Hôm nay, Thẩm Húc Thần nhận được điện thoại của ông Thẩm.
Kỳ thật, mỗi tuần bọn họ đều gọi điện thoại cho nhau.
Nhưng lần này có chút kỳ quái.
Thẩm Húc Thần cảm thấy ngữ khí ông nội mình có chút rời rạc bất ổn.
“A Hổ à, chuyện này… ông chỉ có thể nói cùng con, tạm thời không dám để cho bà con biết.” Ông Thẩm lo lắng nói.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Húc Thần chính là lo lắng thân thể ông xảy ra chuyện, cũng khó trách cậu nghĩ như vậy, cho dù ông nội đã dùng qua dung dịch phục hồi thân thể thì Thẩm Húc Thần vẫn còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện ông nội qua đời sớm ở kiếp trước. Tim Thẩm Húc Thần thắt lại, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ông từ từ nói.”
Ông Thẩm do dự một chút, nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn … chỉ là anh họ con, thằng nhóc Vân Ân đó, haiz, ông cũng không biết nên nói thế nào nữa.”
Không phải vấn đề sức khỏe của ông nội là tốt rồi… Thẩm Húc Thần thở phào một hơi, lại không khỏi cảm thấy hồ đồ: “Anh họ làm sao ạ? Không phải anh ấy mới xuất ngoại quay phim hai hôm trước sao? Lúc con xem tin tức, thấy anh ấy vẫn vui vẻ nhảy nhót mà.”
Ông Thẩm thở dài một hơi: “Con đương nhiên không biết rồi. Chuyện này… không biết phải nói với con thế nào, lúc đầu, ông cũng không hiểu, con nói xem đang yên đang lành như thế nào lại… nhưng nghĩ tới thằng bé đó lúc nào cũng tỏ ra dè dặt cẩn thận lấy lòng ông, nên ông không dám trực tiếp phê bình nó, đành phải một mình chậm rãi cân nhắc lại. Ông đã suy đi nghĩ lại thật lâu, cảm thấy thằng bé sống cũng không dễ dàng.”
Thẩm Húc Thần triệt để hồ đồ: “Đến cùng anh họ làm sao ạ? Anh ấy gặp rắc rối? ông nội đừng nóng vội, có gì rồi từ từ chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết.”
Ông Thẩm do dự nửa buổi, mới chậm rãi nói: “Cũng không thể nói là nó đang gặp rắc rối, thằng bé không trộm không cướp, không làm gì có lỗi với trời, với đất, cũng không phải là lỗi của nó. Chỉ là… aiz, ông nghĩ, tốt nhất nên xuôi theo nó, chung quy loại chuyện này là do trời định, nó đã như vậy, chúng ta không nên miễn cưỡng nó mới là tốt nhất… Ông chưa dám nói với bà con, cũng không dám nói với hai bác con, nếu bọn họ tức giận, thằng bé Vân Ân sẽ…haiz..”
Thẩm Húc Thần ân ẩn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Ông Thẩm lại thở dài một hơi nói: “Chuyện này ông chỉ có thể thương lượng với con… các con đều còn trẻ, mà con cũng từng học y, nói thế nào thì Vân Ân vẫn là anh họ con, cho dù con có cố kỵ thì nể mặt tình cảm thân thích, con đừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nó. Vào lúc này, nó cần nhất là được người nhà thấu hiểu, đó cũng không phải bệnh, là hoàn toàn bình thường, là do trời sinh nó phải vậy. Nếu ép buộc nó lấy vợ, vậy ngược lại sẽ hại đời con gái nhà người ta,như vậy không phải là đang làm bậy sao? Làm người, không thể sống vô lương tâm như vậy!”
Thẩm Húc Thần mí mắt giật giật.
Không phát giác nội tâm phức tạp của Thẩm Húc Thần, ông Thẩm vẫn tiếp tục nói: “Cho nên, ông đã cân nhắc nhiều ngày qua, vẫn cảm thấy để Vân Ân thuận theo tự nhiên đi. Kỳ thật, cũng không có gì, thằng bé Vân Ân, nó thích con trai.”
Thẩm Húc Thần cảm thấy mình muốn hộc máu.
Ha ha ha, Triệu Vân Ân, đến cùng anh đã làm cái gì, đã nói sẽ từ từ khiến ông nội tiếp nhận chuyện đồng tính luyến ái, kết quả anh lại khiến ông nội chấp nhận anh là người đồng tính… này cũng thật có bản lĩnh!
