Đúng là không có chuyện gì có thể lừa được Minh Khê, tuy hắn sống trong núi sâu, nhưng tâm tư lại kín đáo, xem ra hắn đã đoán được một nửa câu chuyện rồi.
“Thật ra ta đã nói thân phận thật sự của ta khi còn ở Điệp Cốc rồi, huynh cũng biết mục đích vào kinh lần này của ta, chuyện lần trước cũng giống như những gì ta vừa nói với A Lạc Lan, ta nghi ngờ Doãn Tiêu La chính là người đã hại ta vào năm đó. Lần này ta muốn để các ngươi giả trang thành ta lúc trước cũng là vì muốn dụ Doãn Tiêu La tự khai ra.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt nói.
Quả nhiên, Minh Khê đã đoán đúng mọi chuyện, chuyện cô muốn làm đương nhiên cũng không thể lừa được hai mắt của Minh Khê.
“Thật sự là nàng ta sao? Muội chắc được mấy phần?” Minh Khê nhíu chặt đôi mày kiếm lại, đối phó với Doãn Tiêu La cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược ngày thường của nàng là biết ngay tất cả mọi người đều cưng chiều nàng, chẳng có ai dám ra tay với nàng. Ngay cả Ôn Vương còn phải kính trọng nàng ta vài phần, miễn bàn đến người khác.
Lần này dám xông vào Đông Hoa Viên đánh người, chỉ sợ cũng vì nàng có thân phận Ôn Vương phi, biết không có ai dám làm gì nàng nên mới dám làm thế.
“Trực giác của ta nói cho ta biết, chính là nàng ta, cho dù chắc được mấy phần thì ta đều phải thử nàng ta.” Tiết Tịnh Kỳ dùng ánh mắt kiên định nhìn Minh Khê, trong lòng đã sắp xếp xong toàn bộ kế hoạch.
“Thân phận Ôn Vương phi nhìn qua cũng không đơn giản như thế, nếu chúng ta thật sự muốn thử nàng ta thì phải bắt đầu từ chỗ nào đây? Lúc trước nàng ta cử người giết muội, nếu trong lòng có chút áy náy hay sợ hãi thì bây giờ cũng đã không dám cầm đao đánh bị thương người của muội rồi, nếu nàng ta chẳng hề sợ hãi, vậy chúng ta thử có tác dụng gì chứ?” Minh Khê nói một câu đúng trọng điểm, nói thẳng điểm quan trọng nhất trong chuyện này.
Nhưng mà Tiết Tịnh Kỳ đã quăng mấy chuyện này ra khỏi đầu từ lâu rồi, cô hoàn toàn không sợ mấy chuyện thế này sẽ xảy ra.
“Ta đã chặn tin tức này lại, sẽ truyền tin giả đến tai nàng ta, nói sau khi ta bị nàng ta đâm, không được phát hiện kịp lúc, đổ máu quá nhiều mà chết. Chính nàng ta tự tay rút đao ra, cũng chính mắt nhìn thấy máu, đây là lần thứ hai nàng ta giết người, nói không sợ là giả. Chỉ cần chúng ta thừa dịp tâm lý nàng ta đang yếu ớt nhất đến thử nàng ta, nhất định có thể bắt nàng ta khai ra sự thật.” Tiết Tịnh Kỳ nói một cách khẳng định.
Nói nhiều như thế, vết đao cũng hơi đau, nhưng mà cũng còn khá tốt, sau khi ăn Hộ Tâm Đan rồi, cô cũng biết trong cơ thể cô đang xảy ra một vài thay đổi nhỏ.
Minh Khê thấy cô phân tích rất có trật tự, cũng cảm thấy con đường này cũng có thể đi được.
Nhưng hắn không thể xác định được, tâm lý của Doãn Tiêu La.
Hắn không đoán được bất cứ thứ gì.
“Thuật hóa trang nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, ta đã gần khỏe hẳn rồi, đợi lát nữa muội vẽ lại gương mặt trước kia của muội, ta dựa theo bức vẻ đi làm một tấm mặt nạ da người là được.” Minh Khê vừa uống trà vừa nói.
Tiết Tịnh Kỳ nở một nụ cười nhạt trên mặt, cũng không dám cười quá mạnh, tuy chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại làm Minh Khê cảm thất rất ấm áp.
