Trình Dĩ Hoa mở cửa phòng ngủ, mợ út xách đồ ăn đi theo vào. Bởi vì trong phòng không gian chật hẹp nên bọn họ đem đồ ăn ra ban công ngồi.
Bây giờ là giờ cơm, mọi người đều đã tới căn tin, bởi vậy trong phòng không có một ai. Thẩm Húc Thần nhìn quanh một vòng liền đoán ra Trình Dĩ Hoa nằm ở giường số 3. Không chỉ vì chăn đệm giường số 3 được gấp gọn chuẩn mực như kiểu quân đội mà còn bởi vì đầu giường số 3 có để hẳn một chồng sách tham khảo.
Với thị lực biến thái của Thẩm Húc Thần, cậu rõ ràng nhìn thấy tên của mấy vị hiền triết toán học như Euclid, Euler…! Còn là sách tiếng anh! Không phải Trình Dĩ Hoa định cho cậu mượn mấy quyển sách toán học chuyện nghiệp bằng tiếng anh này đấy chứ? Ha ha, loại thuật ngữ tiếng anh chuyên ngành này không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu! Nếu mình nói mình xem không hiểu, có xấu hổ lắm không?
Đồ ăn được chia làm hai phần, tựa như biết trước Thẩm Húc Thần sẽ ăn cùng vậy.
Thẩm Húc Thần đang không hiểu gì, lại nghe thấy mợ út nói chuyện: “A Hoa, lúc trước con đã nói với mẹ con, ở trường kết giao được một hảo bằng hữu, mẹ con đã nhờ mợ chuyển lời cho con, mẹ con rất vui. Lần trước chị ấy tham gia rút thăm trúng thưởng ở siêu thị, vận khí quá tốt, được giải nhì, phần thưởng là một chiếc mp3. Con đã có một cái, mà để cái này ở nhà cũng lãng phí, không bằng tặng cho bạn con đi.”
Mợ út vừa nói, vừa lấy một cái hộp nhỏ hình chữ nhật từ trong túi xách ra đưa cho Trình Dĩ Hoa. Trình Dĩ Hoa vâng một tiếng rồi đưa chiếc hộp cho Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần biểu tình mờ mịt nhìn tay Trình Dĩ Hoa chìa tới trước mặt mình. Khoan đã, tình tiết xoay chuyển quá nhanh a, nhất thời không thể bắt kịp suy nghĩ của thiếu niên này a. Câu nói vừa rồi của mợ út Trình Dĩ Hoa ý tứ chính là chúng ta đã là hảo bằng hữu rồi sao? Quan hệ bạn bè tốt mà cũng có thể khiến gia trưởng kích động đến vậy? Chúng ta rõ ràng chưa nói với nhau được mấy câu? Là do thế giới này quá mức huyền huyễn hay là do mình bị mất trí nhớ tạm thời? Mình căn bản không nhớ quan hệ giữa mình và cậu ta có bất cứ tiến triển đột phá nào a?
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, khó hiểu cảm thấy có chút lúng túng. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là từ chối: “Cái này, cái này rất đáng giá. Tôi không thể nhận.”
“Bạn bè không thể dùng tiền tài để đánh giá.” Trình Dĩ Hoa chính nghĩa nói.
Thiếu niên, cậu nói đúng tình hợp lý như thế, nhất thời tôi không biết nên phản bác thế nào mới tốt.
Mợ út che miệng cười, một lát sau mới giảng hòa: “A Hoa nói không sai, em cứ nhận đi. Tính cách A Hoa nhà chị có chút hướng nội, nhưng con người nó thật sự rất tốt. Hơn nữa, chiếc mp3 này là phần thưởng, không mất tiền, em xem trên hộp còn viết rõ tên siêu thị. Đây là lộc may mắn nha! Coi như em nhận chút may mắn từ mẹ A Hoa đi.”
Trình Dĩ Hoa nhét chiếc hộp vào tay Thẩm Húc Thần. Nếu như cậu không nhận tôi nhất định sẽ thương tâm…Đây là cái cảm giác quái quỷ gì a? Thẩm Húc Thần yên lặng nhận món quà, ở trong lòng tính toán xem nên tặng lại món quà nào có giá trị tương đương cho Trình Dĩ Hoa mới tốt.
