Đợi tới cuối tuần, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư lần nữa trở về nhà, trong nhà đã nhiều hơn một người. Bà Cố ưu nhã như họa nhẹ nhàng đi ra, bà mặc một bộ sườn xám đặt làm thủ công, khoác một chiếc khăn mỏng thuần sắc, mỉm cười nhìn hai chị em bọn họ, ôn nhu nói: “Hai con là Duyệt Duyệt và A Hổ phải không? Đều là con ngoan, tới đây để bà nhìn các con một cái nào!”
Cố Vọng Thư chân tay luống cuống thừa thãi không biết để đâu. Ông Thẩm khuôn mặt hiền từ cổ vũ hai chị em. Thẩm Húc Thần nắm chặt tay Cố Vọng Thư đi lại gần, hai người đồng thanh gọi một tiếng “bà nội”. Bà Cố hưng phấn lấy hai phong bao lì xì ra đưa cho hai chị em. Ông Thẩm đứng bên cạnh cao hứng nói: “Bà còn tặng quà cho các con nữa, ông đã để ở trong phòng hai đứa, mau vào xem đi.”
Khi Thẩm Húc Thần chạy về phòng, mở phong bao ra, bên trong là 600 đồng tiền, lại mở quà ra xem, ngược lại, món quà đó thực sự tốn không ít tiền, vô luận là bút máy hay sản phẩm điện tử, đều vô cùng đắt đỏ. Thẩm Húc Thần thở phào một hơi, lì xì không cho nhiều tiền là dựa theo phong tục của huyện Di Tương, điều này chứng tỏ bà Cố không coi bọn họ là người ngoài, nếu thật sự cho một hai vạn đồng, lúc đó hai chị em họ nên cảm thấy kinh hoảng đi là vừa. Còn quà tặng, bà Cố đã phí một phen tâm tư, giá cũng không rẻ, cũng chứng tỏ sự coi trọng của bà đối với bọn họ.
Bác Thẩm Tư cũng chuẩn bị quà tặng cho hai chị em. Bác ấy là con gái của ông nội cũng xem như bác của hai chị em. Bởi vì còn chương trình phải tham gia trình diễn nên bác ấy chỉ có thể ở lại Tiền Hồ trấn một ngày, sau đó lại bay tới thủ đô rồi xuất ngoại. Chính vì sự việc phát sinh đột ngột mà lịch trình nửa tháng này của bác Thẩm Tư không thể thay đổi được.
Khoảng nửa tháng sau, bác ấy sẽ dẫn theo cả ông xã Triệu Huy về Tiền Hồ trấn ở lâu. Dù sao phong cảnh Tiền Hồ trấn nên thơ tuyệt đẹp, không khí lại trong lành mát mẻ, tiết tấu sinh hoạt chậm rãi, không xô bồ như trên thành phố lớn, Thẩm Tư là nghệ sĩ dương cầm, còn Triệu Huy lại là nhạc sỹ nổi tiếng, bọn họ có thể ở lại Tiền Hồ trấn để tìm cảm hứng nghệ thuật!
Thẩm Tư hành động tốc độ đã mua luôn một căn nhà ở Tiền Hồ trấn, chính là căn hộ ở cùng khu chung cư với ba ông cháu Thẩm Húc Thần, ba ông cháu ở tầng 3 (lúc ấy suy xét tới tuổi tác của ông Thẩm đi lại bất tiện nên mua ở tầng thấp), Thẩm Tư liền mua căn hộ ngay phía trên ở tầng 4 hiện đang cho sửa sang lại.
Chỉ mới ở nhà nửa buổi mà Thẩm Húc Thần đã sắp chịu không nổi ông bà nội bắn tim hồng phấp phới khắp nơi! Tuổi tác tính cái gì, hai ông bà hơn 60 vẫn có thể show ân ái chọc mù mắt Thẩm Húc Thần cả hai đời đều là cẩu độc thân. Ở trước mặt ông nội, bà nội vĩnh viễn có thể duy trì thiếu nữ tâm ngây thơ đơn thuần. Đồng dạng, ở trong mắt bà nội, ông nội vĩnh viễn là kỵ sĩ là vương tử oai phong của bà.
