Thẩm Húc Thần vốn nghĩ là do Tưởng Hạo tuồn chuyện của Hứa Mẫn Mân ra ngoài, Chương Diệp biết được mới ghét Hứa Mẫn Mân nên Tiền Gia Vân mới làm như vậy, khiến Hứa Mẫn Mân xấu hổ trước mặt mọi người. Kết quả, tới giờ cơm chiều ngày hôm sau, mợ út của Trình Dĩ Hoa lại mang một bình canh bổ huyết thanh đạm tới trường, đưa Trình Dĩ Hoa nhờ Thẩm Húc Thần giao cho Cố Vọng Thư bồi bổ cơ thể, Thẩm Húc Thần mới nhận ra, nhất định là Trình Dĩ Hoa đã làm gì đó tác động vào.
“Tôi chỉ nhờ cậu cả chào hỏi cha của Chương Diệp thôi.” Trình Dĩ Hoa phi thường vô tội nói.
Tuy rằng Trình Dĩ Hoa nói thực thoải mái nhưng chuyện này có liên quan tới Cố Vọng Thư, mọi chuyện có thể thuận lợi giải quyết như vậy, Thẩm Húc Thần phi thường cảm động. Cậu đã thấy rõ tâm ý của Trình Dĩ Hoa. Có thể nói, Thẩm Bình Trung và Cố Vọng Thư là yếu điểm của Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa nguyện ý lộ diện vì Cố Vọng Thư như vậy, Thẩm Húc Thần khó có thể khước từ sự tiếp cận của cậu ta.
# Thổ hào muốn chúng ta làm hảo bằng hữu cả đời #
# Được ôm đùi thổ hào cảm thấy mình manh manh đát #
Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, hình thức xử phạt của các thầy cô cũng đã có. Xét thấy thương tích của Cố Vọng Thư không nặng nên Tiền Gia Vân và Hứa Mẫn Mân đều chỉ bị phê bình trước toàn trường. Hình phạt này tuy đã xử nhẹ đi một chút nhưng thực sự rất mất mặt, chung quy trong giờ chào cờ thứ hai đầu tuần, các thầy cô đã nêu tên hai người bọn họ cảnh cáo trước toàn trường.
Tiền Gia Vân vốn là lưu manh, nhỏ không cảm thấy gì. Nhưng còn Hứa Mẫn Mân khi vừa trở lại lớp học đã gục mặt xuống bàn khóc nức nở. Nếu sớm biết hiện tại thế này thì lúc trước đâu có làm?
Còn về Chương Diệp? bề ngoài, tất cả mọi chuyện dường như không có liên quan gì tới hắn.
Còn Thẩm Húc Thần? tuy rằng có người mơ hồ xì xào nói Hứa Mẫn Mân không ưa nhìn Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư có quan hệ tốt nên mới hãm hại Cố Vọng Thư. Nhưng cũng không ai dám chạy tới trước mặt Thẩm Húc Thần để chứng thực.
Chuyện này cứ như vậy coi như triệt để trôi qua.
Lại qua vài ngày, cô Tống chủ nhiệm lớp lại lần nữa tìm Thẩm Húc Thần nói chuyện phiếm. Lúc này vẫn lấy phê bình là chủ yếu nhưng sợ học sinh có cảm xúc phản nghịch, cô Tống cũng không dám trực tiếp phê bình, chỉ dùng ngôn từ khéo léo nói vài câu như thật như giả.
Thẩm Húc Thần hết nói nổi nhìn trời: “Thưa cô, nữ sinh lớp 7 cô nói là chỉ Cố Vọng Thư phải không? Bọn em không có yêu sớm.”
“Huh?” Cô Tống biểu tình thể hiện rõ rệt ‘em là học trò đắc ý của cô, cô đã cố gắng tin tưởng em nhưng cô thật sự không tin’.
“Cố Vọng Thư là chị gái em.” Thẩm Húc Thần nói.
“Hả?” cô Tống ra hiệu Thẩm Húc Thần tiếp tục nói.
“Là chị gái song sinh cùng cha cùng mẹ. Nếu cô không tin có thể kiểm tra địa chỉ gia đình và số điện thoại của người giám hộ. Em đặt theo họ ông, còn Cố Vọng Thư theo họ bà.” Thẩm Húc Thần thả ra quả bom cuối cùng.