Không thể không nói, tay nghề nấu ăn của mẹ Trình Dĩ Hoa siêu đỉnh, chỉ cần ngửi mùi đồ là Thẩm Húc Thần đã cảm thấy bụng đói meo. Lúc ăn cơm, Trình Dĩ Hoa thực im lặng, nhìn ra được cậu ta được giáo dưỡng rất tốt, mỗi miếng đều chậm rãi nhai nuốt, thế nhưng tốc độ ăn cơm không hề chậm chút nào. Phần lớn thời gian vẫn là Thẩm Húc Thần và mợ út nói chuyện với nhau, tựa như muốn giúp Trình Dĩ Hoa giữ chặt vị ‘hảo bằng hữu’ này vậy.
Không bao lâu sau, Thẩm Húc Thần đã biết không ít chuyện của Trình Dĩ Hoa.
Cha Trình Dĩ Hoa là quân nhân, mẹ là quân y, cha mẹ thường xuyên có nhiệm vụ căn bản không có thời gian chăm sóc con cái, cho nên từ nhỏ Trình Dĩ Hoa đã sống ở nhà ông bà ngoại. Ông bà ngoại cậu ta đều là giáo sư đã về hưu.
Trình Dĩ Hoa có hai người cậu. Cậu cả là tổng giám đốc công ty Hoa Việt, mợ cả cũng làm việc trong công ty chồng, con trai cậu cả lớn hơn Trình Dĩ Hoa 4 tuổi đang học đại học Ma Đô. Cậu út vì sinh muộn nên chỉ lớn hơn Trình Dĩ Hoa 10 tuổi, hiện đang làm giảng viên đại học, mới kết hôn không bao lâu, tạm thời chưa có con. Mợ út là diễn viên kịch nói chuyên nghiệp, chuyên hát kinh kịch. Cô làm cử chỉ, nét mặt tinh nghịch, hát một làn điệu kinh kịch: “Tiểu nữ tử này sương hữu lễ.”
Hai mắt Thẩm Húc Thần sáng lên, gặm một miếng xương, hỏi: “Chị hát theo Tuần phái thanh y?” (Thanh y là một loại hí khúc trong kinh kịch dành cho nữ, ở phía bắc gọi là thanh y, ở phía nam gọi là chính đán. Người sắm vai thường mặc áo xanh đa số là các nhân vật chính phái, đoan trang, nghiêm túc, hiền thê lương mẫu, trinh tiết liệt nữ….; Từ đầu thời kì dân quốc tới những năm 30, 40, kinh kịch đã xuất hiện hàng loạt các nhân tài. Trong đó tiêu biểu là bốn diễn viên kinh kịch có bề dày kinh nghiệm, biết thể hiện phong cách trường phái trong diễn xướng, họ được gọi là ‘Tứ đại danh đán”: Mai Lan Phương, Thượng Tiểu Vân, Trình Nguyên Thu, Tuần Huệ Sinh. Mai – Thượng – Trình – Tuần mỗi người hùng cứ một sân khấu, giọng hát đạt tới trình độ điêu luyện với phong cách diễn độc đáo, mỗi người đã tự tạo nên trường phái diễn xướng kinh kịch cho riêng mình: Mai phái thanh y, Tuần phái thanh y….)
Mợ út lắc đầu: “Thật ra chị học là Mai phái thanh y. Em cũng biết cái này?”
“Ông nội em thích nghe kinh kịch, cho nên em cũng biết chút ít.” Thật ra là Thẩm Húc Thần đang khiêm tốn, cậu được coi là một diễn viên kinh kịch nghiệp dư, tuy rằng so kém mợ út chuyên nghiệp nhưng sau khi trang điểm cũng có thể lên sân khấu biểu diễn.
“Không ngờ tới đây cũng có người thích kinh kịch?” Mợ út là người phương bắc, chẳng qua được gả tới phương nam mà thôi. Huyện Di Tương là một địa phương còn khá bảo thủ, bảo thủ đồng nghĩa với không có đột phá, người trẻ tuổi không thích nghe kinh kịch, người lớn tuổi lại chung tình với Việt kịch (một loại kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang) bởi vậy mà kinh kịch không được ưa chuộng ở đây.
