Edit: Pi sà Nguyệt
Nữ đế mang học viên của Quân Hoàng Bạch Vũ về cung điện.
Tin này làm toàn bộ học viện Quân Hoàng náo nhiệt, ban đầu không chỉ truyền tin Bạch Vũ giống như
tướng quân Bạch Lâm đã từng dạy nữ đế, mà tướng quân Bạch Lâm lại mất tích trong cuộc chiến này
không rõ sống chết cho nên nữ đế mới thẩn thờ bắn Bạch Vũ bị thương khi thấy người giống tướng quân
Bạch Lâm như thế, sau đó còn mang hắn về cứu chữa vì cực coi trọng.
Thậm chí có người suy đoán nữ đế nghi ngờ Bạch Vũ là tướng quân Bạch Lâm quay lại nhưng không nhớ
gì, nếu thế thì tên Bạch Vũ này may quá rồi, sau này nhất định sẽ thăng chức rất nhanh mà không cần
phải phấn đấu cực khổ như bọn họ.
Chỉ có mỗi Bạch Vũ biết chả phải vận may cái khỉ gì hết! Hắn bị nhốt như tù binh vậy á!
Hắn được bác sĩ xử lý vết thương xong thì bị đưa vào cung điện ngay, sau đó bị giam vào tẩm điện xa
hoa mà Bạch Vũ thật sự từng ở, bên ngoài còn có quân vệ bảo vệ, hắn nằm trên giường không chút sức
lực nào vì còn thuốc trong người.
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nữ đế lần này khác trước quá! Hoàn toàn không đi theo nội dung
kịch bản chút nào! Vừa đến đã trọn điểm cặn bã rồi! Lúc trước chỉ cặn bã khi tướng quân Bạch Lâm
quay về thôi!
Cái này không phải là năng lực của hắn, hắn thậm chí còn chưa đi hết nội dung kịch bản luôn á!
Không, bình tĩnh, hắn phải tỉnh táo mới có thể đảo ngược tình thế.
Hắn liều mạng suy nghĩ các kinh nghiệm làm nhiệm vụ lúc trước khi còn thuốc, sau đó cố gắng tìm
kiếm cách giải quyết.
Quân vệ ở ngoài cửa đột nhiên gọi, “Bệ hạ.”
Cánh cửa được mở ra, nữ đế đứng ngoài cửa, cô đã thay bộ chính trang mình mặc lúc trao huân chương,
bây giờ cô mặc một chiếc áo sơmi màu trắng cùng một chiếc quần dài màu đen, tóc đen thắt đuôi ngựa,
gương mặt vẫn tinh xảo và thanh tú không rõ giới tính.
Cô đi tới ngồi vào sofa cạnh giường hắn, cái chân mang giày chiến vắt lên chân khác, chống cằm nhìn
hắn, “Lúc anh nhíu mày khá giống người đó, tôi luôn muốn nhìn thấy hình ảnh người đó cúi đầu nhận
thua với tôi đấy.” Bạch Vũ cảm thấy lông trên người dựng lên, ý là gì thế? Muốn kiếm cảm giác thỏa
mãn từ trên người thế thân là hắn đấy à?
“Tôi không phải là người đó, tôi không phải là thế thân cho bất kỳ ai cả.” Bạch Vũ lạnh lùng nói,
“Tôi có tên, là một người độc lập, cho dù cô là quân chủ cao quý thì cô cũng không có quyền xem tôi
là hàng nhái của bất cứ ai.” “Thật à?” Cô chống cằm cười híp mắt nói với hắn, “Xem ra anh chẳng
biết gì về quyền lợi của một vị vua hết nhỉ?”
Bach Vũ sửng sốt, cô đưa tay vỗ nhẹ một cái, cửa lại bị mở ra lần nữa, người đi vào là bác sĩ vừa
chữa trị cho hắn và một bác sĩ già khác, hắn nhận ra được bác sĩ già kia là ai, là chủ nhiệm nghiên
cứu gien giới tính – Cao Khoa, cũng là người đã tiêm thuốc đổi giới tính của nguyên chủ trước kia.