“Có cần vật liệu gì không? Ta có thể bảo thái y viện đi làm.”
Không phải chỉ dùng những vật liệu bình thường là có thể chế tạo được mặt nạ da người, cần phải tốn rất nhiều sức lực và tinh thần vào nó.
Minh Khê chậm rãi lắc đầu: “Khi ta xuống núi, để đề phòng chuyện bất ngờ, đã lấy một phần dược liệu hiếm có, ít khi sử dụng theo cùng, cũng là vì chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Cho dù dùng những dược liệu khác thì cũng không thể chế tạo được một tấm mặt nạ da người nhanh như thế được.”
Đây cũng là sơ sót của cô, nếu đã là thần dược thời cổ đại và kỳ tích của y học thì làm sao có thể là mỗi người đều biết làm được chứ?
“Được, bây giờ ta lập tức vẽ một bức tranh cho huynh.” Tiết Tịnh Kỳ càng thêm quyết tâm hơn, chỉ cần lúc này cô có thể liều sống liều chết mà sống sót, vậy là đủ rồi.
Minh Khê đưa tay dời một cái bàn nhỏ lên trên giường của Tiết Tịnh Kỳ, để cô có thể vẽ tranh, lại bày giấy và bít mực lên, trải giấy Tuyên Thành ra, để Tiết Tịnh Kỳ vẽ.
Chỉ trong chốc lát, Tiết Tịnh Kỳ đã vẽ xong những đường nét phác họa cơ bản, nhìn từ hình dáng những nét phác họa đó đúng thật là một cô gái dịu dàng như ngọc. Chỉ tiếc đã bị người ta gáng cho danh hiệu chết khi còn trẻ.
Minh Khê ở bên cạnh mài mực cho cô, không khí trong phòng có chút ấm áp, khoảng cách giữa hai người không quá xa, trong không khí bốc lên những tia lửa bí ẩn nhỏ bé, có cảm giác cực kỳ ấm áp.
“Vẽ xong rồi, huynh xem thử đã nhìn rõ hay chưa.’ Tiết Tịnh Kỳ vẫy tay gọi Minh Khê, ý bảo hắn đến trước mặt cô, nhìn xem có cảm giác gì không.
Minh Khê nhìn chằm chằm người trên tờ giấy Tuyên Thành, hơi khó hiểu lắc đầu, hắn chưa từng gặp Tiết Tịnh Kỳ của quá khứ, cũng không biết lúc trước cô là con người như thế nào, nhưng mà chỉ từ hình ảnh trên trang giấu, đúng là hắn đã nhìn thấy một Tiết Tịnh Kỳ khác.
Mi mắt mặt mày của hai người có chút giông giống nhau, chắc Tiết Tịnh Kỳ của quá khứ cũng vô cùng xinh đẹp động lòng người.
“Được rồi, ta sẽ dựa theo bức tranh này khắc ra một tấm mặt nạ da người, đến lúc đó bảo A Lạc Lan đeo lên là được.” Minh Khê gật đầu, cuộn tròn bức tranh trên bàn.
Tiết Tịnh Kỳ cất bút, bởi vì hơi dùng sức một chút nên có vẻ hơi mệt mỏi, mặt mày tái nhợt nói: “Đến lúc đó ta lại nói cho các huynh biết chuyện đó phải làm thế nào.”
Sắc trời bên ngoài đã dần mờ tối, núi cao phía Tây trốn vào ánh sáng mờ mờ, một rặng mây hồng núp một nửa vào trong núi cao, sau đó từ từ hạ thấp.
Trời tối, không sao/
Nơi ồn ào, nhiều người nhiều miệng nhất trong kinh thành chắc chắn chính là trà phường, chỉ cần ở trong trà phường thì không có gì mà ngươi không thể điều tra được.
Mỗi buổi sáng, mọi người đều sẽ đến mấy nhà trà phường trong kinh thành uống vài tách trà, mọi người cùng nhau bàn tán về những chuyện xảy ra trong ngày.
Từ chuyện lặt vặt đến chuyện lớn của quốc gia, lại từ chuyện lớn của quốc gia bàn đến mấy chuyện lặt vặt, một ngày trong kinh thành đều được khởi đầu từ trong trà phường.