“Ông nội em là người phương Bắc.” Thẩm Húc Thần khẽ giải thích: “Ông ấy là văn nhân sau cải cách bị thuyên chuyển tới nơi này. Ông đã nhận nuôi em. Ba em cũng là quân nhân, nhưng em chưa từng gặp mặt ba, bởi vì ba đã hi sinh khi em còn chưa được sinh ra.” Thẩm Húc Thần rất ít khi nhắc tới chuyện gia đình mình trước mặt người khác, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, lại sẵn lòng nhẹ nhàng nói ra bí mật bản thân.
Có lẽ vì đồ ăn rất ngon?
Có lẽ vì cha mẹ Trình Dĩ Hoa đều là quân nhân?
Có lẽ vì mợ út quá mức thân thiết?
Có lẽ vì thiên tài Trình Dĩ Hoa quá mức đơn thuần đến ngu ngốc trong truyện kết giao bạn bè?
Ai biết được! Thẩm Húc Thần cúi đầu gặm xương, nén nước mắt bức trở về.
Trình Dĩ Hoa quả nhiên thập phần săn sóc, cái gì cũng không nói, chỉ gắp măng xào thịt khô Thẩm Húc Thần thích ăn nhất vào bát cho cậu. Mợ út cũng không giống người bình thường sẽ tràn ngập thương hại đối với Thẩm Húc Thần — không phải nói thương hại là không tốt mà chỉ là Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đều không cần lòng thương hại của người khác — cô nhẹ giọng nói: “Vậy chắc em nhất định rất tự hào về ba mình.” Trong giọng nói của cô mang theo một loại kiên định khó hiểu.
Thẩm Húc Thần gật gật đầu.
Hồi nhỏ, vẫn luôn có người chạy tới nói bậy trước mặt hai chị em, tỷ như cha bọn mày quá nhẫn tâm, đang yên đang lành lại đi lính, chưa một ngày làm tròn trách nhiệm của một người cha, hoặc như mẹ bọn mày cũng ngu, biết chồng hi sinh không phá thai rồi gả cho người khác, lại vì mấy đứa con mà liên lụy tới mình…Nhưng Thẩm Bình Trung lại giáo dục bọn họ rất tốt, Thẩm Bình Trung luôn dạy bọn họ cái gì là gia quốc đại nghĩa, dạy bọn họ cái gì là tình mẫu tử lay động trời cao. Cho nên, Thẩm Húc Thần vẫn luôn tự hào về cha mẹ mình.
Mợ út xa xăm thở dài một hơi: “Ông nội chị cũng hy sinh trong chiến tranh, chú chị lại hi sinh trong một lần truy quét tội phạm bắt cóc, anh họ chị… là bộ đội đặc chủng, nếu không phải do đồng đội anh ấy lấy mạng đổi mạng thì anh ấy khi đó chắc cũng không sống được. Chị còn một đứa em ruột, hiện tại nó cũng là bộ đội đặc chủng, là bộ đội đặc chủng bí mật, ngay cả số hiệu cũng không thể nói. Bọn chị vẫn luôn giấu diếm mẹ chị, lừa mẹ, em trai chị chỉ là lính bình thường.”
Thẩm Húc Thần cũng vô cùng kính nể gia đình mợ út.
Đang nói chuyện, trong phòng ngủ có người ăn cơm xong trở về. Mợ út nghiêng người lau nước mắt, thuận thế thu đề tài.
Ăn cơm xong, mợ út thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, trước khi đi, cô còn dặn dò hai đứa phải chơi với nhau hòa thuận. Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần cùng tiễn mợ út xuống dưới lầu, sau đó Trình Dĩ Hoa tiễn Thẩm Húc Thần tới khu giảng đường – cho dù ban ngày vận động thể thao thì buổi tối vẫn phải tự học – rồi mới cùng mợ út đi ra cổng trường.
Thẩm Húc Thần dở khóc dở cười đi lên lớp, Trình thiên tài, cậu đã quên đưa sách tham khảo cho tôi rồi!
Trước khi vào lớp, Thẩm Húc Thần lại vòng sang lớp 7 tìm Cố Vọng Thư, về chuyện Chương Diệp và Hứa Mẫn Mân gây ra, Thẩm Húc Thần kể lại toàn bộ tin tức mình biết cho Cố Vọng Thư.
