặc một áo khoác rồi mang điện thoại đi ra ngoài, nguyên chủ này sống thảm quá luôn rồi,

nghèo tới mức chỉ có mỗi chiếc xe gắn máy.

Dịch Nhiên lái xe máy đi trong gió lạnh hỏi chủ nhiệm lớp, “Tại sao nguyên chủ nghèo thé? Lúc trước

hắn rời đi không phải được nữ đế cặn bã kia cho

một số tiền lớn à?”

“Hắn không nhận.” Chủ nhiệm lớp rất muốn bảo anh tự xem ký ức của nguyên chủ đi nhưng sợ anh nổi

giận nên đành trả lời, “Nhận tiền là sự sỉ nhục với tình cảm của nguyên chủ.”

“Chậc.” Dịch Nhiên khó chịu tặc lưỡi, “Trả giá tình cảm với cặn bã mới là sỉ nhục đấy, nguyên chủ

quá… ngây thơ rồi.”

“Không được nói xấu cố chủ.” Chủ nhiệm lớp ngăn anh lại.

Dịch Nhiên lái xe đến vườn trẻ nhanh như gió, anh mang theo mũ bảo hiểm đi vào, anh nhìn vào trong

lớp qua ánh đèn ấm áp của mẫu giáo thì thấy một cậu bé và giáo viên của cậu còn ngồi đấy.

Đứa nhỏ kia đang kề mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt trắng nõn cùng đôi mắt đen sáng rực lên khi

thấy anh, cậu nhóc vui vẻ nhảy xuống ghế rồi chạy đến cửa, nhào vào đùi Dịch Nhiên rồi ôm lấy chân

anh.

“Ba!”

Dịch Nhiên bị cậu bé gọi run một chút, cậu bé vui vẻ nhìn anh rồi nhảy nhót hỏi với ánh mắt hồng

hồng, “Hôm nay ba bận lắm hả? Con chờ ba lâu lắm…. Hôm qua ba đã hứa sẽ đón con đầu tiên mà…”

Mịa nó! Dịch Nhiên chưa bao giờ làm cha người khác, thấy bé con chuẩn bị khóc thì hỏi chủ nhiệm

lớp, “Có phải nó sắp khóc không? Mịa nó, đám nhỏ này mà khóc thì đáng sợ lắm, giờ phải làm sao?”

“Cậu dỗ nó đi.” Chủ nhiệm lớp nói, “Cậu hứa mình đến đón cậu bé đầu tiên nhưng lại đón cuối cùng,

mấy bạn học khác đều về hết rồi chỉ có mỗi cậu bé đợi cậu tới khuya, đương nhiên bé con sẽ thấy tủi

thân rồi, mau dỗ đi.”

“Ba cũng bận mà!” Dịch Nhiên tức giận cúi người nhìn bé con nói, “Không được khóc, con trai phải

nói chuyện đàng hoàng, ba đâu phải không đến đón

con đâu.”

Bạch An bị câu nói hung dữ của anh làm sững sờ, cong môi ánh mắt ngập nước nhưng lại im lặng buông

anh ra rồi quay đầu cầm cặp nhỏ và tấm tranh từ tay giáo viên, im lặng nhét nó vào trong cặp rồi

đeo cặp tạm biệt cô giáo, sau đó im lặng ra ngoài với Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên bế bé lên xe gắn máy, đội mũ bảo hiểm cho bé, bé cúi đầu không thèm nhìn anh, đợi đến



khi Dịch Nhiên một tay ôm bé lái xe rời khỏi thì cảm nhận bàn tay bé nhỏ trong tay anh đang giật

giật, nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay anh.

Khóc? Khóc thật á?

Dịch Nhiên chạy chậm liếc nhìn bé, bé dựa vào lòng anh, gương mặt bị gió thổi đỏ chót, mũ bảo hiểm

xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi đầu ôm cặp nhỏ khóc lóc mà còn chẳng dám khóc thành tiếng, trông đáng thương

vô cùng.

“Con khóc cái gì mà khóc?” Dịch Nhiên bất đắc dĩ nói, “Ba xin lỗi vì đến đón con muộn được chưa?

Thế giới người lớn rất bận rộn, ba cũng không cố ý đến đón con trễ mà…”

Bé nghe xong thì khóc lớn hơn, đưa tay lau nước mắt, “Con, con biết, ba nhất định bận quá mới… đón

con muộn vậy, con chỉ có chút tủi thân thôi… Con không khóc, đàn ông đàn ang không khóc….”