Cố Vọng Thư hâm mộ muốn chết.
Bà nội cứ như vậy ở lại luôn Tiền Hồ trấn. Phụ nữ vĩnh viễn thận trọng hơn đàn ông, bà nội vừa tới, chất lượng sinh hoạt của Cố Vọng Thư được tăng cao đáng kể. Mặc Bra thế nào cho chuẩn, bảo dưỡng làn da ra sao, chăm sóc cuộc sống thế nào…. Có bà nội chỉ bảo, Cố Vọng Thư từ nhỏ không có mẹ rốt cuộc cũng biết tự chăm sóc bản thân cho tốt hơn. Thẩm Húc Thần tuy là con trai nhưng cũng được dính chút quang mang.
Tới gần kỳ nghỉ đông, Thẩm Húc Thần phải tới An Thành tham gia vòng đấu loại của cuộc thi tài năng dành cho học sinh trung học phổ thông cúp Hoa Thừa.
Từ sau khi đăng kí tham gia, Thẩm Húc Thần đã cố ý lên mạng tìm kiếm thông tin về cuộc thi, cậu muốn chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi này. Nhưng cậu phát hiện, ở trên mạng, thông tin về cuộc thi khá ít. Chỉ biết rằng trước kia cuộc thi không tổ chức vòng đấu loại, các thí sinh tập trung về thủ đô để tham dự trận chung kết đấu loại trực tiếp. Đương nhiên, trên danh nghĩa nói là toàn quốc nhưng thực sự đa phần đều chỉ có các thí sinh tới từ các trường phổ thông trên thủ đô đăng kí tham gia.
Nói cách khác, cuộc thi này một chút cũng không phổ biến rộng rãi tới quần chúng nhân dân, khó trách Thẩm Húc Thần trước đây đều chưa từng nghe nói tới. Tựa như cả Z tỉnh hàng năm có hơn bốn chục vạn thí sinh thi đại học, nhưng năm vừa rồi chỉ có trường cấp 3 quốc tế ở An Thành mới có hai thí sinh đăng ký tham gia. Có những tỉnh thậm chí còn không có thí sinh nào đăng kí. Cho nên, Cúp Hoa Thừa năm nay coi như lần đầu tiên được tổ chức rộng rãi phổ biến cho học sinh phổ thông trung học trên khắp cả nước.
Bởi vì lần đầu tổ chức vòng đấu loại ở các tỉnh, nên phương thức thi đấu hay đội ngũ ban giám khảo thế nào, ai cũng không biết rõ.
Vòng đấu loại ở Z tỉnh được tổ chức ở thành phố An Thành, địa điểm cụ thể được bố trí ở trong trường đại học Tỉnh đại. Thẩm Húc Thần đối với chỗ đó cũng coi như khá quen thuộc. Cậu không hẳn là thiếu niên, bởi vậy có thể một mình tới An thành mà không cần người nhà đi theo. Ông Thẩm lại không đồng ý, trong mắt ông, ra bên ngoài tham gia thi đấu là một chuyện vô cùng quan trọng, sao có thể không có người nhà đi cùng? Cuối cùng sau khi song phương thỏa hiệp quyết định ông bà Thẩm sẽ cùng Thẩm Húc Thần tới An Thành, nhưng ông bà nội sẽ trở về trước, vì không thể để Cố Vọng Thư một mình ở nhà được.
Vòng loại diễn ra trong vòng 1 tuần, bắt đầu từ thứ tư tuần này tới thứ tư tuần sau. Ban tổ chức cũng đã sắp xếp chỗ ăn ở cho các thí sinh, nhưng tiền đi lại do thí sinh tự túc. Hơn nữa, ban tổ chức chỉ sắp xếp chỗ ăn ở cho thí sinh, không phụ trách tiếp đón phụ huynh đi cùng. Thẩm Húc Thần đành phải gọi điện cho ban tổ chức hỏi rõ địa chỉ khách sạn cho các thí sinh, rồi đặt một phòng khách sạn gần đó cho ông bà nội. Từ rất nhiều chi tiết có thể nhận ra, ban tổ chức cuộc thi kỳ thật không có nhiều kinh nghiệm, mọi chuyện làm đều có chỗ thiếu sót.
