Sau khi Thời ma ma bị đuổi đi, chuyện thiếu một tiểu cung nữ ở Ỷ Trúc Trai không có gì to tát nhưng thiếu một quản sự ma ma thì sẽ khiến mọi người chú ý.
Tuy chỉ là chủ tử phạt nô tài, nhưng hiếm khi phi tần có địa vị thấp dám làm chuyện ồn ào như thế.
Hiền phi nóng lòng gửi tặng một vị ma ma đến, nhìn bộ dạng cay nghiệt đó, Ngu Lệnh phi không muốn nhận nên định tìm Hoàng Thượng chống lưng, sai Thường Lưu đi trả người, không ngờ Hoàng Thượng đồng ý ngay, xoay người ghé vào tai nàng hỏi:
“Nàng không muốn người của Hiền phi, trẫm tặng cho nàng một người được không?”
Đây là muốn công khai sắp xếp tai mắt ở Ỷ Trúc Trai. Ngu Lệnh Phi nói thầm trong lòng, vài chuyện có thể lén lút làm, sao lại phải nói trước mặt nàng, Ngu quý nhân không cần thể diện sao?
Đúng thật là không cần.
Ngu Lệnh Phi cười xinh đẹp: “Hoàng Thượng có lòng, giờ thần thiếp an tâm rồi, sẽ không gặp phải ma ma đáng giận nữa.”
Chưa tới hai ngày, Lư Đức Tân mang theo Giang ma ma đến, còn dắt theo một tiểu cung nữ nhìn rất chững chạc. Ngu Lệnh Phi sửa tên tiểu cung nữ thành Tinh Hòa, khách sáo xếp chỗ cho Giang ma ma.”
Giang ma ma cũng thuận theo, biết Ngu Lệnh Phi rất xem trọng hai đại cung nữ, nên làm việc không qua loa, lúc không nên xuất hiện sẽ lui ra xa, chỉ cẩn thận kiểm tra chuyện ăn, mặc, ở và đi lại của nàng. Ngu Lệnh Phi thấy bà không giám sát gắt gao mỗi ngày cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng cũng được lợi khi có người kiểm tra những thứ này, nên nhìn Giang ma ma ngày càng thuận mắt.
Cuộc sống trôi qua rất thư thả, cho đến khi thấy Chương Bảo Lâm mang theo phiền não đến gặp nàng.
Sau khi uống rượu, Chương Uyển Oánh chống cằm nói: “Trong nhà gửi thư cho ta, nói là phụ thân ta muốn đến Vân Châu, không biết khi nào mới có thể quay về.”
“Vân Châu.”
Ngu Lệnh Phi lật lại ký ức, dựa theo thời gian xem thì đúng là có chuyện này, ở một huyện của Vân Châu xuất hiện tham quan, tên huyện là gì thì Ngu Lệnh phi không nhớ rõ, chỉ nhớ là gần đường sông ở ngoại thành có xây một bến tàu, tên Huyện lệnh kia vơ vét được của cải nhờ vào đường sông này.
Một Huyện lệnh nho nhỏ lại có thể nuốt riêng 50 vạn lượng bạc trắng trong ba năm ngắn ngủi. Hai tháng sau, tin tức lan truyền, gây náo động trong dân chúng, trong triều cũng xao động một thời gian.
Nhưng Ngu Lệnh Phi lại không nhớ rõ người đi cùng Ngự sử là phụ thân Chương Uyển Oánh.
Chuyện này ầm ĩ lớn, nhưng không liên quan gì đến nàng, nên trước giờ nàng không để ý đến.
“Hừm.” Chương Uyển Oánh liếc nàng một cái, thấy dung mạo nàng như hoa hải đường, sự ghen ghét trong lòng trào dâng: “Là án lớn gì mà phụ thân không tiết lộ chút tin tức nào cho bọn ta. Đúng rồi, người đi cùng khâm sai hình như là người Đoạn gia, chậc chậc.”
Ánh mắt Chương Uyển Oánh không nhịn được mà nhìn Ngu Lệnh Phi, như đang nói, ở hậu cung ngươi được sủng ái thì sao, không phải cuối cùng vẫn là Đoạn gia được trọng dụng ư.
