Ánh trăng mờ ảo ở bên ngoài vô cùng vô tận, một luồng ánh sáng màu bạc giống như là nước chảy đang đổ xuống màn đêm tĩnh mịch đẹp đẻ.
Bóng dáng của Thích Mặc Thanh cùng với ánh trăng dần dần đi vào trong cửa phòng.
Giả Sơn nhận lấy áo choàng mà Thích Mặc Thanh cởi ra, treo qua một bên.
Lúc nãy đi ra khỏi tẩm điện của Luân vương, hắn liền bị Thích Mặc Thanh đẩy ra trở về phòng trước, không biết là Thích Mặc Thanh với Tiết Tịnh Kỳ nói gì với nhau.
“Vương gia, gần đây người với lại Sắt công chúa rất thân thiết với nhau, có phải là có chuyện gì cần điều tra trên người của nàng ấy không vậy?” Giả Sơn nghi hoặc không hiểu hỏi.
Nếu như là trước kia, gặp loại tình huống như thế này thì đều cho người dòm ngó, cần có lúc phải giải quyết.
Lần này Hòa Sắt công chúa cô ý tiếp cận Thích Mặc Thanh, không biết là có lý do gì.
“Không cần đâu.” Thích Mặc Thanh lạnh nhạt quay đầu qua liếc nhìn Giả Sơn, trong ánh mắt đều là ý cảnh cáo.
Hắn nghĩ như thế nào mà lại muốn ra tay với Sắt công chúa? Mấy ngày nay mình với nàng ấy ở cạnh nhau, là bạn không phải là thù, huống hồ gì ngày hôm nay còn thảo luận một chuyện lớn với nhau chứ đừng nói chi là cần điều tra.
“Ta nghĩ cũng không phải, gần đây vương gia vẫn luôn bàn chuyện hôn sự của Hòa Sắt công chúa với nàng ta, muốn để Hòa Sắt công chúa không gả cho vương gia.” Giả Sơn không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là chuyện sẽ như thế này.
Tình cảm của Thích Mặc Thanh đối với Tiết Tịnh Kỳ sẽ không thay đổi. Đương nhiên cũng sẽ không cùng với Hòa Sắt công chúa.
“Giả Sơn, ngươi sai rồi, lúc nãy ta bàn bạc với Hòa Sắt công chúa là làm như thế nào để cưới nàng ấy.” Thích Mặc Thanh ngồi bên phía đông bắc của góc bàn sách, cầm lấy bút lông như mây trôi nước chảy viết cái gì đó.
Lần này đến phiên Giả Sơn nói lắp, đầu lưỡi của hắn cuộn lại mấy vòng, tất cả những lời muốn nói đều nuốt hết vào trong bụng.
“Vương gia, thuộc hạ không hiểu tại sao người lại muốn cưới Hòa Sắt công chúa, chỉ dựa vào thân phận của Hòa Sắt công chúa mà nói, người cưới nàng ta chẳng khác nào là một người câm ăn hoàng liên sơn. Huống hồ chi không phải lúc trước là người còn để thái tử đi..." Giả Sơn không hiểu tại sao Thích Mặc Thanh lại muốn cưới Hòa Sắt công chúa, điều mà làm cho hắn không hiểu nhất vẫn là tình cảm của Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ.
Tất cả mọi người đều nói là vương gia không có khả năng quên mất vương phi, bây giờ xem ra lời đồn rốt cuộc vẫn là lời đồn.
Thích Mặc Thanh chậm rãi đặt bút trên mặt tuyên chỉ, giờ phút này chàng cũng không biết phải viết cái gì cho thích hợp, mực nước dính lên trên tuyên chỉ tạo ra một vết mực tàu rất lớn.
“Giả Sơn, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu thôi.” Thích Mặc Thanh thản nhiên nói.
Bây giờ vẫn còn chưa phải là lúc nói cho Giả Sơn nghe, đợi đến tương lai chàng và Tiết Tịnh Kỳ nhận nhau, đương nhiên cũng sẽ biết hết tất cả mọi chuyện.
Một ngày nào đó sẽ rõ, trăm mối thắc mắc của Giả Sơn vẫn không có cách nào giải được, cuối cùng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Cho dù Thích Mặc Thanh có làm ra quyết định gì, đều là chính xác.
Làm một thuộc hạ, hắn cũng chỉ cần tận tâm tận lực đi theo chàng là tốt rồi.
Chàng không thẳng thắn trả lời câu hỏi của mình, rốt cuộc là trong lòng của chàng đang có suy nghĩ gì, chuyện lúc trước đối với chàng mà nói cũng chỉ là mây khói qua đi thì liền tản mất?
Tiết Tịnh Kỳ không dừng cười khói, bước chân giật giật lại có chút run rẩy.
Mặc kệ có phải là Thích Mặc Thanh bạc tình bạc nghĩa, trước mắt cô cũng không còn có lựa chọn nào khác, một ngày nào đó cô sẽ hỏi cho rõ ràng xem xem chàng có phải là người có mới nới cũ hay không.