Mà bây giờ ông ta xuất hiện trước mặt Bạch Vũ.
Thi Ân đứng dậy đi tới trước mặt hắn, đưa tay sờ gương mặt lạnh lẽo của hắn, hắn cố né tránh nhưng
lại bị cô nắm chặt cằm kéo mạnh về, cô bắt hắn nhìn mình, đôi mắt đen quyến rũ của cô nhìn hắn,
giọng nói dịu dàng vang lên, “Anh rất xinh đẹp, đôi mắt này rất giống người đó.” Cô đưa ngón tay
lạnh lẽo xoa nhẹ gương mặt của hắn, “Tôi bị gương mặt này của anh quyến rũ nên tôi cho phép anh ở
cạnh bên tôi, sinh đứa con trai giống người đó cho tôi.”
Ngón tay của cô rất lạnh, lạnh giống như chẳng có chút độ ấm nào.
Bạch Vũ run rẩy, không biết là sợ hay giận, kịch bản sao lại chạy đến đường hết rồi? Cô là người à?
Bạch Vũ trừng mắt nhìn cô, định mở miệng nói gì thì cô che lại, cúi người nói nhỏ bên tai, “Anh
không có tư cách từ chối vì đây là để phục vụ cho đế quốc, đây là vinh hạnh của anh.”
Mịa nó chứ! Thế giới này nát rồi à? Thì ra cô gái này còn có thể cặn bã hơn cả nguyên tác nữa!
“Chủ nhiệm Cao, tiêm thuốc cho anh ta đi.” Thi Ân buông miệng hắn ra rồi lùi về sau, cô lấy chiếc
khăn tay từ trong túi tiền ra rồi lau ngón tay, nghi ngờ quyền lợi của một vị vua cặn bã à? Cô là
một tên xấu xa đó.
“Vâng thưa bệ hạ.” Cao Khoa cầm thuốc đã chuẩn bị sẵn đi tới.
Bạch Vũ bị những việc này làm bối rối, hắn nhìn Cao Khoa chảy mồ hôi, cuống quít nói, “Bệ hạ, chờ
một chút!”
Thi Ân ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh có gì muốn nói à?”
Hắn có! Hắn chửi mịa trong bụng! Hắn cố gắng bình tĩnh nói, “Tôi đồng ý phục vụ cho đến quốc, phục
vụ cho bệ hạ…. Nhưng tôi có một lời thỉnh cầu
trước khi tiêm thuốc vào.”
“Ồ?” Thi Ân dịu dàng nhìn hắn.
Hắn yếu ớt siết lòng bàn tay đầy mồ hôi nói, “Tôi thỉnh cầu… Cho tôi mười lăm phút, cho phép tôi
yên tĩnh một mình.” Hắn nhìn cặp mày đang cau chặt của Thi Ân, “Tôi hi vọng đạt được 15 phút tự do
cuối cùng có được không?” 15 phút?
Thi Ân cười, “Có thể.”
Cô vẫy tay bảo hai bác sĩ đi ra ngoài, cô cũng ra ngoài rồi bảo quân vệ đóng cửa lại, cho hắn 15
phút cuối cùng để giãy dụa trước khi chết.
Cửa phòng bị đóng lại, căn phòng yên tĩnh.
Bạch Vũ nằm trên giường thở phào một tiếng, vội vàng xin mua đạo cụ trong hệ thống Liên minh Chính
phái — Thuốc trấn định!
Hắn phải giải quyết tác dụng của loại thuốc chết tiệt này rồi mới có cơ hội bỏ chạy!
Hệ thống vội gửi thuốc cho hắn, hắn uống thuốc xong thì mất gần ba phút để hồi phục cơ thể, đưa tay
rút kim tiêm, ôm phần vai bị thương của mình lết xuống giường, cẩn thận đứng sau cửa rồi lấy chủy
thủ đã mua ra nhìn qua khe cửa, xác định nữ đế đứng gần cửa.
