Đại Lục đưa hai tấm thiếp mời cho Thường Lưu, để hắn an bài gửi đến An Tây Bá phủ và Chương gia.
Thường Lưu cũng có lòng, không giao việc này cho những thái giám hay chạy việc vặt ra ngoài cung mà tự mình đi một chuyến.
Trước giờ, nô tài xuất cung làm việc đều đại diện cho ý tứ của chủ tử ở sau lưng, không ai ngu ngốc đến mức đi gây phiền phức cho thái giám, huống hồ là tổng quản thái giám, tâm phúc bên cạnh chủ tử.
Cung nhân đến phủ, cho dù không phải thái giám truyền chỉ, cả nhà từ trên xuống dưới đều phải ra ngoài tiếp đón. Lão gia không có nhà, lão phu nhân dẫn theo nhi tử và con dâu nhanh chóng sửa soạn cùng nhau ra ngoài đón người.
Người trong cung đột nhiên đến, không biết là họa hay phúc, trong lòng mọi người đều cảm thấy bất an.
Cố thị dìu lão phu nhân, nói: “Lệnh – Quý nhân không biết có chuyện gì? Sao lại có cung nhân đến?”
Phùng thị nhanh miệng nhất: “Còn có chuyện gì, năm nay ngày tết không tặng quà, chẳng lẽ giờ lại muốn tặng quà cho chúng ta? Đây chắc không phải chuyện tốt gì!”
Hứa thị lau miệng, cau mày nói: “Tam đệ muội nói năng cẩn thận.”
“Ta muốn gì không quan trọng, nếu để ta nói thì dạo này chất nữ cũng quá nổi bật rồi, rêu rao như vậy, trước sau gì cũng xảy ra chuyện.” Phùng thị hớn hở, tự coi mình là thầy bói phán.
Lão phu nhân không có kiên nhẫn nhìn dáng vẻ ngu dốt của bà ta, quát mắng: “Đúng là không ra trò trống gì! Suốt ngày chỉ biết gây khó dễ cho tiểu bối!” Bà vỗ nhẹ tay Cố thị, an ủi nói: “Cái miệng em dâu con trước giờ đều vậy, đừng để ý đến nó.”
Trong lòng Cố thị sao có thể không tức giận, nhưng sự lo lắng cho con cái lấn át cơn tức, mặc kệ bà ta ồn ào ở bên cạch, giượng gạo nói: “Lão phu nhân như đánh thức con, con dâu chỉ muốn nói với đệ muội một câu, nếu Quý nhân xảy ra chuyện thật, đối với trong phủ cũng không phải chuyện tốt, đệ muội vẫn nên tự coi chừng bản thân đi.”
Phùng thị bị lão phu nhân quát lớn, lẩm bẩm: “Đúng là giống đồ sao chổi.”
Lần này không ai để ý đến bà ta vì đã thấy xe ngựa của hoàng cung đang đi về hướng này.
Xe cho thái giám ra ngoài tất nhiên không phải là xe quý gì, chỉ là xe ngựa bình thường có màn che, nhưng có ký hiệu là không thể nhầm được, ánh mắt mọi người nhanh chóng dồn vào đó.
Thường Lưu bước xuống xe ngựa, có một đồ đệ và một ma ma đi theo bên cạnh.
Hắn là người của Ngu Lệnh Phi nên sẽ không lên mặt với người thân nhân chủ tử, vừa xuống ngựa đã tỏ vẻ hiền lành thân thiết:
“Nô tài là đại tổng quản bên cạnh Quý nhân, Quý nhân đặc biệt sai nô tài xuất cung đến vấn an chư vị.”
Khi nghe là người bên cạnh Ngu Lệnh Phi, trong lòng những người có đầu óc tỉnh táo nhẹ nhàng thở ra, đây chắc không phải là chuyện xấu.
Không kịp nghỉ ngơi lại nghe Thường Lưu nói tiếp: “Quý nhân ở trong cung nhớ mong Bá phủ, Hoàng Thượng thương tiếc nên ban ân điển, cho phép Ngu Nhị phu nhân ngày mai tiến cung.”
“Chuyện này lần đầu xảy ra trong cung.”