Chiều thứ 3, Thẩm Húc Thần đã tới An Thành. Ban tổ chức tiếp đón các tuyển thủ ở nhà khách bên trong trường đại học. Thẩm Húc Thần ở chung phòng khách sạn với thí sinh tên Cao Nhạc Duy. Trừ hai người bọn họ, ở trong nhà khách chỉ có 9 thí sinh tới báo danh, những thí sinh còn lại đều là học sinh sống ở An Thành, bọn họ không cần ở khách sạn. Thẩm Húc Thần sau khi xác nhận thông tin đăng kí của mình xong, nhận lịch trình thời gian từ ban tổ chức, còn được tặng kèm một tấm bản đồ đơn giản.
Nghe nói Thẩm Húc Thần đến từ huyện Di Tương, Cao Nhạc Duy lộ ra biểu tình thập phần kinh ngạc. Cậu gãi gãi tóc, nói: “Thực sự tớ chỉ tới tham gia cho có thôi…ha ha, dù sao tớ cũng không hi vọng sẽ đạt được thành tích gì. Nghe nói học sinh ở An Thành đều rất giỏi, có người 11 tuổi đã học phổ thông, còn từng đại diện quốc gia tham gia thi quốc tế nữa!”
Sáng thứ tư có một buổi khai mạc đơn giản, tập trung ở trong phòng hội đồng tầng 3 Tỉnh đại, hết lãnh đạo tỉnh phát biểu, lại tới lãnh đạo phòng giáo dục phát biểu, tiếp đó lãnh đạo nhà trường phát biểu… Dù sao cũng rất khoa trương rề rà, đợi sau khi các vị lãnh đạo phát biểu xong xuôi, buổi sáng cũng trôi qua. Thẩm Húc Thần giả bộ nghiêm túc lắng nghe. Cậu chú ý số lượng thí sinh tham gia năm nay, có mặt trong phòng này ít nhất cũng phải có hơn 300 thí sinh, chẳng lẽ tất cả đều tham gia thi tuyển?
Chiều thứ 4 là buổi sát hạch đầu tiên, thời gian sát hạch là 4 tiếng. Thẩm Húc Thần vừa nhìn thấy đề thi, quả thực rất sững sờ, 300 câu hỏi a! Tuy rằng là đề trắc nghiệm nhưng chia ra mỗi câu chỉ có 48s để làm, cái này khoa học sao? Hơn nữa, 300 câu hỏi này bao quát toàn diện tất các kiến thức, có kiến thức trung học (có hết từ toán văn lý hóa sinh sử…) cũng có không ít câu hỏi vượt hẳn ra ngoài kiến thức phổ thông bình thường, thực sự rất khảo nghiệm kỹ năng đọc nhớ của thí sinh.
Thẩm Húc Thần tốc độ điền đáp án. Điểm tối đa đề này là 300 điểm, mỗi câu một điểm. Cũng phải cảm ơn lượng đọc nghịch thiên vượt xa học sinh phổ thông bình thường của Thẩm Húc Thần, cảm tạ nhiệm vụ cưỡng chế học tập của hệ thống, cậu cảm thấy mình được 280 điểm là không thành vấn đề. Thẩm Húc Thần cũng không định giấu dốt. Thông qua thời gian ở chung với Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần biết biểu hiện của mình vẫn nằm trong phạm vi người bình thường có thể tiếp nhận – thế giới này vốn không thiếu thiên tài.
Buổi sát hạch chấm dứt, đến Thẩm Húc Thần cũng nhịn không được mà thở phào một hơi, loại sát hạch cường độ cao kiểu này rất hao tâm tốn sức!
Trở lại khách sạn, Cao Nhạc Duy lộ ra bộ mặt đau khổ nằm bẹp trên giường. Thấy Thẩm Húc Thần đã về, Cao Nhạc Duy nhịn không được oán giận nói: “Rất biến thái! Đây mới là buổi sát hạch đầu tiên, tớ cảm thấy mình nhất định sẽ bị loại…tớ chỉ làm được gần 200 câu, hơn một trăm câu cuối đều bỏ trống, ngay cả nhìn còn chưa kịp nữa là! Mà những câu đã làm có không ít là tớ khoanh bừa! Đúng rồi, cậu làm được bao nhiêu câu?”
Thẩm Húc Thần đang cởi giày, nghe vây, cậu dùng một loại ngữ khí vui đùa nói: “Tôi đã làm hết, cậu tin không?”
“Tuyệt đối không tin! Aiz, cậu cởi giày làm gì, tớ nghe nói tối nay có buffet, có cả sushi nữa! Tớ chưa từng được ăn sushi, chúng ta cùng đi ăn đi!” Cao Nhạc Duy nháy mắt ra đề nghị.
“Tôi không ăn được món đó, sẽ bị tiêu chảy…” dạ dày Thẩm Húc Thần triệt để là người quốc nội, không chỉ không ăn được KFC mà ngay cả đồ Nhật cũng không nuốt nổi.
Cao Nhạc Duy thất vọng nói: “Vậy sao… Vậy tớ đi ăn cùng bạn. Tớ vừa làm quen được một người bạn mới, ở ngay cạnh phòng chúng ta, tên Liêu Bác Dương, cậu ấy ở cùng huyện với tớ, nhưng bọn tớ không cùng trường. Tớ đã hẹn sẽ cùng cậu ấy về nhà.”
“Ừ, cậu đi cùng bạn đi. Tôi nghỉ ngơi một lát, lát đi ăn sau.” Thẩm Húc Thần thay dép đi trong nhà, vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Chờ sau khi cậu rửa mặt đi ra, Cao Nhạc Duy đã rời đi. Thẩm Húc Thần lấy Ngân hà nhất hào ra đọc sách một lát, đợi tới thời gian hẹn với ông nội. Cậu đã hẹn đi ăn cùng ông bà nội.
Bà nội đã chọn sẵn nhà hàng, danh sách đồ ăn cũng không tệ. Bọn họ có ba người, nên chỉ gọi bốn món một canh, Thẩm Húc Thần ăn đủ no. Ông Thẩm cũng không hỏi cậu thi thế nào, tuy rằng ông rất có lòng tin đối với cháu mình nhưng ông không thể không thừa nhận, huyện Di Tương có rất nhiều khía cạnh lạc hậu, bởi vậy ông Thẩm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cảm thấy Thẩm Húc Thần tham gia cho biết cũng được.
Quan trọng là tham gia cọ xát học hỏi kinh nghiệm, đặc là người trẻ tuổi, càng phải đi nhiều một chút, học hỏi nhiều một chút. Ông Thẩm chính là nghĩ như vậy.
Cơm nước xong, Thẩm Húc Thần và ông bà nội đi dạo quanh khách sạn để tiêu thực. Đợi tới khi Thẩm Húc Thần quay trở về phòng mình, Cao Nhạc Duy đang ngồi nói chuyện phiếm với người bạn mới quen ở bên trong. Thẩm Húc Thần vốn định lấy chìa khóa mở cửa, lại nghe được tiếng trò chuyện, động tác mở cửa của cậu dừng lại.
“…Ha ha ha ha…ông nghe nó khoác lác như vậy! Cái gì mà ăn sushi sẽ tiêu chảy, tôi thấy nó cố ý giả bộ trước mặt ông thôi! Huyện Di Tương toàn quỷ nghèo hèn, đừng nói sushi, tôi đoán ngay cả KFC nó cũng chưa từng ăn đâu.”
“Ông đừng nói quá đáng như vậy.” Đây là giọng Cao Nhạc Duy.
“Tôi nói thật mà. Nghe mấy học trưởng khóa trên nói, bọn học sinh tới từ huyện Di Tương đều rất ngu dốt, mấy lần trước khi chúng nó tham gia thi tuyển phỏng vấn, ngay cả nói cũng không nói được toàn thân cứ run cầm cập, một đám sợ ban giám khảo muốn chết! Bạn cùng phòng ông cũng vậy thôi.”
“Không phải, câu ấy không giống thế, tôi thấy cậu ấy trông rất ung dung tự tại.”
“Phỏng chừng biết mình không có hi vọng gì nên mới vò sứt không sợ mẻ đi… Hoặc là cố ý giả bộ để hù ông đấy.”
Hết chương 54