Hắn có ưu thế về mặt vũ lực nên đợi khi quân vệ mở cửa ra, hắn đá văng quân vệ rồi chạy đến bắt nữ
đế, dùng dao uy hiếp.
Thi Ân liếc mắt nhìn cánh tay bắt mình của Bạch Vũ, hỏi Ivan qua hệ thống, “Chú Ivan đã chuẩn bị
xong chưa?”
Ivan thở dài trong hệ thống: “Chuẩn bị xong rồi, nam chính xuyên nhanh xui xẻo này…”
Đắc Kỷ kích động: “Cái gì thế? Cô chủ chuẩn bị làm gì thế?” Thi Ân: “Lát nữa cô sẽ biết.”
“Tránh ra!” Bạch Vũ lạnh giọng nói với đám quân vệ.
Thi Ân vẫy tay để bọn họ lùi ra, để mặc cho Bạch Vũ giữ họng mình, dùng cô làm bia đỡ chạy tới cửa
cung điện, bây giờ hắn sẽ không giết cô, hắn còn phải hành cô chết đi sống lại theo yêu cầu thì sao
có thể giết cô cơ chứ?
Lòng bàn tay Bạch Vũ toàn mồ hôi lạnh, sợ mạng của cô có vấn đề thì nhiệm vụ sẽ thất bại, kéo cô
chạy tới cửa cung điện, cánh cửa lớn nguy nga kia ở ngay trước mắt, chỉ vài bước nữa là hắn có thể
mở cánh cửa đó nhưng nơi đấy chẳng có quân vệ nào cả.
Hắn không kịp nghĩ nhiều mà kéo cô rồi chạy nhanh về phía cửa lớn, lúc vừa mới bước ra khỏi cửa lớn
thì cảm nhận mặt đất rung động cứ như… bị pháo bắn.
Mà một tiếng ‘ầm’ vang lên từ sau lưng hắn cứ như một viên đạn nhét vào vậy, cả cung điện bị nổ
tung, hắn bị dòng khí lưu đẩy lảo đảo tới trước, buông nhẹ tay, nữ đế chạy ra khỏi vòng tay của
hắn, hắn nhanh chân quay đầu nhìn cung điện vừa nãy, vừa sợ vừa sửng sốt — cung điện bị phá hủy
hoàn toàn, khói lửa không ngừng bốc lên, tiếng gào khóc không ngừng vang lên, tiếng chém giết và
kêu cứu… không ngừng vang lên sau lưng hắn.
Hắn cầm chủy thủ rồi quay đầu lại, đường phố sau lưng vốn nên yên tĩnh trở thành một đống đổ nát,
một đám người trốn dưới đống đổ nát ấy khóc lóc thảm thương, cũng chính họ vọt vào phủ thủ tướng
cướp bóc, thủ tướng bị họ đè xuống đất dùng đá và vũ khí đập vào, la hét mắng hắn là đồng lõa của
nữ đế ngu ngốc, giúp ác làm bậy, vẽ đường cho hươu chạy….
Cảnh tượng này làm hắn đơ người, cái này, chuyện gì thế? Không nên á…. Những hình ảnh này là cảnh
hắn hành nữ đế chết đi sống lại sau khi hủy đi đế quốc của cô ở kiếp trước, đây là cảnh cuối mà….
Cung điện này bị nổ tung, đường phố đổ tàn tàn lụi, thủ tướng bị người dân đánh chết… Cảnh tượng
này là những cảnh cuối ở kiếp trước mà! Sao đột nhiên xuất hiện bây giờ thế? Là thế giới này hỏng
hay do hắn bị ảo giác?
Hắn cuống quít quay đầu nhìn nữ đế, hi vọng ảo giác của hắn cũng biến mất lúc hắn quay người nhưng
nữ đế lúc này trở thành bộ dạng khác — cô mặc
trường bào bạch kim dính đầy máu tươi, tóc đen ngổn ngang hất ngang vai, trên môi dính máu trên
người có vết thương, đây là… hình ảnh nữ đế bị hắn hành hạ ở kiếp trước mà!