Ngu Lệnh Phi không để ý đến sự khiêu khích ấu trĩ của nàng ta, hồi tưởng lại nói: “Là Đoạn gia.”
Đúng là Đoạn gia, còn là hạng người vô năng của Đoạn gia đi.
“Công lao lớn như vậy, Đoạn gia phái người đi cũng là chuyện bình thường.” Chương Uyển Oánh bĩu môi nói.
Công lao?
Ngu Lệnh Phi ngẫm lại hai từ này, mặc dù nàng không chú ý đến nhưng cũng biết lúc đó dân chúng Vân châu phẫn nộ mãnh liệt như thế nào đối với chuyện này, gần như là Khâm sai và Ngự sử áp giải tên Tri huyện kia trốn về Thượng Kinh.
Nếu không phải kiêng kỵ quan phủ, Tri huyện đã sớm bị bọn họ cướp đi và tra tấn đến chết.
Nhưng rơi vào tay Yến Lan, hắn càng thảm hơn. Yến Lan nổi cơn thịnh nộ phán quyết xử tử hắn, nghiền xương cốt ác quan thành phấn.
Mọi người đều cho là việc này đến đây là kết thúc.
Không ngờ rằng hai năm sau, có người đến trước cửa Đại Lý Tự kêu oan, cầm theo huyết thư nói năm đó Huyện lệnh kia tham ô khoảng 80 vạn lượng, Khâm sai vì muốn độc chiếm 30 vạn bạc trắng mà đã tàn sát hết thôn xóm gần nơi Huyện lệnh giấu bạc!
Cả thôn từ trên xuống dưới, không người nào sống sót.
Sau đó phóng một mồi lửa đốt sạch sẽ, chỉ có hắn lên núi hái thuốc mới tránh được đại nạn.
Thiếu niên kia mặc đồ tang rách rưới, không biết hắn đã dùng gì để chống đỡ suốt đoạn đường đi đến Thượng Kinh. Sắc mặt hắn đầy phẫn nộ, đầu bị đập thương, âm thanh nghẹn ngào khiến người qua đường phải rơi nước mắt.
Đại Lý Tự đưa người đi vào trước mắt bao người, hai ngày sau lại báo tin thiếu niên không còn vì bệnh nặng.
Chuyện Khâm sai và 30 vạn lượng bạc cũng chẳng giải quyết được gì.
Trước kia Ngu Lệnh Phi chưa bao giờ quan tâm đến việc này, nàng còn chẳng lo được cho mình, nên không có thời gian đi quan tâm bất hạnh của người khác.
Hơn nữa, trước giờ nàng cũng không liên quan gì tới nhân vật chính của chuyện này, Chương Uyển Oánh cũng chỉ là họ hàng xa đến lễ tết mới gặp mặt.
Nàng cũng chỉ là một phu nhân bị hạn chế trong hậu viện mà thôi.
Nhưng lần này.
Nàng gả cho Hoàng Thượng.
Đoạn gia có thể phái người đi làm việc vày, trận này có khả năng là phe phái Thái Hậu thắng.
Ngu Lệnh Phi suy nghĩ xuất thần, Chương Uyển Oánh gọi vài lần mới hồi hồn.
“Quý nhân nhiều việc, thần thiếp nói xong rồi đi.” Chương Uyển Oánh âm dương quái khí nói.
“Là ta không đúng, xin lỗi muội muội.” Ngu Lệnh Phi cười, nâng tay lên tự mình rót một ly rượu hạnh hoa mát lạnh cho Chương Uyển Oánh.
Chương Uyển Oánh thụ sủng nhược kinh, Ngu Lệnh Phi chưa bao giờ thân thiết với nàng ta như vậy, nhất thời không dám gây chuyện tiếp.
Cho đến khi cung nhân thắp sáng những chiếc đèn lưu li sáu mặt ở bậc thang thấp trong cung điện, Ngu Lệnh Phi vẫn còn suy nghĩ việc này.
Nên xem như không thấy hay làm chút gì đó…
Nhưng nàng phải giải thích như thế nào về việc mình biết được chuyện này?