“Hả?” Cô Tống lúng túng đẩy mắt kính: “Chuyện kia…lúc trước cô không hề hoài nghi bọn em, chỉ là trong lớp truyền ra mấy lời đồn đại, bởi vậy không thể không tìm em nói chuyện… Đúng rồi, cô còn một chuyện trọng yếu khác muốn nói, cô nghe thầy hướng dẫn đội tuyển nói, em đăng kí tham gia thi 2 môn? Vậy em có đủ thời gian ôn tập không? thời gian học hành bình thường đã đủ căng thẳng rồi.”
Từ phòng làm việc bộ môn toán đi ra, Thẩm Húc Thần nhịn không được thở dài một hơi.
Sao kiếp trước không ai hoài nghi quan hệ giữa mình và Cố Vọng Thư nhỉ? Chẹp, giờ mới nhớ, tầm này kiếp trước mình còn đang trong thời kì trung nhị (tuổi dậy thì), trên cơ bản không bao giờ chủ động tới lớp 7 tìm Cố Vọng Thư, mỗi khi hai chị em gặp mặt đều có chút lúng túng khó hiểu.
Hơn nữa, lúc học phổ thông kiếp tước, vóc dáng cậu không cao, tính cách lại âm trầm, ở trong lớp quan hệ bạn bè không tốt lắm, ai mà thừa hơi đi chú ý tới cậu làm gì?
Tháng mười trôi qua hơn một nửa, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.
Thời tiết lạnh dần, nhà trường bắt buộc đám học sinh phải đồng phục. Dựa theo quy định, từ thứ hai tới thứ sáu, tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục. Ban kỷ luật sẽ đi kiểm tra bất chợt, phát hiện lớp nào có người không mặc đồng phục sẽ trừ điểm thi đua của lớp đó, còn ghi tên vào danh sách dán lên bảng thông báo ở lầu 1. Lúc trước khi may đồng phục, mỗi học sinh đều được yêu cầu may ít nhất 2 bộ, vừa đủ để thay giặt. Cho nên, lý do kiểu như quần áo chưa kịp khô gì đó không thể dùng.
Đối với quy định này, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đều cảm thấy không thành vấn đề. Bọn họ không có nhiều quần áo để mặc, cho dù nhà trường không cứng nhắc quy định thì phần lớn thời gian bọn họ cũng mặc đồng phục đi học. Mặc dù đồng phục trường nhìn thì hơi xấu nhưng chất vải lại rất thoải mái, hơn nữa, chất lượng phi thường bền.
Nếu là Thẩm Húc Thần 15 tuổi chưa chứng kiến các mặt của xã hội mà nói, hoàn cảnh trường Trọng Cao Tiễn Hồ đã là phi thường tốt, trường cấp 2 so ra còn kém mười phần. Nhưng đối với Thẩm Húc Thần đã sống lại một đời mà nói, điều kiện ăn ở sinh hoạt của trường thật sự quá kém. Trong phòng ngủ tuy rằng có nhà vệ sinh, cũng có chỗ tắm rửa, nhưng không có nước nóng. Cho nên nhiệt độ không khí tuy rằng càng lúc càng thấp nhưng Thẩm Húc Thần vẫn tắm nước lạnh như cũ. Cậu cảm thấy dựa vào tố chất thân thể mình bây giờ, phỏng chừng cả mùa đông có tắm nước lạnh cũng không bị bệnh.
Đương nhiên, tố chất thân thể dù có tốt đến mấy thì mỗi khi cởi quần áo chuẩn bị tắm thì thực sự cần rất nhiều ý chí.
Không riêng gì Thẩm Húc Thần phải tắm nước lạnh, mà đại bộ phận nam sinh đều như vậy. Con trai mà, chuyện phiền phức như mỗi ngày phải thành thành thật thật đi xuống căn tin mua nước sôi xách lên phòng pha nước tắm thì thật sự không nhiều đứa làm. Đặc biệt, nghĩ tới đội ngũ xếp hàng chờ đợi mua nước sôi dài dằng dặc thì thật sự mất hết kiên nhẫn bởi vì mỗi lần mua được 1 phích nước sôi cũng phải đợi hơn nửa tiếng đồng hồ. Cho nên tới tận trước giờ đi ngủ thì dãy nhà của đám nam sinh vẫn luôn tràn ngập đủ loại tiếng ma khóc quỷ gào thảm thiết – đều là do bị nước tắm lạnh buốt kích thích.