Thế giới này điên rồi.
“Anh đang sợ à?” Thi Ân đứng đó nhìn hắn, “Sợ cái gì? Rõ ràng là anh thắng mà, anh hành tôi chết
nhiều lần nhưng sống lại vẫn không buông tha, tôi lần nào cũng chết trên tay anh, anh lật đổ đế
quốc của tôi, hại chết thủ tướng của tôi, làm tôi mất nước mất nhà, anh sợ cái gì chứ?”
Bạch Vũ sợ tới mức lùi về sau một bước, nhìn cô chằm chằm, “Cô… cô là nữ đế sống lại à?”
Thi Ân nhìn hắn đi tới từng bước một, mỗi bước đều dính máu, đó là máu do sinh non con trai của hắn
ở kiếp trước, “Anh chột dạ vì trả thù tôi một lần không đủ, hai lần không đủ nên muốn tôi phải chết
đi sống lại nhiều lần à?
Đời này anh cũng không muốn bỏ qua đúng không?” Cô đưa tay chỉ ra sau lưng hắn, hỏi, “Thế anh có
chột dạ khi đã hại chết họ không?”
Sau lưng hắn là tiếng khóc của người làm và người nhà của thủ tướng, hắn cảm thấy da đầu lạnh lẽo,
hắn nghe thấy tiếng chất vấn của cô, “Chuyện hận thù của tôi và anh sao lại phải làm người dân và
đế quốc này chịu liên lụy chung? Ban đầu là tôi có lỗi với anh nhưng tôi chưa từng sử dụng quyền
lợi của một vị vua để giết gia đình anh đúng không?”
Hắn chửi thề trong lòng, đây là nội dung sụp đổ và sống lại gì thế? Tại sao cô cặn bã như vậy mà
còn dám đứng ở trên mặt đạo đức mà chất vấn hắn?
“Bạch Vũ.” Cô đứng cách hắn vài bước, mặc dù trên người có vết thương nhưng vẫn giống như một vị
vua cao quý, nói với hắn, “Tôi hành hạ anh một lần nhưng anh hành hạ tôi mấy lần? Làm người phải
biết công bằng, lần này đến lượt tôi.”
Vừa nói xong, Bạch Vũ vội chạy đi, nhanh chóng liên hệ với tổ chức, “Thế giới này bị sao thế? Có
phải hành nhiều quá nên sụp đổ rồi khoong? Tại sao thế giới hành cặn bã máu chó lại thành thế giới
kinh dị rồi? Tôi không thể nào làm nhiệm vụ này được, chỉ có thể chạy trốn!”
Tổ chức trả lời sẽ lập tức kiểm tra.
Nữ đế ở sau lưng hắn nói không ngừng, “Không phải anh bảo tôi lừa anh bảy lần nên muốn hành tôi bảy
lần mới chịu bỏ qua à? Bây giờ là lần thứ mấy rồi? Lần thứ năm? Còn hai lần nữa, tôi cho anh hai
lần chạy trốn để trả lại anh.”
Thi Ân nhìn hắn chạy ra xa, nói thầm, “Đây là lần đầu tiên, phải trốn kỹ vào đấy.”
Hắn có thể trốn đi đâu chứ? Đây là ảo ảnh mà chú Ivan dựa vào các tài liệu của nhân vật phản diện
đã thất bại dựng lên mà thôi, trong này trừ cô và hắn thì chỉ có mỗi chú Ivan à, cái khác đều là ảo
giác, trốn không được.
Bạch Vũ nhanh chóng chạy vào trong hẻm nhỏ, vượt qua mấy cái tường rồi chạy mấy con phố mới chui
vào trong một rạp phim vắng người, trốn vào trong sảnh rạp.
Nơi này không bị hủy diệt hoàn toàn, trong phòng chiếu không người đang chiếu bộ phim chưa chiếu
hết, là một bộ phim nước ngoài lâu năm, vết thương trên vai hắn vẫn đang chảy máu, hắn không dám
dừng chân mà trốn vào trong góc phòng chiếu phim, lúc này mới phát hiện trong đấy có một cô bé mười
hai tuổi đang trốn.