Thường Lưu trước giờ luôn trầm tĩnh, lần này vì giành vinh quang cho chủ tử, nói những lời này ở trước cửa, giọng điệu trầm bồng du dương, có mấy phần vinh hiển, trong mỗi câu đều để lộ sủng ái vô biên, khiến cho người ta có thể dễ dàng nhìn thấy Ngu lệnh phi được sủng ái đến nhường nào.
Đây chẳng những không phải là chuyện xấu mà còn là một chuyện tốt!
Trên mặt Lão phu nhân và Cố thị đều hiện lên sự ngạc nhiên và vui mừng, Lão phu nhân còn nói ba từ “Tốt”.
Cố thị mừng rỡ vì nữ nhi không sao mà còn có cuộc sống thoải mái, bà càng vui hơn khi có thể gặp mặt.
Hứa thị ở cạnh mím môi cười, cố kìm nén, lòng bà nhẹ nhõm, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào, cũng không phải là nữ nhi bà, huống hồ nữ nhân đang được sủng ái trong hậu cung này còn từng từ chối nhất nhi bà.
Sắc mặt Phùng thị tệ nhất, suýt nữa thì phất tay bỏ đi.
Lúc đầu, bà ta không xem trọng chuyện Ngu Lệnh Phi muốn nhập cung, bây giờ Ngu Lệnh Phi lại nổi bật như thế, cũng không liên quan gì với bà ta. Bà ta bực bội trong lòng, không vui với kết quả này, chỉ cảm thấy tâm cơ Ngu Lệnh Phi thâm trầm, không ngờ sẽ sống tốt như vậy, quả là lúc trước bị che mắt!
Bà ta càng nghĩ càng tức, không tránh khỏi thể hiện ra mặt.
Thường Lưu là người nào, người có thể ra mặt trong cung không có ai là đơn giản, ánh mắt hắn nhìn qua, giữa một đám người cười vui vẻ thì vẻ không vui của một phụ nhân rất dễ nhìn thấy, hắn âm thầm ghi nhớ dung mạo của người này, nhân lúc nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu với đồ đệ hắn.
Cũng không thể đứng đây, Lão phu nhân gọi hai nhi tử bồi Thường Lưu uống trà, Thường Lưu giao vị ma ma cho Lão phu nhân: “Đây là ma ma trong cung do tiểu chủ an bài đến để nói một chút thủ tục khi vào cung cho Ngu Nhị phu nhân và cùng phu nhân vào cung vào ngày mai.”
Cố thị không có danh cáo mệnh và cũng chưa từng nhập cung, Ngu Lệnh Phi suy nghĩ chu đáo, khiến Cố thị rất hài lòng: “Để Quý nhân lo lắng rồi.”
Dáng vẻ Ma ma ma cũng hiền lành, ngoài cung cũng chỉ biết là Quý nhân được sủng ái – chuyện hôm nay truyền đi chắc sẽ hình dung được rõ ràng hơn, nhưng bản thân bà là người trong cung nên hiểu rõ, ma ma cũng muốn biểu hiện tốt trước mặt quý nhân nên bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội trước mắt này.
Hai bên đều vừa lòng nên bầu không khí rất hài hòa, chỉ chờ nhập cung.
Lại nói đến Chương Phủ, sau khi nhận được thiếp mời cũng vội vàng chuẩn bị, không nghĩ rằng với mối quan hệ họ hàng xa này mà có thể gặp mặt nữ nhi một lần. Chương phu nhân cảm kích trong lòng, thầm nghĩ lúc quay về sẽ đưa chút quà đến An Tây Bá phủ.
Ngày hôm sau, xe ngựa của hai nhà chở người đến trước cửa cung, không được mang theo nha hoàn vào cung, may mà có hai vị ma ma chiếu cố.
Thị vệ canh giữ trước cửa nhận được nhắc nhở, chỉ nhìn sơ qua thiếp mời rồi cung kính mời Cố thị và Chương phu nhân đi qua.
Phía Ngu Lệnh Phi đã sớm chuẩn bị đầy đủ, các loại điểm tâm ở trên bàn cũng đã phân phó Tuyết Thanh kiểm tra lại nhiều lần, càng không nhắc đến ban thưởng chuẩn bị cho Cố thị mang về, có thứ gì tốt đều muốn chuẩn bị một phần.