Rốt cuộc cũng nói ra những lời đã nghẹn ứ từ lâu trong lòng, ông Thẩm dường như cảm thấy thoải mái hơn, ngữ khí đã không còn trầm trọng như trước: “A Hổ, con thấy thế nào? Con gợi ý cho ông đi, hiện tại ông không biết nên nói với bà nội con thế nào nữa! Thực ra, bà con cũng rất thông thoáng, ông hiểu bà ấy, bà ấy rất mềm lòng, sẽ không bởi vì chuyện này mà có thành kiến với con cháu, nói không chừng bà ấy cũng sẽ như ông, chậm rãi suy nghĩ cẩn thận rồi từ từ tiếp nhận… chủ yếu vẫn là hai bác con, aiz, ông thực không biết nên mở miệng nói với hai bác con thế nào. Con nói xem, vạn nhất tụi nó ép Vân Ân lấy con gái, vậy thì phải làm sao?”
Thẩm Húc Thần mặt không biểu tình nói: “Thật ra, ông không cần lo lắng về hai bác, bọn họ đều là nghệ sĩ, bọn họ theo đuổi tình yêu đích thật. Chỉ cần là chân, thiện, mỹ, bọn họ sẽ ủng hộ vô điều kiện.”
“Con nói cũng phải, là nghệ sĩ đều tương đối đặc biệt độc lập.” ông Thẩm nói.
“Ông nội à, anh họ đã làm gì mà ông lại nghĩ anh ấy không thích con gái?” Thẩm Húc Thần nhịn không được hỏi.
“Còn không phải quá rõ sao.” Ông Thẩm nói: “Nó thường xuyên mang sách báo về phương diện kia tới cho ông đọc, lại còn nói rất nhiều tin tức nước ngoài có liên quan tới những gia đình tân tiến chấp nhận chuyện con mình là đồng tính… Nó còn quanh co lòng vòng nói với ông, nó có một người bạn là đồng tính. Ông nghĩ ngay cả người yêu nó cũng đã có rồi, người bạn trong lời nó nói phỏng chừng chính là người yêu nó cũng nên. Haiz, không biết cá tính nhân phẩm của bạn nó thế nào, phải tìm một người nhân phẩm đoan chính mới được…”
Thẩm Húc Thần hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, từng câu từng chữ nói: “Ông nội, thật ra ông hiểu lầm rồi. Anh họ tuyệt đối là thẳng nam, anh ấy tuyệt đối thích con gái.”
“Vậy nó…”
Thẩm Húc Thần do dự nói: “Ông nội… sở dĩ anh họ nói nhiều chuyện đồng tính như vậy với ông, đều là vì giúp con.”
Đầu dây bên kia, ông Thẩm ngốc lăng tại chỗ.
Thừa dịp lúc này mình vẫn còn dũng khí, Thẩm Húc Thần nói ra toàn bộ: “Con xin lỗi, ông nội. Nhưng con thích con trai, không thay đổi được. Con thích Trình Dĩ Hoa, con muốn được ở bên cậu ấy. Mọi người đều cho rằng con đang quen bạn gái nhưng thật ra là con đang quen Trình Dĩ Hoa. Cha mẹ cậu ấy cũng đã biết, tuy rằng nói như vậy có chút ích kỷ nhưng… ông nội à, ông là người quan trọng nhất trong lòng con, Duyệt Duyệt cũng vậy, Trình Dĩ Hoa cũng thế, con không muốn buông bỏ bất cứ ai trong mấy người.”
Hơn nửa ngày, ông Thẩm mới tìm lại được giọng nói của mình, ông đã từng suy nghĩ cân nhắc về vấn đề đồng tính luyến ái này (tuy rằng vốn tưởng cháu ngoại đồng tính lại chuyển thành cháu nội) nghe giọng Thẩm Húc Thần thấp thỏm, ông cũng vội lắp bắp nói: “Cũng, cũng được…Trình Dĩ Hoa là… là đứa nhỏ rất tốt. Lúc, lúc trước ông đã nói rồi, nếu con đã thích con trai, ông còn ép buộc con ở cạnh con gái, như vậy không phải sẽ hủy hoại cuộc đời hai người sao? Con là do một tay ông nuôi lớn, ngoại trừ ông, không một ai có quyền được chỉ trích xúc phạm con… cho dù có là hai bác con đi chăng nữa, hai đứa nó đều không có quyền. Mà mấy hôm nay, ông đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần con sống vui vẻ, thế là đủ.”
Hốc mắt Thẩm Húc Thần có chút ướt át, cậu đầy giọng mũi vâng một tiếng: “Con… con biết rồi, con nhất định sẽ sống vui vẻ.”
Ông Thẩm còn nói: “Qua một thời gian nữa, ông sẽ tới gặp các con…lúc nãy con nói, cha mẹ Tiểu Hoa đều đã biết rồi? Bọn họ đều chấp nhận?”