Hai người giật mình, cô bé nhìn hắn run sợ. Là con dân đế quốc chạy đến đây để trốn à?
Hắn đang nghĩ có nên chuyển sang chỗ khác không thì tiếng xe chiến ầm ầm vang đến, đến nhanh thế à?
Hắn vội trốn vào trong, tiếng xe ngừng lại bên ngoài, tiếng bước chân ngày càng gần.
Người đến không chỉ có một, tiếng bước chân kia là tiếng giày chiến đi trên mặt đất đi từ trên bậc
thang xuống rồi dừng trước màn ảnh cách họ không xa.
Nữ chính trong màn ảnh nói: “I wish I didn’t love you so much.” (Tạm dịch: Em hi vọng rằng em chưa
từng yêu anh nhiều đến vậy).
Một khẩu súng chạm vào trán hắn, cô bé sau lưng thét lên chói tai, hắn nhìn thấy được người xuất
hiện sau lưng người đang chỉ súng vào mình.
Là nữ đế, mà người cầm súng chỉ vào người hắn là thủ tướng của cô. Nữ đế móc cây súng màu bạc của
mình bắn một phát.
Cô bé sau lưng thét lên một tiếng rồi ngã gục, máu tươi phun lên cổ hắn, đầu óc hắn chấn động rồi
sụp đổ, hắn nhìn cô bé bị bắn một phát kia chằm chằm, mồ hôi lạnh cũng chảy ra.
Điên thật rồi! Mặc dù lúc trước nữ đế cực cặn bã, hành nam chính chết đi sống lại nhưng nữ đế là
một nữ hoàng, mặc dù cặn bã nhưng lại có tam quan [1] rất tốt, nữ đế chỉ cặn bã với hắn mà thôi!
Cô chưa bao giờ giết người bậy bạ cả! Càng sẽ không giết người vô tội! Bây giờ nữ đế này đã sụp đổ
tới mức không còn tam quan rồi…
[1] Tam quan nghĩa là định hướng.
“Bắt được anh rồi.” Nữ đế giữ súng của thủ tướng lại, từ mình dùng súng vỗ nhẹ lên gò má dính mồ
hôi của hắn, “Anh đã hại chết một người vô tội rồi đấy.” Nóng sùng của cô hạ xuống rồi bắn vào cánh
tay khác của hắn.
Hắn đau tới mức sắp hôn mê rồi !
Nữ đế dựa vào tường, nghiêng đầu nói với hắn, “Chạy đi, anh còn cơ hội bỏ trốn cuối cùng, tôi đếm
tới 100 chắc là anh cũng thoát được ha?” Cô cười với hắn, “Lần này bắt được anh thì sẽ đánh gãy
chân của anh rồi mang anh về tiêm thuốc, sau đó ngoan ngoãn sinh con cho tôi.”
Cả người hắn dính đầy mồ hôi, đây là nhiệm vụ quỷ gì thế!
Thi Ân ngạc nhiên khi thấy ‘Chỉ số sợ hãi’ trên đầu hắn, đã đạt 60% rồi. Đắc Kỷ cũng trở lại hệ
thống đòi cô khen chị đóng vai cô bé rất chuẩn.
Đắc Kỷ: “Má ơi! Cô chủ, cô có thể kiếm được chỉ số sợ hãi trong thế giới ngược tra à?”
Tengu: “Là thứ gì? Có thu hoạch ngoài ý muốn vậy à? Thế giới này yêu cầu bệnh yêu mà, hiệu trưởng
không làm người dính bệnh yêu mà khiến người ta mang bệnh sợ rồi.”
Ivan: “…. Không chịu làm việc đàng hoàng.”
Thi Ân: “Tố chất kiên cường Liên minh Chính phái tệ ghê.”
Tengu: “Phí lời, người ta đến để làm nam chính xuyên nhanh ngược tra, ai dè đột nhiên xuất hiện nữ
chính sống lại đầy tàn nhẫn như cô thì không sợ được à? Không có phòng bị sẵn mà.”
