Part 1: Cố Vọng Thư
Hôm nay này ngày Cố Vọng Thư ra tù, cô biết nhất định sẽ có người tới đón mình.
Cho dù từ thời thanh xuân bọn họ khó hiểu mà trở nên giận dỗi lẫn nhau, dù là khi học đại học, bọn họ người nam kẻ bắc, dù là là khi quá mức chật vật cũng không muốn thấy đối phương tốt với mình, dù là Cố Vọng Thư đang ở trong tù vẫn luôn từ chối Thẩm Húc Thần tới thăm nuôi, nhưng Cố Vọng Thư biết, Thẩm Húc Thần nhất định sẽ tới đón cô trong ngày ra tù.
Cố Vọng Thư tin chắc như vậy.
Bởi vì hai chị em bọn họ là những người thân cận nhất trên đời, bởi vì từ khi ở trong bụng mẹ hai chị em đã gắn bó tương ôi. Nếu như có thể, Cố Vọng Thư thật sự muốn sống lại, khi đó cô sẽ không lựa chọn cuộc sống lạnh nhạt như bây giờ, cô sẽ không lựa chọn cuộc sống không từ thủ đoạn nào như bây giờ, cũng không còn ngây ngô đơn thuần gặp phải những tên cặn bã như bây giờ, khi đó ông nội vẫn chưa qua đời sớm như bây giờ… cô có thể dùng một phương thức mềm dịu hơn đối xử đứa em sinh đôi với mình, không để đến mức hai người càng lúc càng xa cách trong một khoảng thời gian dài như bây giờ.
Đáng tiếc, con người luôn phải đi về phía trước.
Chuyện sống lại này sao có thể phát sinh?
Cố Vọng Thư hít sâu một hơi, cô vẫn muốn đi về phía trước, cô vừa đi vừa nghĩ.
Sau đó, Cố Vọng Thư thấy người tới đón mình…
Không phải là Thẩm Húc Thần.
Đây quả thực, quả thực là một chuyện không thể nào, vì sao Thẩm Húc Thần lại không tới? Cố Vọng Thư trợn to hai mắt, đứa em trai duy nhất không thể nào vứt bỏ cô được.
“Về thôi, tôi đưa em về nhà.” Triệu Quân Dã lên tiếng.
Dọc theo con đường này, Cố Vọng Thư vẫn miên man suy nghĩ, cô đâu còn nhà nữa. Ông nội qua đời, chồng… đi tới bước này, tự nhiên cũng là ly dị, tài sản bị tịch thu hết rồi.
Cố Vọng Thư rất cảm kích Triệu Quân Dã đã tới đón cô hôm nay, cô coi Triệu Quân Dã như một người bạn đáng tin cậy… Nhưng cũng chỉ thế thôi, nếu lúc đầu cô và Triệu Quân Dã có thể thành đôi, thì cô đã không gả cho Vương Úc Trạch, chỉ có thể nói bọn họ có duyên không phận, như vậy coi như xong đi, làm bạn một đời cũng rất tốt. Thậm chí, cho dù sau này Triệu Quân Dã có lấy vợ sinh con, không, hoặc là nói, bây giờ hắn đã lấy vợ sinh con… thì Cố Vọng Thư vẫn sẽ cách xa hắn. Cô đã quen tự gánh vác mọi chuyện một mình, cô không phải loại đàn bà chỉ biết lệ thuộc vào đàn ông.
Từ rất lâu, Cố Vọng Thư đã trở thành một người quá mức nguội lạnh. Tính tình thiếu nữ mềm mại trước đây đã sớm biến mất kể từ khi cô muốn trở thành người đứng trên người khác rồi.
Chiếc xe dừng lại ở trong một tiểu khu bình thường.
“Nơi này là….” Cố Vọng Thư hỏi, cánh sắc trước mắt đối với cô mà nói phi thường xa lạ.
Triệu Quân Dã không chớp mắt nhìn Cố Vọng Thư, hắn cũng không biết nên nói thế nào cho Cố Vọng Thư, dù bình thường Cố Vọng Thư có biểu hiện kiên cường thế nào, nhưng nếu cô ấy biết Thẩm Húc Thần đã qua đời, cô ấy nhất định sẽ sụp đổ. Cô ấy chính là kiểu người mạnh miệng mềm lòng, cô ấy rõ ràng rất quan tâm Thẩm Húc Thần, rất quan tâm người thân duy nhất còn lại của mình nhưng lại luôn tỏ ra xa cách.