Dịch Nhiên dở khóc dở cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt bé, “Không khóc thì đây là cái gì? Gió

thổi à?” Mũi Bạch An đỏ ửng vì lạnh, Dịch Nhiên nhét mặt bé vào lòng, dùng áo khoác che lấy, thở

dài nói, “Được rồi, đừng khó chịu, ba xin lỗi con được chưa, ngày mai ba sẽ đến đón con thật sớm,

được chưa?”

Bạch An ở trong lòng anh, tay nhỏ của bé ôm hông anh khóc lóc gật đầu, nghẹn ngào nói, “Không,

không sao hết, cho dù mai ba đến muộn, ngày nào cũng đến muộn thì con… con sẽ không giận ba, con

chỉ có lúc cảm thấy hơi tủi thân…”

Dịch Nhiên vui vẻ, anh chưa bao giờ đi học mẫu giáo cả, lúc bé anh không hề có buồn phiền vì điều

này bao giờ bởi vì người nuôi anh là một người rất dịu dàng, bà chưa bao giờ bắt anh đợi cả, bà

luôn là người đợi anh.

Ánh mắt của anh dịu dàng hơn, anh rất nhớ bà, không biết phải mất bao lâu nữa mới đổi được bà về.

Anh tăng tốc chạy xe về nhà, nấu hai bát mì cho con và cho mình.

Đứa bé này rất ngoan, tự rửa tay rồi ngồi ăn cơm cạnh anh, ăn hai miếng rồi nhảy xuống ghế móc bức

tranh trong cặp ra đưa cho anh, “Ba.”

“Cái gì thế?” Dịch Nhiên liếc mắt nhìn, bên trên là một người đàn ông lái xe máy, bức tranh vô cùng

trừu tượng vô cùng… xấu, trên đó còn ghi mấy chữ ‘Anh hùng của con’, Dịch Nhiên thuận mồm nói, “Thứ

xấu xí này là ai thế?” Mặt bé con trở nên buồn bã, ngồi lên ghế khó chịu ăn mì, nhỏ giọng đáp, “Là

ba á.”

Dịch Nhiên sững sờ.

“Con vẽ ba.” Bé nhìn anh, “Ba là anh hùng của con.”

Dịch Nhiên ngại ngùng, ho nhẹ nhìn kỹ bức tranh, “Vẽ đẹp đấy, xe gắn máy rất sinh động.”

Bé con vui lên, “Đúng không ba? Bọn họ nói ba không phải anh hùng, con không tin lời họ.”

“Con nên đánh tụi nó.” Dịch Nhiên đặt bức tranh xuống nói với bé, “Cho bọn nó biết con trai của anh

hùng rất lợi hại.”

Chủ nhiệm lớp trong hệ thống nhắc nhở anh, “Đừng dạy hư đứa nhỏ.”

Buổi tối bé con tự mình đánh răng rửa mặt, Dịch Nhiên giúp bé tắm rồi thay áo ngủ, sau đó bé chui

vào trong chăn của Dịch Nhiên, thân thể bé nhỏ ấm áp dán sát bên anh, nói nhỏ, “Hôm nay ba có chút

dữ đó.”

Có à?

Dịch Nhiên nghe bé nói thế thì nhớ đến ma cà rồng nhỏ của mình, cô cũng luôn mồm nói anh như thế,

bảo không cho anh dữ với cô, lòng anh có chút ê ẩm, anh nuôi con cho người khác nhưng ai sẽ chăm

sóc ma cà rồng nhà anh giúp anh đây?

Bé con ngủ ngay lập tức.

Điện thoại Bạch Vũ lại vang lên, Dịch Nhiên nghe thấy người bên thợ săn tiền thưởng dặn anh đừng

quên nhiệm vụ của anh, ngày mai phải đi làm việc cho cố chủ đúng giờ.

Dịch Nhiên cúp máy nhớ lại, Bạch Vũ vừa nhận được một nhiệm vụ có giá khá cao mới, là giúp một quý

tộc đi thi vào học viện Quân Hoàng, đấy cũng là học viện Bạch Vũ từng học.

Anh lấy tài liệu mà cố chủ đã gửi đọc qua, đây là cháu trai của một thượng tướng, tên là Đằng Phi,

mai sẽ tham gia buổi sát hạch quan trọng nhất ba năm của học viện Quân Hoàng, nếu như thi trúng top

5 của bảng tinh anh thì sẽ được nữ đế trao huân chương.