Thi Ân nhìn Bạch Vũ bỏ chạy đầy chật vật, im lặng đợi một lát mời đi tìm hắn.
=====================
Bạch Vũ điên rồi, hai tay hắn chảy máu, mồ hôi lạnh không ngừng chảy nhưng hắn vẫn chạy trên con
phố đổ nát, hắn cảm thấy nữ đế đang đuổi theo hắn, hắn không thể tùy tiện trốn vào phế tích nào
được, hắn sợ hãi gửi tin cho tổ chức, “Tôi chịu không nổi nữa, thế giới này sụp đổ thật rồi… Nếu
tiếp tục như thế này tôi sẽ điên mất, mong tổ chức phái nhân viên chuyên mặt nhiệm vụ sợ hãi sụp đổ
đến thay thế tôi… Tôi từ bỏ nhiệm vụ này!”
Một tiếng nổ vang lên trước mắt hắn vài bước khiến mọi thứ trước mắt hắn mịt mờ, tro bụi cuộn cuộn
không ngừng bay lên, sau đó hắn thấy nữ đế đi xuống từ xe chiến, đôi giày chiến màu đen đó bước tới
gần hắn.
Hắn khóc lóc nói với tổ chức, “Cầu xin mời một chiến thần đến, đây không phải là thế giới ngược tra
máu chó gì nữa rồi, đẳng cấp quá thấp, không có thuộc tính chiến đấu, thuộc tính sợ hãi, thuộc tính
sụp đổ thì đừng tới….” Thi Ân dừng trước mặt hắn, khom lưng vui vẻ nói, “Lại tìm thấy anh rồi, nên
làm sao mới được ta?”
“Cô giết tôi đi.” Bạch Vũ nghẹn ngào nhìn cô, giết hắn để kết thúc thế giới này, hắn phải về tổ
chức!
“Tôi không nỡ đâu.” Thi Ân dùng nòng súng bạc nâng cằm hắn lên, nhỏ giọng nói, “Tôi thật sự rất
yêu…. gương mặt này của anh.”
Giết hắn!
Bạch Vũ khóc, ai là cặn bã yandere chứ? Cứ tưởng cô trong sách đã cặn bã rồi, ai dè cô có thể cặn
bã hơn nữa! Đây là người à? Không phải!!!!
Cô đưa tay lên, thủ tướng đằng sau đưa ống tiêm đặt lên tay cô, cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn rồi
đưa tay nắm cổ hắn để hắn nghiêng cổ để lộ mạch máu trên cổ, dịu dàng nói, “Tôi sẽ tự mình tiêm vào
cho anh, đây là niềm vinh dự của anh.”
Quân vệ của cô nhấn hắn xuống.
“Cô giết tôi đi!” Hắn không muốn sống nữa! Sống tiếp thì còn bị dằn vặt nữa mất! Chỉ số sợ hãi trên
đầu hắn không ngừng tăng vọt đạt đến 90%, trong giây phút kim tiêm dí vào thì nhảy lên 100%.
Hắn cảm nhận được chất lỏng kia đang tiêm vào cơ thể hắn, hắn điên rồi, hắn… sẽ thành phụ nữ để cô
hành hạ ngày đêm…
Cho hắn chết đi!
Thi Ân tiêm thuốc xong thì ném uống tiêm sang một bên, nghĩ hay lắm, đây là đường gluco bình
thường, thứ thuốc thay đổi giới tính quý giá kia sao có thể lãng phí trên người này cơ chứ?
Bạch Vũ nằm thoi thóp dưới đất sau đó nghe có người gọi tên nữ đế, “A Cửu?”
Hắn nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ phế tích, người kia rất giống hắn, đó là Bạch Lâm…. Ngay
cả ánh trăng sáng này cũng online rồi! Hắn đâu ra thế? Từ trên trời xuống à? Sao không xuất hiện
sớm chút? Đợi hắn bị tiêm xong mới đến là sao?
Nữ đế nghiêng đầu cười với hắn rồi nhìn lại Bạch Vũ, “Làm sao giờ? Người đó về rồi.”
Bạch Vũ biết khi ánh trăng sáng về là lúc hắn bị hành chết.
Hắn hoàn toàn bỏ mặc lời đáp từ tổ chức, “Ánh trăng sáng Bạch Lâm online rồi, tôi từ bỏ nhiệm vụ,
mong tổ chức cho tôi chết ngay rồi quay lại thế giới nguyên bản.”
Tổ chức hỏi dò: “Bạch Lâm? Chúng tôi vừa nhận được báo cáo nặc danh bảo nam chính phản diện Lâm
Huân đã gia nhập vào tổ chức phản diện, hắn vừa xuyên vào thế giới của cậu, có thể hắn là người
nhận ủy thác của nữ đế đến giúp nữ đế phản kích? Khả năng Lâm Huân hiện tại đóng vai Bạch Lâm hoặc
thủ tướng.”
Bạch Vũ không muốn biết, “Tôi không đủ năng lực, xin từ bỏ nhiệm vụ, thay người từ tổ chức đến giải
quyết, tôi thật sự không chịu nổi nữa… Cầu xin được chết.”
=================
Trong thế giới thật, trong nhà của Dịch Nhiên.
Chủ nhiệm lớp nóng lòng chờ ở trước cửa thang máy trong nhà trọ, vừa thấy cửa thang máy mở ra với
gương mặt khó chịu của Dịch Nhiên thì ông vội chào đón, “Cậu đã đạt được kỷ lục người đầu tiên bị
tổ chức kiểm tra chưa đến một ngày đã được thả đấy bạn học Dịch Nhiên.”
Dịch Nhiên lướt mắt nhìn quanhnhaf trọ, cau mày hỏi ông, “Ma cà rồng của tôi đâu rồi? Ông không dẫn
cô ấy về chung à? Ông đây không phải dặn ông chăm sóc cô ấy à?”
“Đừng nóng, đừng giận.” Chủ nhiệm lớp vội hỏi, “Tôi có thể giải thích nhưng hiện tại cậu phải đi
làm nhiệm vụ khẩn, tổ chức thả cậu ra để cậu làm nhiệm vụ này, cậu phải làm tốt để chuộc tội.”
“Tôi không quan tâm.” Dịch Nhiên tức giận hỏi lại, “Cô ấy đâu rồi?”
“Cô ấy vào toilet nhưng… nhưng không biết sao đã chạy rồi.” Chủ nhiệm lớp chột dạ đưa điện thoại
cho anh, “Có một số lạ gửi tin nhắn cho tôi, hình
như là cô ấy, cô ấy bảo về nhà một lát, dặn cậu đừng lo, mấy hôm nữa sẽ về.”
Dịch Nhiên cầm điện thoại thì đọc được tin này nhưng số gửi đến là không số.
Chủ nhiệm lớp vội nói, “Cậu đi làm nhiệm vụ trước đi, bên kia đang đợi cậu đấy, tổ chức cũng đang
giám sát cậu, đừng để ma cà rồng của cậu dính phải họa gì.” Lại nhỏ giọng nói, “Tôi nói với cậu,
tôi nhận được tin nhắn nặc danh báo bên tổ chức phản diện phái nam chính Lâm Huân ở nhiệm vụ trước
của cậu giúp nhân vật phản diện, bảo tôi gửi tin này cho tổ chức. Sau khi tôi gửi tin này thì bên
tổ chức quyết định để cậu đi làm nhiệm vụ này vì đã có kinh nghiệm đối phó với Lâm Huân… Tôi nghi
ngờ người nhắn tin này là ma cà rồng nhà cậu đấy, dù sao ngoài cô ấy và tôi ra thì chẳng ai quan
tâm sự sống chết của cậu cả, chẳng qua không biết cô ấy kiếm đâu tin này…” Dịch Nhiên cau mày xem
tin nhắn này, cô chạy đi đâu rồi? Mấy ngày nữa là bao lâu chứ?