Triệu Quân Dã do dự hồi lâu, nói: “Đây là nhà của Thẩm Húc Thần mua cho em, ở tầng ba, đã sửa sang theo phong cách em thích…”’
Cuối cùng cũng nghe được tên em trai từ miệng người khác, Cố Vọng Thư trong lòng run lên, hỏi: “Vậy… Thẩm Húc Thần đâu? Không phải nó nghĩ người chị này từng ở tù nên xem thường tôi…”
Triệu Quân Dã dời tầm mát: “Nhà cậu ấy cũng ở gần đây, em ở tòa 6 còn nhà cậu ấy ở tòa 4.” Hết cách, Cố Vọng Thư và Thẩm Húc Thần vừa gặp nhau là sẽ cãi nhau rùm beng lên, nhưng vừa tách ra sẽ lại nhớ thương nhau, vì vậy khoảng cách này là vừa đủ. Như vậy có thể nhìn ra, trong lòng Thẩm Húc Thần vẫn luôn một mực nhớ thương Cố Vọng Thư.
Cố Vọng Thư cắn môi một cái: “Tôi, tôi muốn gặp mặt Thẩm Húc Thần. Nó không thể không biết hôm nay tôi ra tù.”
Triệu Quân Dã quả thực không đành lòng, nhưng người chết không thể sống lại, Cố Vọng Thư vẫn phải tiếp nhận sự thật này. Cho nên, hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là chậm rãi nói ra tin tức Thẩm Húc Thần bị mưu sát. Hung thủ đã sa lưới, tội phạm đã bị trừng phạt, nhưng mà… Thẩm Húc Thần vĩnh viễn không thể trở về được.
Cố Vọng Thư không tin.
Cố Vọng Thư tựa như nổi điên, không muốn tin.
Cố Vọng Thư tựa như tan vỡ gào khóc thảm thiết.
Cố Vọng Thư…Cho dù là bị bắt, cho dù là ly dị, cho dù là ngồi tù mấy năm, cô vẫn một mực tin rằng mình vẫn có thể bước về phía trước, bởi vì trong lòng cô vẫn còn có ràng buộc. Nhưng bây giờ, cô đã mất tất cả. Thật đáng thương, cô đã mất tất cả. Sự ràng buộc của cô, em trai cô, gia đình cô, hết thảy của cô… cô đã mất tất cả.
Thẩm Húc Thần, cái đồ khốn khiếp, thà rằng người chết là chị, vì sao cậu lại đẩy chị vào thế giới đầy băng giá này… vì sao cậu lại độc ác đến thế…. Chị ngu ngốc vẫn nghĩ rằng, cho dù thời thanh xuân chúng ta có ngăn cách, cho dù chúng ta đã tách ra rất nhiều năm, chúng ta vẫn còn thời gian cả đời bù đắp thân thiết nhau.
Chị rõ ràng nhớ em như vậy.
Chị rõ ràng khát vọng được gặp em như vậy.
Chị rõ ràng một lòng, một lòng yêu quý em, em trai duy nhất của chị.
Chị… chị… nếu như hết thảy có thể quay trở lại, nếu như có thể có thêm một cơ hội nữa…
Part 2: Bà Cố
Rốt cuộc cũng đã đến lúc, nếu thế gian này thật sự có thế giới âm dương sinh tử luân hồi, anh nhất định vẫn đang đứng chờ trên cầu Nại Hà phải không. Anh vẫn là bộ dạng thanh niên trẻ tuổi, còn em thì đã già thật rồi. Anh vẫn tuấn dật như vậy, còn em lại đã già nua xấu xí. Nhưng anh vẫn là người ôn nhu như vậy, anh vẫn sẽ ngượng ngùng nắm tay em, tựa như tình yêu ban đầu của chúng ta.
Có người nói, anh cho em một tình yêu nhất thời, sau đó lại khiến em một đời thống khổ. Em nói bọn họ quá ngây thơ khờ dại, tình yêu anh trao cho em đâu chỉ là nhất thời… rõ ràng, cả đời này em đều sống trong tình yêu của anh.
Anh là một người thật ấm áp, cho nên sau khi anh đi, em cũng đã trở thành một người thật ấm áp.
Anh là một người rất chính trực, cho nên sau khi anh đi, em cũng đã dạy con gái trở thành một người chính trực.