“Vâng… Dĩ Hoa đã sớm nói với cô chú rồi ạ, cậu ấy có nhiều dũng khí hơn con.”
Ông Thẩm mỉm cười: “Nó có dũng khí nhiều hơn con chỗ nào?! Nó vô tâm vô phế hơn con thì có! Giờ ông mới nhận ra, hai đứa tụi bây đã sớm lén lút qua mặt ông…” trong lòng ông tuy rằng vẫn còn chút phức tạp, chút phức tạp đó còn cần ông tự mình chậm rãi tiêu hóa, ông không hi vọng cháu yêu của mình suy nghĩ nhiều. Chung quy, nó vẫn là một đứa nhỏ biết nghe lời, là gia trưởng… bởi vì yêu con cháu cho nên cuối cùng vẫn sẽ thỏa hiệp hoặc lý giải.
….
Cúp điện thoại, Thẩm Húc Thần cầm chiếc di động tới ngẩn người. Chờ tới khi cậu bình phục tâm tình rồi, mới nhanh chóng chạy ào xuống tầng hầm. Trình Dĩ Hoa đang ở dưới đó làm thí nghiệm, cậu muốn đem tin tức này báo cho Trình Dĩ Hoa biết đầu tiên!
Phòng thí nghiệm có chút lộn xộn, rất nhiều linh kiện bị tháo dỡ bày la liệt trên bàn làm việc. Đó đều là các sản phẩm khoa học kỹ thuật mua được từ trên hệ thống. Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa đều cẩn thận tháo dỡ chúng, đều là vì muốn tìm hiểu nguyên lý hoạt động của chúng. Các sản phẩm này đều đã vượt quá sự hiểu biết của khoa học kỹ thuật hiện đại, không chỉ riêng phần lý luận trụ cột đã vượt xa không thể hiểu nổi mà ngay cả một chút tài liệu hiện thực cũng không có, trước mắt phải nghiên cứu công năng của từng bộ phận sau đó mới tìm linh kiện của thời hiện đại thay thế. Vì vậy, cho dù hai người đều là thiên tài thì việc nghiên cứu này cũng hơi quá sức đối với bọn họ, trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì nhiều.
Trình Dĩ Hoa đang cúi đầu xem báo cáo nghiên cứu, tốc độ đọc của hắn rất nhanh, bởi vì đang đọc báo cáo nghiên cứu chuyên sâu cho nên hắn không còn đọc nhanh như gió nữa, nhưng tốc độ kia vĩnh viễn vẫn vượt xa người thường.
Thấy Thẩm Húc Thần vội vội vàng vàng chạy vào, Trình Dĩ Hoa nhịn không được nâng cằm lên hỏi: “Sao em lại muốn dùng loại vật liệu này để thay thế?”
Thẩm Húc Thần sửng sốt một chút, mới ý thức được Trình Dĩ Hoa đang đọc bản nghiên cứu mà cả đêm qua cậu đã làm ra. Thẩm Húc Thần nói: “Những suy nghĩ trước đây đều không thành công… nếu còn tiếp tục, rất có khả năng sẽ lại lãng phí thời gian, cho nên em cảm thấy không bằng tìm một lối tắt khác. Anh nhìn loại vật liệu này xem, hiện tại vẫn còn ở giai đoạn lý thuyết, nó có thay thế được hay không, còn phải xem kết quả thực nghiệm. Sao, suy nghĩ của em kỳ lạ lắm à?”
“Không, ngược lại, anh cảm thấy em là thiên tài.” Trình Dĩ Hoa tán thưởng nói.
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi mình nói: “Mà quên, nói cái này trước… ông nội đã biết quan hệ của chúng ta rồi, ông nói, mấy ngày nữa sẽ tới thăm chúng ta!”
Trình Dĩ Hoa ngốc lăng một chút: “Ông nội biết rồi? vậy cứ nói anh có công việc ổn định, thu nhập cao, có nhà, có xe, cha mẹ tân tiến luôn ủng hộ, có quan hệ xã hội đơn giản, không có ham mê bất lương… có cháu rể như vậy, ông nội sẽ không thấy bất mãn phải không?”
Thẩm Húc Thần đang định nói cái gì đó, Trình Dĩ Hoa nhìn cậu một cái lại vội nói: “Anh lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, vào được phòng ngủ, viết được mật mã, lái được xe xịn, mua được nhà to, đánh được tiểu tam, thắng được lưu manh… cháu dâu trong mắt những người ở thế hệ trước hẳn cũng chỉ như anh đi?”
Trình thiên tài tự kỉ tổng kết: “Không sai, vô luận là làm cháu rể hay cháu dâu, anh đều bổng bổng đát!”
Thẩm Húc Thần che mặt, hữu khí vô lực nói: “Anh vui là được.”
Hết chương 129