Hôm qua Chương Uyển Oánh nhận được tin có nghĩ rằng Ngu Lệnh Phi rảnh rỗi không có việc gì làm nên trêu nàng chơi, chờ đến khi thiếp mời thật được đưa đi thì mới vui mừng như điên.
Từ khi nàng ta vào cung đến giờ còn chưa gặp Hoàng Thượng được hai lần, vậy mà được nhận ân huệ?
Chương Uyển Oánh bị dọa cho sợ hãi.
Khi biết được nàng ta là hưởng ké ân huệ của Ngu Lệnh Phi thì lại cảm thấy an lòng hơn, gạt bỏ những tính toán nhỏ nhặt ra khỏi đầu, vui vẻ đi chuẩn bị.
Ban đầu nàng ta định đến gặp Chương phu nhân, Ngu Lệnh Phi lo ngại việc Hoàng Thượng bàn giao nên từ chối nàng ta, chỉ nói là mình lâu rồi không gặp cô mẫu, sau khi vào cung càng khó gặp, muốn trò chuyện mấy câu rồi cho người đưa Chương phu nhân qua chỗ nàng ta, thái độ nàng kiên quyết nên Chương Uyển Oánh mới từ bỏ.
Ngu Lệnh Phi dẫn theo Tuyết Thanh và Đại Lục đứng đón ở cửa Ỷ Trúc Trai, nhìn Cố thị và Chương phu phân cùng hai vị ma ma từ xa đi đến. Cho dù nàng trải qua nhiều lần sinh tử, giờ phút này mắt nàng cũng ửng đỏ khi thấy Cố thị.
“Thỉnh an Quý nhân, Quý nhân vạn phúc kim an.”
“Mẫu thân làm gì thế?” Ngu Lệnh Phi vội vàng đến đỡ Cố thị dậy, Đại Lục ở bên cạnh khéo léo nâng Chương phu nhân dậy.
“Lễ không thể bỏ.”
Đám người đi vào nhà chính ngồi, Giang ma ma chủ động dẫn theo cung nhân lui ra, trong phòng chỉ còn người một nhà, hai người Cố thị mới thả lỏng một chút.
“Đứa nhỏ này, gặp mẫu thân sao lại khóc, bị ủy khuất sao?” Cố thị vội vàng hỏi.
Ngu Lệnh Phi bình tĩnh lại nói: “Hoàng Thượng rất tốt với con, con không bị ủy khuất, chỉ là quá vui mừng khi gặp mẫu thân.”
“Đứa nhỏ này thật là.” Cố thị an lòng, trách mắng một câu.
“Tình cảm của Quý nhân và biểu muội thật tốt, nếu không Hoàng Thượng cũng sẽ không ban cho ân điển này, có lẽ Quý nhân ở trong cung lúc nào cũng luôn nhớ mong biểu muội.” Chương phu nhân trêu chọc.
Bà ta và Cố thị chỉ là họ hàng xa, bình thường đều xưng hô như vậy.
Cố thị nghe dễ chịu trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Tính tình vẫn còn rất trẻ con.”
Nói xong lại thấy thương cho nữ nhi nhà mình.
Cố thị còn trong bầu không khí từ mẫu, Ngu Lệnh Phi như bị đánh thức, thoát ra khỏi sự vui mừng được gặp mẫu thân, bắt đầu vào việc chính hôm nay, đáp lời Chương phu nhân: “Cô mẫu nhìn xem, mẫu thân lại nói xấu con kìa.”
Thái độ Ngu Lệnh Phi thân mật, Chương phu nhân cũng mỉm cười nói: “Nếu ta trách mẫu thân con thật, con sẽ tìm ta tính sổ, ta sẽ không mắc lừa.”
“Cô mẫu thật là.” Ngu Lệnh Phi nhỏ giọng oán giận một câu, lại nói: “Chất nữ và Chương muội muội cũng là duyên phận hiếm gặp, vậy mà lại vào cung cùng nhau, nói ra cũng bùi ngùi.”
Nhắc đến Chương Uyển Oánh, Chương phu nhân đương nhiên chú ý đến, bà vào cung cũng không phải để gặp Ngu Lệnh Phi, vội nói: “Tỷ muội các người cũng là có duyên, sao lại không thấy Chương bảo lâm đâu.”
