Nhưng trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, Minh Khê lại không thể nói dối một câu nào, mà gật đầu đáp: “Quả thật ta có luyện qua rồi, nhưng sư phụ đã căn dặn, nếu không phải tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thì không được tùy ý sử dụng thuật dịch dung. Không biết Tiểu Hoa định làm gì?”
Không được tùy ý sử dụng? Triều Mị Băng nghĩ thật chu toàn, nhưng nếu hắn đã nắm được thuật dịch dung vĩ đại như thế, vậy thì hắn nên sử dụng những lúc cần đến nó.
Tiết Tịnh Kỳ chống hai tay xuống giường, từ từ ngồi dậy.
Cô đã nằm trên giường mấy ngày rồi, nên giờ ngồi dậy cảm thấy rất khác biệt.
“Giờ chính là lúc ngàn cân treo sợi tóc, nên chúng ta phải dùng đến nó.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Minh Khê với sắc mặt nghiêm túc.
Minh Khê không hổ là người rất bình tĩnh, hắn chỉ khẽ nhíu mày, không biết rốt cuộc Tiết Tịnh Kỳ định dùng thuật dịch dung này để làm gì.
“Tiểu Hoa, ngươi mau nói đi, ngươi cần thuật dịch dung làm gì?” Trông A Lạc Lan còn sốt ruột hơn Tiết Tịnh Kỳ nữa, bây giờ xảy ra chuyện này rồi, bọn họ còn chuyện gì mà không thể làm nữa.
Thấy vẻ mặt sốt ruột của A Lạc Lan, Tiết Tịnh Kỳ liền ngẫm nghĩ một hồi, nếu cô nói chuyện này ra, bọn họ cũng khó mà tin tưởng, người đã chết rồi thì sao có thể sống lại được?
Tiết Tịnh Kỳ ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định che giấu.
“Một năm trước, khuôn mặt của ta không phải thế này, lúc đó ta tự đi ra ngoài bốc thuốc, trị bệnh cứu người, coi nhẹ việc sống chết trên đời này.
Mãi đến một năm trước khi Kinh Thành bùng phát bệnh dịch hạch, ta đến vùng ngoại ô Kinh Thành để chữa trị cho một bé trai bị bệnh, nhưng trong lúc cứu người thì bị người khác phóng hỏa thiêu chết.
Cũng may ta biết được một số kỹ năng sinh tồn, nên cố gắng chạy ra khỏi đám cháy, nhưng khuôn mặt cũng bị tổn thương nghiêm trọng, sau khi dốc sức chữa trị, ta mới biến thành bộ dạng hôm nay.”
Tiết Tịnh Kỳ vươn tay sờ mặt mình, làn da mịn màng trắng nõn, không hề nhìn thấy chút vết sẹo sau khi chữa trị.
Cô ngừng một lát, rồi thở dài nói tiếp: “Mấy ngày trước ta gặp mặt Ôn Vương phi, mới chợt nhận ra bóng dáng nàng ta khá giống với người đã giết ta lúc trước, nên A Lạc Lan, ta muốn ngươi dịch dung ta thành dáng vẻ năm đó, để xem phản ứng của nàng ta thế nào.”
Lúc nói câu cuối cùng, cô gần như cầu xin bọn họ.
Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ hơi né tránh, tất nhiên đây không phải là sự thật rồi, nhưng chuyện đó quá đáng sợ, nên cô không thể nào nói ra được. Cô đã lừa A Lạc Lan, nhưng đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi, cô muốn chứng minh suy nghĩ đó trong lòng mình, giờ người có thể giúp đỡ cô, chỉ có mình A Lạc Lan thôi.
Nhưng A Lạc Lan lại há to miệng, nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ với ánh mắt thẩn thờ, không nói câu nào, cũng không biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì nữa.
Rốt cuộc nàng ta có muốn giúp mình hay không?