Người ta nói, nụ cười của những người trên nhân thế là ánh mặt trời của những người đã qua đời, vì vậy, những năm qua em luôn cố gắng vui vẻ, vui vẻ cả phần của anh nữa, sống tốt đẹp và ưu nhã.
Dù là… em nhớ anh như vậy, yêu anh như vậy, quyến luyến anh như vậy.
Một lòng chưa từng hối hận vì yêu anh, yêu anh.
Một lòng vui thích khi được anh yêu.
Nếu có kiếp sau… nếu có kiếp sau, em vẫn còn muốn gặp lại anh, trong lúc em đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, nở nụ cười ngượng ngùng với anh.
Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được gả cho anh, ở độ tuổi em ôn nhu nhất, mặc bộ váy cưới cô dâu đẹp nhất.
Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được bầu bạn cùng anh, dùng hết cả cuộc đời mình, vĩnh viễn không muốn chia lìa.
Em… yêu anh.
Mấy giờ sau, người nhà phát hiện, phu nhân Cố Trạch Dao đã qua đời. Bà ngồi trên ghế mây, trên đầu gối trải chăn mềm, dưới ánh nắng ấm áp, cả người ra đi trong an bình.
Part 3: Trình Dĩ Hoa trước khi Cố Vọng Thư ra tù.
Trình Dĩ Hoa lại dọa đứa bé khóc toáng lên, đứa bé là con gái anh họ hắn.
Tiểu Manh bốn tuổi tò mò nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hoa, Trình Dĩ Hoa mặt không đổi nhìn lại. Mấy giây sau, Tiểu Manh bi dọa sợ chui vào trong lòng mẹ, oa oa khóc lớn, ai dỗ cũng không nín.
Chị dâu thương xót con gái, mặc dù trên mặt không nói gì nhưng trong lòng khó nhịn được mà than phiền. Em họ chồng thật sự rất kỳ quái, lúc nào trông cũng âm âm u u, đừng nói bé như Tiểu Manh sợ mà ngay cả người lớn như cô nhìn còn thấy sợ nữa là!
Trình Dĩ Hoa ấn nút xe lăn, bánh xe chuyển động đi ra ngoài. Hắn là đi lùi ra ngoài, hắn không đưa lưng mình về phía bất cứ ai. Hắn cảm thấy trẻ con khóc rất ồn. Hắn có một trăm biện pháp khiến đứa bé hoàn toàn im lặng, hoặc là một trăm lẻ một cách? Ha hả, chỉ người có chỉ số thông minh không đủ dùng mới trực tiếp dùng dao giết người thôi.
Phòng của Trình Dĩ Hoa rất u ám. Trở về phòng, tâm tình căng thẳng của Trình Dĩ Hoa mới thanh tĩnh lại. Đây là nơi duy nhất mà hắn cảm thấy an toàn. Hắn nhắm mắt cũng có thể biết được vị trí chính xác nơi nào có đặt bẫy, nơi nào để súng. Súng ống được quản lý nghiêm ngặt ở trong nước, nhưng điều không thể ngăn cản Trình Dĩ Hoa thông qua con đường nào đó có được thứ đồ cấm mình muốn. Nếu như có người xa lạ dám xông vào đây, như vậy chỉ trong vòng mấy giây, kẻ kia sẽ chết mà không có chỗ chôn.
A, đã từng đọc qua vô số bộ luật, Trình Dĩ Hoa cảm thấy đến lúc đó mình có thể tạo thành hiện trường một vụ tự vệ là hoàn toàn không thành vấn đề.
Màn hình vi tính sáng lên.
“Vợ Tịch Viễn Chinh giết người?” Trình Dĩ Hoa tự lẩm bẩm: “Vui thật, gửi tin tức cho Trâu gia biết trước đi. Hẳn là, ban đầu Tịch Viễn Chinh không biết bối cảnh của họ Thẩm, gã coi trọng nhan sắc của họ Thẩm, cố ý xúi giục Thang Minh Minh động thủ, định đẩy họ Thẩm tới tuyệt lộ, để nửa đường nhảy ra, tạo cơ hội gặp mặt. Kết quả, không ngờ sau lưng họ Thẩm lại nhảy ra một cái Trâu gia. Tịch Viễn Chinh rất thông minh, không bại lộ bản thân, ngược lại nhân dịp Trâu gia đối phó Thang gia liền chiếm đoạt toàn bộ tài sản Thang gia… Sau đó, nhiều năm sau, Thang Canh Hạc phát hiện điều này, ha hả, cho nên mụ ta mới giết họ Thẩm. Ha, thật là một câu chuyện hoàn mỹ! Trâu gia hẳn sẽ rất thích!”