Nghe nói phòng bên cạnh, có thằng lén giấu một bình rượu xái (rượu pha) ở trong ngăn tủ, mỗi lần trước khi tắm rửa liền uống một ngụm cho nóng người. Lộ Cầu Chân cảm thấy đó cũng là một phương pháp hay, nó lên kế hoạch cuối tuần về nhà chôm một chai rượu nho quý giá trong hầm rượu của ba nó mang tới phòng ngủ.
Trong phòng 501, chỉ có một mình Vạn Minh Hải mỗi ngày đều kiên trì đi xếp hàng mua nước sôi. Cậu ta luôn cầm theo một quyển sách trong tay có khi là vở ghi trên lớp, từ đơn tiếng anh, hoặc các câu ngữ văn, cũng có thể là công thức toán lý hóa gì đó… khi xếp hàng, cậu ta liền rảnh rang lôi sách ra đọc, cũng không tính là lãng phí thời gian.
Vạn Minh Hải cũng không phải người quá keo kiệt, mỗi khi có ai hỏi xin ít nước sôi để uống, cậu ta đều đồng ý. Nhưng có một lần, Mã Thuận Đào không biết định làm gì mà lấy hơn nửa phích nước sôi của Vạn Minh Hải, khiến mặt cậu ta đen xì. Đối với Vạn Minh Hải mà nói, tuy rằng mỗi ngày cậu ta đều đi mua nước sôi nhưng chỉ đi một lần duy nhất, giờ Mã Thuận Đào lấy gần hết nước của cậu ta, cậu ta không đủ nước dùng tất nhiên sẽ cảm thấy buồn bực.
Cuộc sống học tập sinh hoạt ở trường phổ thông nghìn bài một điệu, đám học sinh lại nghênh đón một kỳ thi tháng sắp tới, tiếp đó là thi giữa kì nốt gót theo sau. Mỗi lần thi Thẩm Húc Thần đều phát huy không tồi, không ai có thể cướp được vị trí thứ nhất của cậu.
Chờ thi giữa kỳ kết thúc, Thẩm Húc Thần rốt cuộc cũng nhận được thư hồi âm của tòa soạn báo. Lúc trước cậu đã gửi đi không ít bài viết, rốt cuộc cũng có một tờ tạp chí lớn nhận đăng bài của cậu. Tòa soạn còn gửi lại cho cậu một quyển tạp chí mẫu sắp được phát hành có in bài viết của cậu.
Tưởng Hạo là lớp trưởng, phụ trách nhận, gửi thư từ trong lớp, sau khi tan học, miệng cậu ta to như cái loa phát thanh, rất nhanh cả lớp đều biết Thẩm Húc Thần có bài viết được đăng trên tạp chí chính quy. Tờ tạp chí kia được đám bạn học tranh nhau truyền tay đọc. Khi tờ tạp chí được chuyển tới tay Thẩm Húc Thần cũng đã là mấy tiết sau.
Thẩm Húc Thần cũng rất cao hứng, loại tạp chí lớn này chi tiền nhuận bút so với các tòa soạn khác tương đối khẳng khái. Bài viết ngàn chữ này của cậu được hơn năm trăm đồng tiền nhuận bút, tuy rằng không thể so với tiền nhuận bút trên mạng sau này nhưng hiện tại số tiền này còn nhiều hơn tiền sinh hoạt phí một tháng của cậu rồi!
Có tiền liền có động lực, Thẩm Húc Thần hứng thú bừng bừng muốn tiến hành sáng tác thêm nhiều bài nữa, hận không thể lập tức viết ra mười – một trăm bài để gửi đi.
Quyển tạp chí mẫu bị các bạn trong lớp lật xem tới rách tả tơi. Thẩm Húc Thần cũng không ngại, đợi sau khi tạp chí chính thức được phát hành, cậu sẽ mua hai quyển, một quyển gửi về cho ông nội Thẩm Bình Trung, một quyển đưa cho Cố Vọng Thư. Cậu không để ý người khác nghĩ gì về mình nhưng vẫn muốn trở thành niềm kiêu ngạo của ông nội, đồng thời muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho Cố Vọng Thư.