Năm đó Bạch Vũ đứng đầu.

Nghĩ thế Dịch Nhiên có chút tức giận, Bạch Vũ tài giỏi như vậy sao lại yêu trúng nữ đế cặn bã này

chứ? Còn vì yêu cô mà hủy bỏ tất cả tương lai để sinh con nữa?

Trong tập tài liệu còn có một món đồ công nghệ là máy móc phục chế vân tay và gương mặt của Đằng

Phi, cái này nhỏ như cúc áo vậy, anh chỉ cần giấu nó trong tai là có thể biến thành Đằng Phi rồi

vượ tqua máy kiểm tra vân tay.

Đồ giúp sức gian lận trong thi cử của thế giới này cao cấp vãi.

Không biết lần này nữ đế cặn bã kia có đến không? Nếu cô đến.. tìm cơ hội hành chết cô.

============

Ngày hôm sau Dịch Nhiên đưa bé con đến vườn trẻ sau đó vội đến học viện Quân Hoàng.

Anh đổi bộ đồng phục học sinh ở trong toilet của quán rượu gần đấy, sau đó giấu máy phục chế để

biến thành Đằng Phi, ngông nghênh mở cửa quán rượu đi ra ngoài.

Anh vào trường thi rất thuận lợi, bạn học cũng tới chào hỏi anh cực nhiệt tình, anh chỉ gật gù ngồi

vào chỗ nghe bọn họ thảo luận xem nữ đế năm nay có đến không.

Xem ra nữ đế thường không xuất hiện vào buổi kiểm tra mà chỉ xuất hiện vào hôm trao huân chương,

thế thì tiếc thật.

Lúc bắt đầu kiểm tra, những bài kiểm tra này đối với anh rất dễ, bắn súng gì đấy điều khiển giáp

máy gì đấy anh đều giúp Đằng Phi kiếm lấy điểm cao nhất.

Đến lúc thi đánh lộn, người quản lý gọi cho anh bảo cố chủ không cần đứng đầu bảng hạng mục này,

bảo anh chỉ cần đứng giữa là được bởi vì đứng đầu nhiều quá sẽ bị nghi ngờ, bản thân cố chủ cũng

không phải kẻ giỏi đánh lộn gì.

Tên kia đâu phải không đánh lộn được mà cái quái gì cũng chả biết. Người như vậy tham gia vào quân

đội đế quốc thì đế quốc này chết chắc.

Lúc người kiểm tra gọi đến số báo danh của Dịch Nhiên, người đấu với anh là người đứng đầu lớp.

Anh cởi đồng phục chỉ mặc mỗi áo trắng và quần lính đã để vào trong giày chiến, đang đợi giám khảo

kêu bắt đầu thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài trường thi.

Hiệu trưởng và các giáo viên, quan lớn vội đứng dậy đi ra ngoài đón, anh nghe có người bảo, “Nữ đế

đến!”

Nữ đế cặn bã kia tới rồi?

Dịch Nhiên quay đầu nhìn sang thì thấy quân vệ nghiêm túc đi vào trước, trông họ chỉ thiếu đường

trải thảm đỏ ra thôi, sau đó một cô gái mặc chính trang màu bạch kim đi phía trước, trông cô không

quá lớn tuổi, gương mặt tinh xảo linh động và nữ tính hơn trong trí nhớ của Bạch Vũ.

Lúc trước cô nói cô sẽ thành nữ vì Bạch Vũ, Dịch Nhiên nghi ngờ cô chọn giới tính này vì ánh trăng

sáng Bạch Lâm.

Đằng sau cô là thủ tướng mặc quân phục màu đen, khí thế bức người.

Mà ánh mắt của cô dừng trên người Dịch Nhiên sau đó không dời ánh mắt mà cứ đứng ngoài nhìn anh

chằm chằm rồi nhếch môi.

Dịch Nhiên cau mày, tên cặn bã này nhìn anh làm gì? Còn cười nữa là sao?

===================

Tiểu kịch trường :

Thi Ân : Dịch Nhiên vừa kích động một cái thì con ngươi sẽ chuyển đỏ, để tôi kiểm tra thử.

Dịch Nhiên : Tên cặn bã này nhìn mình mãi làm chi vậy ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv