Thẩm Húc Thần không định nghe tiếp, đến người nói xấu sau lưng còn ngang nhiên như vậy thì cậu là người bị nói xấu chẳng lẽ còn cảm thấy ngại ngùng? Thẩm Húc Thần cũng không phải bánh bao nhuyễn, cậu thản nhiên đẩy cửa bước vào. Cao Nhạc Duy vốn đang ngồi, thấy cậu tiến vào, lập tức đứng bật dậy. Cậu ta lộ vẻ lúng túng cười gượng với Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần gật đầu coi như chào hỏi với Cao Nhạc Duy, không để ý tới người còn lại trong phòng. Cao Nhạc Duy nhanh chóng kéo người nọ ra khỏi phòng. Cách cánh cửa phòng, Thẩm Húc Thần còn nghe thấy tiếng người nọ phi thường không phục chỉ trích: “Bị nó nghe thấy thì làm sao, chẳng lẽ tôi còn sợ nó?”
Thẩm Húc Thần nhịn không được nhếch miệng cười lạnh. Thiếu niên, cậu đừng tự cho là đúng, bằng không sẽ bị mất mặt đấy!
Đề sát hạch 300 câu đều là trắc nghiệm nên dùng máy để chấm, bởi vậy ngay buổi tối hôm đó đã có điểm. Tuy rằng bên ban tổ chức không công bố số điểm chính xác của từng thí sinh nhưng lần thi này đã loại một số lượng lớn thí sinh, cuối cùng chỉ còn 30 thí sinh được thông qua. Thẩm Húc Thần cho rằng vòng sau chỉ có 30 thí sinh được chọn, cho nên mặc kệ thí sinh thi thế nào, chỉ cần đứng trong top 30 là được vào.
Theo như Thẩm Húc Thần biết, bọn họ có 9 người ở trong khách sạn thì có 5 người phải đóng gói hành lý ra về. (Thí sinh bị đào thải vẫn có thể ở lại cho tới khi kỳ thi chấm dứt, nhưng đại đa số đều là học sinh phổ thông trung học, học hành bận rộn, mấy người bị loại chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà tiếp tục tập trung học hành.) Cao Nhạc Duy cũng bị loại, nhưng cậu ta đã tính sẽ cùng về với Liêu Bác Dương, bởi vậy nên vẫn lưu lại trong khách sạn. Liêu Bác Dương chính là người đã nói xấu sau lưng Thẩm Húc Thần, cậu ta lại được thông qua.
Cả ngày thứ năm sẽ thi diễn thuyết. 30 học sinh tập trung ở phòng hội đồng. Bọn họ thông qua việc bốc thăm quyết định thứ tự diễn thuyết. Sau đó dựa theo thứ tự tiếp tục bốc thăm, lấy chủ đề diễn thuyết của mình. Mỗi người chỉ có 5 phút để chuẩn bị, thời gian diễn thuyết được giới hạn từ 10 đến 15 phút.
Ban tổ chức lần này sắp xếp khá hợp lý, sau khi một thí sinh diễn thuyết xong, giám khảo sẽ có 5 phút để bàn bạc chấm điểm cho thí sinh, mà thí sinh tiếp theo vừa lúc có 5 phút bốc chủ đề và chuẩn bị phần diễn thuyết của mình. Điểm số của mỗi thí sinh sẽ không được công bố luôn.
Thẩm Húc Thần bắt được số 11, diễn thuyết ở khoảng giữa. Thẩm Húc Thần lúc đầu còn cảm thấy vận số mình khá tốt, bởi vì thi ở giữa sẽ không bị áp lực vì thi đầu, mà nhóm giám khảo cũng chưa rơi vào thời điểm mệt mỏi nhất. Nhưng Thẩm Húc Thần rất nhanh liền nhận ra mình sai rồi. Số 11 sẽ diễn thuyết vào đầu giờ chiều, điều này có nghĩa cậu là thí sinh đầu tiên của buổi chiều lên diễn thuyết. Mọi người đều biết, với kiểu thi thế này, hầu như thí sinh thi đầu tiên đều sẽ không có điểm cao.
MC đang giới thiệu thành phần ban giám khảo, người là giáo sư đại học, người là phó giáo sư, người là tác gia, người là thành viên hiệp hội văn hóa, người là cán bộ □□ về hưu…Tổng cộng có 30 thí sinh thi đấu thì có đến 20 giám khảo! Thẩm Húc Thần cảm thấy không thích hợp.
Rất nhanh, thí sinh đầu tiên lên thi diễn thuyết. Đây là một cô bé cởi mở tự nhiên, nhỏ mặc đồng phục trường chuyên số 1 An Thành, tóc buộc đuôi ngựa. Đa số hôm nay các thí sinh đều mặc đồng phục trường, Thẩm Húc Thần cũng vậy, mà đồng phục trường nào trông cũng xấu. Thi sinh đầu tiên bắt được chủ đề “Anh hùng và người thường”. Vì thế, chủ đề diễn thuyết trọng tâm của nữ sinh kia chính là “Thời thế tạo anh hùng, người thường cũng có thể trở thành anh hùng.” Thực sự là một cô bé thông minh.
Thẩm Húc Thần thấy cô bé này biểu hiện không tồi, là người thi đầu tiên mà nhỏ không hề khẩn trương, khi nói không hề có quá nhiều âm tiết vô dụng ví dụ như “ờ” “à”….Hẳn là nhỏ đã từng được huấn luyện đọc diễn cảm chuyên nghiệp, tốc độ phát âm cũng vừa phải. Hơn nữa, cô bé này còn biết sử dụng ngôn ngữ cơ thể. Tóm lại, hẳn là cô bé này sẽ có điểm số khá cao!
Những thí sinh thi kế tiếp có người biểu hiện tốt, có người biểu hiện bình thường nhưng không thấy ai biểu hiện kém. Xem ra, những thí sinh này đều là ngọa hổ tàng long. Mà đây mới chỉ là vòng đấu loại, trách không được quán quân của các cuộc thi tài năng học sinh phổ thông trung học trước đây đều là tinh anh trong tinh anh.
Buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi ăn cơm, bởi vì thời gian thi đấu gắt gao nên Thẩm Húc Thần không ra ngoài ăn cùng ông bà nội mà lựa chọn buffet ở trong khách sạn. Lúc ăn cơm, Liêu Bác Dương không hiểu sao lại trừng mắt lườm Thẩm Húc Thần vài lần. Thẩm Húc Thần không khỏi bật cười, này là chuyện gì đây, người nói xấu sau lưng người khác ngược lại thấy bất mãn à.
Nghỉ trưa qua đi, Thẩm Húc Thần là thí sinh đầu tiên lên diễn thuyết. Cậu cho tay vào trong hòm, tùy ý bắt lấy một tờ giấy, vừa mở ra thì thấy bên trên ghi mấy chữ “Truyền thống và Đổi mới”, đấy chính là chủ đề mấu chốt trong bài diễn thuyết của cậu. Từ khi cậu mở tờ giấy ra, MC liền ấn đồng hồ tính giờ trong tay, cậu có 5 phút chuẩn bị.
Thẩm Húc Thần cúi đầu, yên lặng suy nghĩ về vấn đề diễn thuyết của mình. Bởi vì ảnh hưởng sâu sắc từ ông nội là phần tử tri thức lạc hậu nên trong thâm tâm, Thẩm Húc Thần là một người tương đối truyền thống, nhưng cậu cũng phải thừa nhận, đổi mới là điều cần thiết trong thời đại tiến bộ hiện nay. Không đổi mới thì nhân loại không có lịch sử tiến hóa, không đổi mới sẽ không thể sinh ra nhiều tư tưởng quý giá hiện nay.
5 phút trôi qua rất nhanh. Thẩm Húc Thần thản nhiên đi tới trước mặt ban giám khảo.
“Kính chào ban giám khảo, em là Thẩm Húc Thần tới từ trường trung học phổ thông Tiền Hồ, chủ đề diễn thuyết của em là ‘đổi mới kế thừa truyền thống’.”
“Hẳn các vị giám khảo ngồi đây đều biết nữ sĩ Lâm Vi Nhân, đó là một nữ sĩ rất có mị lực, bà ấy và Lương Tư Thành có tình cảm vô cùng sâu đậm đồng thời còn hỗ trợ lẫn nhau trong nghề nghiệp, bà khiến Từ Chi Ma một lòng hướng tới, khiến Kim Nhạc Lâm cả đời không lập gia đình vì mình… Có người từng dùng mười hai chữ ‘Người Chiết Giang, tiếng Bắc Kinh, tư duy mới, truyền thống cũ’ để hình dung về nữ si Lâm Vi Nhân. Đó là một câu nói thực thú vị, mà em cảm thấy hình dung như vậy rất đúng đắn. Bởi vậy có thể thấy được, truyền thống và đổi mới có thể cùng tồn tại song hành, tư duy mới và truyền thống cũ bổ trợ cho nhau hình thành một loại mị lực có một không hai…”
“…Rất nhiều thứ không thể vứt bỏ, đó là hiếu nghĩa liêm sỉ, đó là văn nhân khí khái, đó là trụ cột nước nhà.”
“…Có vài thứ nên đổi mới, cho nên mới có Hán triều ‘cường Hán phạm ta tuy xa phải diệt’ mới có Tống triều ‘văn hoa dân tộc Hoa Hạ, trải qua ngàn năm thay đổi hình thành Tống Triều đỉnh cao’, mới có Đường triều vạn bang quy phục, mới có Minh triều ‘Thiên Tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc’, mới có cách mạng cận hiện đại mà ông cha ta đã dùng máu tươi nhuộm đỏ lá quốc kỳ!”
“…Chính vì thế mới có câu nói của Sở Tử Trung…Chất vấn! Chính vì thế mới có câu nói của Hán Phú…Tung hô! Chính vì thế mới có câu thơ Đường…Độ lượng! Chính vì thế mới có câu nói của Tống Từ Trung…cảm khái!”
“Quên đi lịch sử nghĩa là phản bội, vứt bỏ truyền thống nghĩa là từ bỏ lịch sử văn minh ngàn năm tạo nền tảng vững chắc cho dân tộc! Có nhà văn nhà tư tưởng người Pháp tự xưng là lãng du giả từng nói, thanh niên thông minh phải nghĩ rằng, nếu chỉ thừa nhận chân lý đã được người khác thừa nhận, sẽ mất đi sự sáng tạo, tính độc đáo của bản thân, đây là một sai lầm lớn nhất. Em đồng ý với quan điểm này, cho nên em cảm thấy, trước tiên chúng ta phải học được sự kế thừa sau đó từ kế thừa chúng ta tiến tới đổi mới phát triển từ cái đã có!”
“…Người Do Thái bao lần bị diệt quốc, là bấy nhiêu lần phục quốc. Bọn họ bị thống trị, bị nô dịch, bị giết hại, bọn họ bị ép rời ra tổ quốc rời ra quê hương, bọn họ trôi dạt khắp nơi mấy trăm năm, nhưng mỗi khi bọn họ phục quốc, bọn họ vẫn như cũ duy trì tín ngưỡng và tập tục bao đời của mình. Chính sự dẻo dai và kiên trì này đã khiến bọn họ trở thành một dân tộc bất khuất, khiến người người kính sợ, một dân tộc luôn sản sinh ra rất nhiều nhà khoa học nhà tư tưởng nổi tiếng!”
“Truyền thống để lại tinh thần cho chúng ta, đổi mới mang lại tư tưởng, chúng ta phải kế thừa để tiến bộ!”
“…”
“Cuối cùng, em muốn dùng một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt tự sáng tác để kết thúc bài diễn thuyết của mình…”
“Cám ơn.”
Thẩm Húc Thần diễn thuyết khoảng 13 phút, không dài không ngắn, nằm trong phạm vi quy định. Cậu thừa nhận minh có chút khoe khoang, cậu đã trích dẫn vô số điển tích điển cố, dùng số lượng lớn phép so sánh, theo lý đương nhiên cũng phải chèn vào tư tưởng của riêng mình. Cậu muốn khoe kiến thức mình có, cũng muốn thể hiện mình có sức bật hơn các đối thủ khác. Cậu cơ hồ không hề dừng lại, duy chỉ có một lần tạm dừng là chờ nghe vỗ tay. Khi Thẩm Húc Thần đi xuống, các giám khảo đã vỗ tay thật lâu.
Nói thật, nếu như Thẩm Húc Thần là người tự đại, biểu hiện như vậy thật sự không khiến người thích. Chung quy Hoa quốc vẫn lấy khiêm tốn làm thước đo, quá phô trương quá nổi bật sẽ khiến người khác sinh chán ghét. Nhưng cố tình Thẩm Húc Thần lại là trùng sinh lão quỷ, trên người cậu có sự trầm ổn của người trưởng thành. Chính vì vậy, mọi người vừa bị biểu hiện xuất sắc của cậu thuyết phục vừa bị nhân cách của cậu thu hút, quả thực đúng là được mùa!
Thẩm Húc Thần biểu hiện xuất sắc khiến các thí sinh đằng sau chịu không ít áp lực. Liêu Bác Dương là số 14. Thẩm Húc Thần ném cho cậu ta một ánh mắt khiêu khích. Nhóc con, anh đây vốn không định chấp nhặt với chú, nhưng ai bảo chú muốn ăn đòn như vậy, xỉ nhục người khác sẽ bị người ta xỉ nhục lại thôi. Quả nhiên, sắc mặt Liêu Bác Dương trở nên kém hẳn.
Phía sau cầu thang phòng học có hai bóng người đang đứng, trong đó có một lão nhân tóc trắng muốt, người còn lại tương đối trẻ tuổi.
Khi Thẩm Húc Thần từ trên bục đi xuống, người trẻ tuổi nói với người lớn tuổi: “Vương lão, đó chính là thí sính được 291 điểm trong buổi sát hạch ngày hôm qua, không ngờ cậu ta cũng thi diễn thuyết tốt như vậy. Tôi đã đọc thông tin về cậu ta, thực không tưởng tượng ra nổi, cậu ta lại tới từ huyện Di Tương.”
Huyện Di Tương là huyện nghèo khó nổi danh, nó đã tạo ấn tượng cố định như vậy trong lòng người dân cả nước. Hơn nữa, căn cứ vào thí sinh các năm trước, học sinh huyện Di Tương đích xác học rất giỏi, cũng nhiều người vượt qua buổi thi sát hạch nhưng cũng chỉ đến vậy. Học sinh từ đó đi ra cho dù là xuất sắc thì cũng chỉ là trên lý thuyết.
Người được xưng là Vương lão tiên sinh có chút không tán đồng lắc đầu nói: “Không hẳn, chuyện này không có gì kỳ quái. Tôi cho rằng, chỉ có những nơi sơn thủy chưa bị ô nhiễm mới có thể nuôi dưỡng ra những đứa nhỏ có linh khí như vậy. Cậu nhóc đó nói rất đúng, chúng ta không thể vứt bỏ truyền thống. Bài thơ cuối cùng kia chính là nét vẽ mắt rồng, làm giỏi lắm! học sinh phổ thông bây giờ còn nắm không vững luật bằng trắc, đứa nào còn có thể làm thơ?”
Người trẻ tuổi không ngờ Vương lão lại đánh giá cao Thẩm Húc Thần như vậy, anh sửng sốt một chút, lại liên tục gật đầu đồng ý, nói: “Cậu học sinh này xác thực khiến chúng ta mở mắt. Lắm người bây giờ có chút sính ngoại, thậm chí còn lên tiếng chê bai thể chế giáo dục trong nước, nói chúng ta chỉ dạy học sinh để thi, không biết cách tự học…thật muốn túm mấy người đó tới đây mở to mắt mà nhìn xem!”
Vương lão thở dài một tiếng, nói: “Nước mình quá rộng, nhân khẩu lại đông, rút dây động rừng, thể chế giáo dục nhất thời không thể sửa đổi, chỉ có thể chậm rãi hoàn thiện. May mà, chúng ta có rất nhiều học sinh ưu tú, bọn họ chính là hi vọng của quốc gia.”
Hết chương 55