Từ đó về sau, Thẩm Húc Thần liên tục nhận được thư hồi âm của một số tạp chí khác. Đa số các bài viết cậu gửi đi đều được chọn đăng, cũng có một số bị trả về. Trả về thì trả về không sao cả, cậu lại gửi sang cho tạp chí khác là được. Túi tiền của Thẩm Húc Thần chậm rãi đầy lên. Mà cũng vì vậy mà tên tuổi cậu ở trong lớp, thậm chí trong toàn trường chậm rãi được ví với danh “Đại tài tử”.
Tới gần ngày lễ Giáng sinh, hệ thống mỗi ngày chỉ phụ trách thông báo nhiệm vụ hằng ngày đột nhiên có động tĩnh khác thường. Thẩm Húc Thần mở hệ thống ra, phát hiện trong hệ thống có thêm một mục mới, bên trên viết mấy chữ “Giá trị danh vọng”. Lúc này, sau bảng giá trị danh vọng có một chữ số “1”.
Giá trị danh vọng là thứ tốt, bởi vì chỉ 1 giá trị danh vọng đã mang đến cho Thẩm Húc Thần một vạn tích phân.
Một vạn tích phân!
Một! Vạn! Tích! Phân!
Dù Thẩm Húc Thần là người khá bình tĩnh nhưng trong đầu bị con số một vạn tích phân này đập cho choáng váng đầu óc.
Ngoại trừ thưởng thêm tích phân, hệ thống còn mở thêm một công năng mới. Thẩm Húc Thần quyết định để lúc gần đi ngủ sẽ nghiên cứu kỹ về công năng này hơn. Hiện tại cậu đang rất tò mò giá trị danh vọng là cái gì, đây chính là lợi khí tăng cường tích phân a!
Hai chữ danh vọng rất dễ hiểu, là chỉ danh vọng uy tín cùng địa vị của bản thân trong thâm tâm người khác.
Vậy còn giá trị danh vọng là thế nào?
Hiện tại Thẩm Húc Thần là nhân vật phong vân trong trường chuyên Tiễn Hồ, cậu là phát thanh viên chuyên mục song ngữ trong trường, mỗi lần thi đều đứng nhất khối, thành tích thể dục cũng đặc biệt khủng, trong đại hội thể dục thể thao hai lần phá kỷ lục trường, bây giờ lại có rất nhiều bài viết được đăng trên các tạp chí nổi danh, cộng thêm diện mạo soái khí, nghe nói tính cách cũng rất tốt… bởi vậy hầu như tất cả học sinh trong trường để biết tới cậu.
Nhưng giá trị danh vọng khẳng định không phải có được như vậy. Bởi vì Thẩm Húc Thần cũng không phải đến hôm nay mới trở thành nhân vật phong vân trong trường, vậy mà mục giá trị danh vọng hôm nay mới được mở ra.
Ánh mắt Thẩm Húc Thần lướt qua tờ tạp chí trong tay, đây là một quyển tạp chí mẫu cậu vừa mới nhận được từ tòa soạn, bên trong có đăng một bài viết hơn nghìn chữ của cậu, phía dưới mỗi bài viết cậu đều dùng tên thật của mình để kí tên. Ba chữ “Thẩm Húc Thần” ngăn ngắn sáng chói thập phần ưa nhìn.
Chẳng lẽ giá trị danh vọng có liên quan tới các bài viết cậu gửi đi?
Nếu giá trị danh vọng thật sự có được như thế, vậy muốn lấy thêm giá trị danh vọng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thẩm Húc Thần khẽ tính toán trong lòng, cho tới bây giờ cậu đã có hơn mười bài viết được đăng, mà số lượng tạp chí được phát hành không hề nhỏ, (hiện tại tạp chí và báo giấy truyền thống vẫn chưa xuống dốc như mấy năm sau này xuất hiện báo mạng), tạp chí phát hành nhiều tương đương số lượng người đọc rất đông đảo, nhất định có rất nhiều người đã đọc bài viết của Thẩm Húc Thần, thế nên giá trị danh vọng của cậu mới được thưởng 1 điểm.
Có thể thấy, giá trị danh vọng là một thứ hiếm lạ. Một vạn tích phân thực không dễ lấy.
Giữ tâm lý nông dân cá thể “có thể trùng sinh là lợi ích, tích phân có bao nhiêu hay bấy nhiêu”, Thẩm Húc Thần vẫn cảm thấy thực thỏa mãn.
Hết chương 24