Thật ra trong lòng Tiết Tịnh Kỳ hơi thấp thỏm, nhưng chưa đợi cô nói tiếp, A Lạc Lan đã tỉnh táo lại, bỗng đập mạnh xuống chiếc bàn bên cạnh, với vẻ mặt đầy tức giận.
“Sao trên đời này lại có người đáng ghét thế chứ? Lúc đó ngươi là một nữ y hành hiệp trượng nghĩa, còn nàng ta là cái thá gì? Còn muốn hãm hại ngươi nữa? Cũng may là ngươi chạy thoát, bằng không chẳng phải ngươi sẽ chết không nhắm mắt à? Tiểu Hoa, chuyện này ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.” A Lạc Lan ra sức gật đầu với Tiết Tịnh Kỳ.
Nàng không chỉ giúp Tiết Tịnh Kỳ, mà còn giúp mình đòi lại lý lẽ, trước giờ khuôn mặt mịn màng trắng nõn của nàng chưa từng in dấu tay của người khác bao giờ, Doãn Tiêu La là người đầu tiên dám làm việc này.
Nghe A Lạc Lan đồng ý sảng khoái như thế, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ lại thấy hơi khó chịu, nàng ta tin tưởng mình như thế, nhưng mình lại chọn cách lừa nàng ta.
Đợi cô hoàn thành tâm nguyện của mình, chắc chắn cô sẽ nói ra toàn bộ chân tướng cho A Lạc Lan nghe, tuyệt đối không che giấu bất kỳ điều gì.
“Minh Khê, quan hệ giữa ngươi và Tiểu Hoa tốt như thế, ngươi nên đồng ý giúp nàng ấy mới đúng chứ? Thuật dịch dung của ngươi cũng nên phát huy tác dụng rồi.” A Lạc Lan thấy Minh Khê đứng bên cạnh mình với sắc mặt hơi khó coi, thì tưởng hắn cũng bị sốc trước câu nói của Tiết Tịnh Kỳ
Minh Khê biết chân tướng mọi chuyện, lúc ở Điệp Cốc, Tiết Tịnh Kỳ đã nói hết mọi chuyện cho Triều Mị Băng nghe, mà lúc đó, hắn cũng có mặt ở đó.
Tiết Tịnh Kỳ thầm nghĩ, liệu hắn có tưởng mình bị thù hận mà váng đầu không?
“Tất nhiên rồi, A Lạc Lan, chẳng phải ngươi đang hầm canh trong phòng bếp à, giờ đã gần tới trưa rồi, ngươi không chịu đi xem thử canh đã cạn nước chưa à?” Minh Khê không quay đầu lại hỏi.
Nhắc đến món canh trong phòng bếp, A Lạc Lan mới chợt nhớ ra, đây là món mà nàng cố ý hầm cho Tiết Tịnh Kỳ để bồi bổ cơ thể.
Lúc trước khi Minh Khê trúng độc, ngày nào nàng cũng hầm cho hắn uống, cảm thấy nó rất có tác dụng.
“Đúng rồi, nếu ngươi không nhắc ta, ta cũng thật sự quên mất, ta đi trước đây.” A Lạc Lan thở dài, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Cửa sổ trong phòng đóng một cánh mở một cánh, gió tuyết bên ngoài bỗng bay vào, rồi lại bay ra, từng tiếng gió thổi ở bên ngoài cũng ngừng lại.
Tiết Tịnh Kỳ biết Minh Khê cố ý đuổi A Lạc Lan đi, cũng chỉ có mình nàng ta mới tin những lời cô nói lúc nãy, tất nhiên người đã biết được chân tướng như hắn muốn hỏi rõ tại sao cô lại nói thế.
“Tiểu Hoa, lúc nãy muội nói nửa thật nửa giả, ta biết vì A Lạc Lan đang ở đây, nên muội không tiện nói rõ, nhưng ta đã biết được một nửa câu chuyện rồi, muội không định nói rõ chuyện này với ta à?” Minh Khê nhíu đôi mày kiếm, chuyện này ngày càng trở nên phức tạp.