Người làm quân vương đều đa nghi và tiếc mạng, nếu biết bên cạnh có người dị thường không cần ra khỏi cửa nhưng lại hiểu rõ chuyện ở huyện thành cách đây ngàn dặm, mạng của nàng sẽ không giữ được, thậm chí cả tộc đều phải chôn cùng.
Không, không thể quản.
Ngu Lệnh Phi lắc đầu, đè nén những ý nghĩ phiền não xuống.
“Ái phi suy nghĩ gì vậy?”
Ngu Lệnh Phi hoảng sợ, mới phát hiện Đại Lục đang quạt ở bên cạnh đã lui xuống, chỉ còn nàng và Yến Lan.
“Hoàng Thượng.” Ngu Lệnh Phi đứng dậy hành lễ: “Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”
“Đứng lên đi.” Yến Lan vươn tay ra đỡ, kéo nàng ngồi xuống cạnh.
“Hoàng Thượng đến không một tiếng động mới khiến thần thiếp sợ đến mức tim đập thình thịch.”
“Thấy nàng như người mất hồn, đang suy nghĩ gì sao?”
Đây là lần thứ hai nghe hỏi, Ngu Lệnh Phi không có cách nào đành bịa ra lí do: “Chẳng qua là rời nhà quá lâu, có chút u sầu, khiến Hoàng Thượng chê cười rồi.”
Trên bàn nhỏ giữa hai người đặt một giá cắm nến, ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, cảm thấy cả lông mi đều được bao phủ bởi ánh sáng, càng mềm mại đáng thương khi bày tỏ nỗi lòng.
Yến Lan bình tĩnh nói: “Nếu đã nhớ thì gọi người vào cung gặp thôi.”
“Có thể sao?” Ngu Lệnh Phi không ngờ đến, mặt đầy vui vẻ nhìn thẳng Yến Lan.
Ngay đến chủ hậu cung cũng chỉ được gặp thân nhân một lần vào dịp lễ Tết, Ngu Lệnh Phi muốn xin đặc ân để gặp người nhà, không ngờ nhanh như vậy, còn là do Hoàng Thượng tự mình đề cập đến!
Yến Lan cong môi cười, thần sắc âm trầm trên mặt cũng tiêu tán đi ít nhiều: “Nàng là sủng phi của trẫm, có gì là không thể.”
Nhìn gò má hồng gần trước mắt, y thân mật sờ lên: “Ta nhớ nàng và Chương Bảo Lâm có chút quan hệ thân thích?”
Ngu Lệnh Phi hơi kinh hãi trong lòng, mặt không đổi sắc: “Vâng, gia mẫu và mẫu thân Chương muội muội là biểu tỷ muội, ngày thường cũng có qua lại.”
“Vậy gọi bọn họ cùng nhau đến trò chuyện với nàng.” Yến Lan híp mắt nói.
Ngu Lệnh Phi xuống giường hành lễ: “Đa tạ Hoàng Thượng ban ân.”
Sau lại dịu dàng cười, hỏi: “Thần thiếp lâu rồi không gặp cô mẫu, lại ăn nói vụng về, không biết nên trò chuyện với cô mẫu như thế nào.”
Yến Lan nở một nụ cười thoải mái, nhưng Ngu Lệnh Phi nửa quỳ nửa cúi không hề nhìn thấy.
Đây là niềm vui do sự ăn ý mang đến, lại khiến cho một nam nhân suốt ngày mang vẻ mặt u ám có thể cười thật lòng.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
“Đoạn Cung Lệ của Đoạn gia được phong làm Khâm sai, vài ngày nữa sẽ đến Huyện Hà Trạch tra án, có Chương ngự sử đi cùng, hắn cũng xem như là dượng của nàng, nàng hỏi thăm quan tâm là chuyện thường.”
Suy đoán trong lòng Ngu Lệnh Phi được xác nhận, như tảng đá rơi xuống đất tạo thành một cơn bụi mù mịt.
Nàng đè nén tâm tư, kiên định nói: “Thần thiếp hiểu rõ.”