Ngu Lệnh Phi nhẹ nhàng nói: “Chương muội muội còn đang đợi cô mẫu, chỉ là gặp được cô mẫu, chất nữ muốn nói thêm mấy câu thân tình.”
“Nói ra cũng khéo, Hoàng Thượng vậy mà nhớ rõ quan hệ hai nhà chúng ta, hôm đó sau khi ban cho chất nữ ân điển thì có hỏi Chương ngũ sử có phải là thúc phụ chất nữ không.” Ngu Lệnh Phu ngừng một chút, thấy mặt Chương phu nhân biến sắc lại nói tiếp.
“Chất nữ nói phải, hỏi Hoàng Thượng làm sao biết, Hoàng Thượng lại nói rằng đã sớm để ý đến thúc phụ, chuyến này đi điều tra Huyện lệnh kia, thiên tử ở xa, lại sợ xảy ra sai sót gì nên đặc biệt phái thúc phụ đi cùng.”
“Hoàng Thượng cũng là nhớ đến lòng trung thành của thúc phụ, lại nghĩ Chương muôi muội cũng không dễ dàng gì nên lần này cùng thưởng tư cách vào cung.”
Ngu Lệnh phi nhấn mạnh hai từ “trung thành”, cười ngọt ngào.
Sắc mặt Chương phu nhân bình tĩnh, nhưng hai tay đã siết chặt khăn tay: “Thúc phụ con cũng không tài giỏi gì, sao lại…” Bà hoàn hồn, vội cắt ngang câu chuyện, “Không, thật không dám nhận sự tán thưởng của Hoàng Thượng.”
Trước giờ cô mẫu nàng là người khôn khéo, giờ phút này lại sợ vì Hoàng Thượng mà làm hỏng thanh danh, đổi lại ai khác đột nhiên nghe nói nhà mình bị Hoàng Thượng hung ác hiểm độc theo dõi, trong lòng cũng sẽ lo sợ.
Ngu Lệnh Phi trấn an bà: “Cô mẫu nghĩ sai rồi. Là thần tử, hai chữ trung thành quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì khác.”
“Hơn nữa, thúc phụ chính trực liêm khiết, không bè không phái, đây mới là điều đáng quý nhất.”
Tim Chương phu nhân như được thả xuống, chuyện khác bà không dám đảm bảo, chứ với tính tình ngang bướng, ngay thẳng hiếm có trong triều của phu quân nhà bà, nếu không phải do của hồi môn của bà nhiều, việc chi tiêu trong nhà cũng sẽ khó khăn.
Nếu là chỉ chuyên này thì không có gì phải sợ, cho dù không có mấy câu này, lão gia cũng sẽ làm như vậy.
Thấy sắc mặt Chương phu nhân tốt hơn chút, Ngu Lệnh Phi lại cảm thấy lo lắng, khi nàng viết thiếp mời đã lén xé bỏ một câu, nàng suy nghĩ cả một đêm cũng không nghỉ xong việc có nên đưa tờ giấy đó hay không.
Chờ khi Chương phu nhân nghe hiểu ám chỉ của nàng, đến lúc phải kết thúc cuộc trò chuyện và rời đi, trong lòng nàng như đã có quyết định.
Trước đây nàng là một phụ nhân, cả ngày đấu đá với mẹ chồng và tiểu thiếp, không có tâm tư đi quản chuyện người khác.
Lần này, chỉ cần giơ tay ra là có thể cứu người.
Nếu phải mạo hiểm để cứu người khác, cho dù nàng lại chết thêm lần nữa ở thế giới này thì ít nhất lần này vì việc thiện nàng làm mà có người có thể sống sót.
Không phải một mạng người mà cả mấy trăm mạng, có khi hơn cả ngàn người.
Huống hồ nếu thuận lợi, nàng và người khác đều có thể sống tốt.
Ngu Lệnh Phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy một chiếc túi thơm bình thường không có gì đặc biệt trong tay áo ra:
“Nhờ cô mẫu đưa vật này cho thúc phụ, khi thúc phụ xem xong nhất định phải thiêu hủy, phải nhớ kĩ.”