Biết được cô gái thích Thẩm Húc Thần coi mình là tình địch, Cố Vọng Thư cũng dở khóc dở cười. Thẩm Húc Thần còn mượn cơ hội vẽ chuyện nói xấu Chương Diệp. Mặc kệ Chương Diệp sau này có theo đuổi Cố Vọng Thư nữa hay không, dù sao Cố Vọng Thư cũng sẽ không chấp nhận gã, bởi vì hiện tại Cố Vọng Thư đã có ấn tượng vô cùng xấu không thể xóa nhòa về gã rồi.
“Về Tiền Gia Vân… nhỏ vô cớ xô Duyệt Duyệt, các thầy cô phỏng chừng cũng đã biết, nếu nhỏ đó xin lỗi, Duyệt Duyệt cứ chấp nhận. Về Hứa Mẫn Mân, chỉ cần Chương Diệp biết rõ chân tướng, nhỏ đó sẽ không còn dễ chịu. Còn Chương Diệp, chúng ta không vặn được hắn, chỉ có thể giả bộ không biết vai trò của hắn trong việc này.” Thẩm Húc Thần xoa xoa đầu Cố Vọng Thư, vẻ mặt hối lỗi: “Cũng là em vô dụng, khiến Duyệt Duyệt chịu ủy khuất, lại không thể khiến đầu sỏ gây tội bị trừng phạt thích đáng.”
“Nào có nghiêm trọng như Thần Thần nói…Thực ra chị cũng không sao cả. Chuyện này cứ để nó trôi qua đi.” Cố Vọng Thư cười cười trấn an: “Còn cái tên ăn chơi trác táng kia, cho dù chúng ta không tìm hắn phiền toái, về sau hắn cũng sẽ không thoát được đâu. Ông trời có mắt, chúng ta cứ chờ xem là được.”
Hai chị em an ủi lẫn nhau.
“Nhưng, rõ ràng là chị gái lại bị coi là tình địch, chị cũng rất vô tội đó.” Cố Vọng Thư cười trêu chọc: “Mà cũng nhân lần này, chị nói trước chị vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận loại con gái kiêu ngạo như nhỏ kia làm em dâu chị đâu nhá, cho nên về sau khi Thần Thần tìm bạn gái, nhất định phải cảnh giác cao độ.”
Thẩm Húc Thần hàm hồ đáp lại. Sao có thể, Duyệt Duyệt thân ái, chị vĩnh viễn sẽ không có em dâu đâu, bởi vì em thích nam nhân!
“Chuyện này, Thần Thần đừng có khinh thường, nếu về sau Thần Thần tìm một cô bạn gái nhân phẩm không tốt, chị sẽ liều mạng cùng ông nội chuyển ra ngoài ở.”
“Yah yah, lời này hẳn là em nói mới đúng, Duyệt Duyệt là con gái dễ chịu thiệt thòi, cho nên sau này khi tìm bạn trai, nhất định phải trải qua khảo nghiệm của em!” Thẩm Húc Thần vội vàng phản kích.
Trái với dự kiến của hai chị em, mọi chuyện trong ngày thứ hai đã có kết quả.
Tiền Gia Vân kiệt ngạo bất tuân, thế nhưng lại xách theo một giỏ hoa quả và hai trăm đồng tiền thuốc men chủ động tới tìm Cố Vọng Thư xin lỗi. Quá trình xin lỗi cũng thập phần thành khẩn, khiến không ít người biết rõ nhỏ đều kinh ngạc trợn tròn mắt. Sau khi xin lỗi xong, Tiền Gia Vân liền tới lớp 6 tìm Hứa Mẫn Mân, trực tiếp cho Hứa Mẫn Mân một cái tát. Lực đạo của Tiền Gia Vân rất lớn, nửa khuôn mặt Hứa Mẫn Mân lập tức sưng vù lên.
Không bao lâu sau, chân tướng sự việc ‘Hứa Mẫn Mân buông lời thị phi ở trước mặt Tiền Gia Vân nói xấu Cố Vọng Thư nên Tiền Gia Vân mới xô Cố Vọng Thư ngã’ truyền ra cả trường đều biết. Tiền Gia Vân đã nói: “…Là tao không biết rõ ràng. Cố Vọng Thư tốt như vậy, nếu không phải con chó cái Hứa Mẫn Mân lợi dụng tao nhờ tao báo thù nói Cố Vọng Thư đố kỵ, độc ác, thích ức hiếp người khác, tao mới không xô cậu ấy đâu. Hứa Mẫn Mân rất đáng ghê tởm.”
Hết chương 23