Những lời trên đều là suy đoán của Trình Dĩ Hoa, nhưng mà hắn cũng đã đoán được tám, chín phần mười sự thật.
Thẩm Húc Thần sở dĩ bị Thang Canh Hạc sát hại… đích xác bởi vì sắc đẹp hại thân, ai bảo Tịch Viễn Chinh vừa nhìn đã mê cậu chứ? Tịch Viễn Chinh ngầm có mối quan hệ rất tốt đối với Thang Minh Minh, một lần tới thăm quan trường Thang Minh Minh, vô tình liếc mắt một cái nhìn trúng Thẩm Húc Thần. Mà Thẩm Húc Thần lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Ngoài mặt Tịch Viễn Chinh cưới Thang Canh Hạc, nhưng ngấm ngầm lại cấu kết với Thang Minh Minh, giúp Thang Minh Minh rất nhiều việc. Dĩ nhiên, Tịch Viễn Chinh cũng không phải thật tâm muốn giúp, gã chỉ muốn quấy động cho vũng nước đục Thang gia rối loạn nhằm mượn cơ hội thăng chức mà thôi. Ở trong mắt Thang Minh minh, Tịch Viễn Chinh đúng là một người tốt. Thậm chí vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Thang Minh Minh mà Tịch Viễn Chinh còn tự tiết lộ tính hướng của mình cho hắn biết, cho nên Thang Minh Minh tin chắc rằng Tịch Viễn Chinh rất hận Thang Canh Hạc, sớm muộn gì rồi vợ chồng cũng bất hòa, Tịch Viễn Chinh và mình là có cùng lợi ích. Ha ha, Thật sự Tịch Viễn Chinh đúng là rất hận Thang Canh Hạc, đáng tiếc, trong mắt gã cũng chỉ có mình gã mà thôi.
Thang Minh Minh chỉ là mới oán trách mấy câu trước mặt Tịch Viễn Chinh, Tịch Viễn Chinh chợt nhớ tới dáng vẻ liêu nhân của Thẩm Húc Thần… liền ra chủ ý xấu xúi giục Thang Minh Minh. Dĩ nhiên, Tịch Viễn Chinh luôn rất biết chừng mực, gã luôn biết tới điểm nào thì ngưng. Cuối cùng, chủ ý thuê côn đồ tới hành sự đều là chủ ý của Thang Minh Minh. Tịch Viễn Chinh chỉ chờ lúc Thẩm Húc Thần hoàn toàn rơi xuống hố sâu tuyệt vọng rồi, gã sẽ giả bộ quen biết Thẩm Húc Thần… gã rất có tự tin đối với mị lực của bản thân.
Kết quả, ai ngờ sau lưng tiểu từ nghèo ấy lại còn có một Trâu gia? Sau khi Thang Minh Minh bị tống vào tù, Tịch Viễn Chinh trở nên cẩn thận hơn, không dám trêu chọc Thẩm Húc Thần. Vì vậy, mọi người hoàn toàn không biết ẩn sau chuyện Thẩm Húc Thần bị thương ở tay còn có một chủ mưu khác, Tịch Viễn Chinh.
Chuyện tới đây, vốn không có liên quan gì tới Thẩm Húc Thần, ai ngờ, Thang Canh Hạc bị Tịch Viễn Chinh hành hạ bao năm đã trở nên có chút điên dại lại có một ngày biết được chuyện này? Mụ đàn bà này đã điên thật rồi, mụ ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của Thẩm Húc Thần, nếu không phải Thẩm Húc Thần câu dẫn Tịch Viễn Chinh… thì bây giờ cô ta vẫn còn là Thang đại tiểu thư rạng rỡ chói lóa, Tịch Viễn Chinh vẫn sẽ yêu chiều cô.
Cho nên, Thẩm Húc Thần đời trước chỉ trách bộ dạng mình quá mức ưa nhìn, haiz, đã phá hoạt thế giới này!
“Tịch Viễn Chinh chọc giận ngài?” Màn ảnh lại sáng lên một chút.
“Gã không chọc tới ta, chẳng qua là chút cạnh tranh trên phương diện làm ăn mà thôi. Để ta động thủ đối phó gã, gã hẳn nên cảm thấy vinh hạnh.” Trình Dĩ Hoa mặt không đổi sắc nói.
Hết chương 130