“Mau đứng lên, sao cứ động chút lại hành lễ.”
Ngu Lệnh Phi nghe lời đứng dậy, mặc kệ như thế nào việc Hoàng Thượng cho nàng ân điển là thật, trong lòng nàng có chút cảm động, cũng có chút vui mừng, mi mắt cụp lại, ngoan ngoãn tuân theo.
“Hoàng Thượng nói chí phải.”
Tâm tình Yến Lan không tồi, hiếm khi có tâm trạng nói đùa: “Chắc trong lòng ái phi đang mắng trẫm, hành lễ không được, không hành lễ cũng không xong, đế tâm thật khó dò.”
“Thần thiếp làm sao dám, không dám, không dám.” Hai mắt Ngu Lệnh Phi trừng to, mới cảm thấy nhẹ nhõm lại bị y trêu chọc dọa sợ lại.
Yến Lan nói: “Nàng có gì là không dám, trừ những lúc ở trước mặt trẫm ra, có ai không biết nàng là người bướng bỉnh nhất hậu cung.”
Trong lòng Ngu Lệnh Phi cảm thấy oan ức, cả ngày nàng phô trương danh thế sủng phi không phải là điều y muốn hay sao, ánh mắt nàng chuyển động, lưu luyến nhìn y: “Hoàng Thượng minh giám, là do Hoàng Thượng chiều hư, thần thiếp vô tội.”
Từ cuối cùng kéo dài ra, nũng nịu muốn chết.
Yến Lan nhìn nàng, khóe môi còn mang theo ý cười, bàn tay vuốt ve lên vị trí kia: “Tan rồi sao?”
“Chắc, chắc chưa hết.” Mặt Ngu Lệnh Phi ửng đỏ, nhỏ giọng đoán.
“Lần này trẫm sẽ chú ý chút.” Yến Lan hạ giọng cười khẽ, nhìn nữ tử ở trước mặt bị y nói đến rụt cổ, giận mà không dám nói, tâm trạng càng tốt hơn: “Cho người đi chuẩn bị nước.”
“Đêm nay Hoàng Thượng không quay về Dưỡng Tâm Điện sao?” Ngu Lệnh Phi mạnh dạn hỏi một câu, trước kia y chưa từng nghỉ lại hai đêm liên tiếp.
“Đang tính rời đi, lại thấy nhan sắc như thiên tiên của ái phi, nhất thời không nỡ.”
Giọng Yến Lan ái muội và trầm thấp, trong lòng Ngu Lệnh Phi thầm mắng hắn không đứng đắn, gọi người vào chuẩn bị.
Ngu Lệnh Phi có hi vọng, chuyện giường chiếu cũng nhiệt tình hơn nhiều, Yến Lan vốn là người bá đạo, trong màn luôn hận không thể xoa người dưới thân hòa nhập vào thân thể mình. Hôm nay tâm ý lại tương thông, càng yêu thương nàng thêm một chút.
Cá nước thân mật, vui vẻ tràn trề.
Quân vương còn phải lâm triều, lần này bị lăn lộn tàn nhẫn, Ngu Lệnh Phi dứt khoát không dậy tiễn y, thể hiện hình tượng sủng phi triệt để, ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Đứng dậy thu thập xong, nàng phân phó Tuyết Thanh: “Hôm qua Hoàng Thượng ban ân, cho phép mẫu thân vào cung gặp ta. Tuyết Thanh, ngươi đi hỏi Lư Đức Tân xem nên an bài như thế nào.”
“Tiểu chủ đừng vội.” Tuyết Thanh cũng vui vẻ, hiếm khi nhẹ giọng nói: “Lúc người chưa tỉnh dậy, Lư công công đã đến nói cho nô tì, người chọn một ngày, viết thiếp mời rồi đưa cho tiểu thái giám mang ra ngoài là được.”
Đoàn người của Chương ngự sử sắp đi, ngày kia đã phải rời kinh, chuyện không thể trì hoãn, Ngu Lệnh Phi nói: “Đại Lục, trải giấy, mài mực. Hôm nay gửi thiếp mời đi, ngày mai có thể vào cung.”