“Công chúa, sao người lại ở đây vậy, bên ngoài gió to lắm, người vẫn nên nhanh chóng đi vào nghỉ ngơi đi.” Giọng nói của Triết Tông truyền đến từ đằng sau của cô, kéo lại suy nghĩ của cô từ trên người của Thích Mặc Thanh.
Tiết Tịnh Kỳ thu hồi biểu cảm, quay người lại cười nhạt một tiếng rồi nói: “Triết Tông tướng quân, ngươi đến đây lúc nào vậy, vậy mà ta lại không phát hiện ra, đứng đây ngắm tuyết ngắm đến nỗi mê mẩn.”
Dứt lời, kéo lấy áo choàng ở trên người của mình, bóng dáng của cô ngược lại có vẻ hơi co lại, hai người sóng vai nhau đi vào bên trong. Thân thể cao lớn của Triết Tông bảo vệ ở phía trước của Tiết Tịnh Kỳ, vì cô mà chặn hơn phân nửa gió tuyết.
“Ta đã đến được một hồi rồi, lúc nãy nhìn thấy Minh Vương có đi ngang qua đây, công chúa đang nói chuyện với ngài ấy à?” Triết Tông nhớ đến từ lúc nãy Thích Mặc Thanh đi ngang qua, nghĩ chắc có lẽ là hai người đang nói chuyện với nhau.
Đối với Triết Tông, Tiết Tịnh Kỳ cũng không muốn phải giấu diếm cái gì, dù sao thì hắn cũng là thuộc hạ của mình, không có cái gì mà không thể tin tưởng được.
“Đúng vậy, lúc nãy nói chuyện của Luân vương với Minh Vương một hồi, đối với chuyện này ngươi có ý kiến gì không?” Lúc chuyện này xảy ra, Triết Tông cũng ở bên cạnh, một người nhìn không rõ, có nhiều người hơn thì luôn có thể nhìn rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy, Triết Tông cũng thường thấy loại chuyện này ở Thành Châu, phàm là những chuyện có thể để hoàng tử tranh chấp với nhau đơn giản là vì địa vị thái tử và lợi ích của mỗi người.
“Hoàng tử của nước Thích Diệp thật là thú vị, rõ ràng là muốn nhằm vào chính là Minh Vương, cuối cùng lại chỉ mũi tên về phía thái tử. Mà hình như là Gia Thành Đế đối với Ôn Vương này cũng có chút sủng ái đó, biết hắn là vì thám thính động tĩnh của Minh Vương với công chúa nhưng mà cũng chỉ hơi trừng phạt một chút thôi.”
Triết Tông cảm thấy cuối cùng Gia Thành Đế cũng quá mức thiên vị, thiên vị tiểu nhi tử của mình, thì cũng có đạo lý, chỉ có điều Ôn Vương này không phải là thái tử, cũng không phải là hoàng tử nhỏ nhất năng lực cũng không nổi trội sao lại phải sủng ái Gia Thành Đế.
“Mắt nhìn của ngươi cũng không tệ, ngược lại cũng nhìn ra được vài mánh khóe.” Tiết Tịnh Kỳ thỏa mãn gật gật đầu.
“Ta cũng chỉ là phỏng đoán lung tung một phen mà thôi, cụ thể có đúng hay không thì cũng không biết được.” Triết Tông ăn ngay nói thật, cũng không có kiêng kị cái gì.
Ra khỏi hành lang đã đến viện tử của Tiết Tịnh Kỳ, mà tẩm điện của Triết Tông thì lại tương đối xa xôi, không có ở cùng một chỗ, có lẽ sắp xếp như vậy chính là vì ngăn cách hai người tiếp xúc với nhau.
“Vậy ngươi có thể nhìn ra được vì sao Gia Thành Đế lại thiên vị Ôn Vương không?” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày hỏi.
Ngay cả chính cô cũng không suy nghĩ ra được tại sao Gia Thành Đế lại phải thiên vị Ôn Vương, nếu như là bởi vì hắn cưới Doãn Tiêu La, không cần phải hà tất làm vậy, Doãn gia ở trong triều đã không còn tiếng nói.
Ngay cả một chút ân sủng cuối cùng cũng mất hết không còn sót lại cái gì, nữ nhi của Doãn gia cũng không có quyền trở thành hoàng hậu.
Triết Tông nhíu mày lại, suy nghĩ một hồi cũng thật sự không biết là vì cái gì.
Hắn không biết thì cũng là lẽ thường thôi, dù sao Gia Thành Đế cũng là hoàng thượng, sao tâm tư của hoàng thượng có thể để cho đám người như bọn họ tùy tiện phỏng đoán ra được.
“Triết Tông tướng quân, chuyện này ta cũng không biết nữa, cứ im lặng theo dõi chuyển biến đi. Ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi.” Tiết Tịnh Kỳ nở một nụ cười nhẹ với hắn, sau đó quay người đi vào trong viện.
Ngày kế tiếp bởi vì trên người Luân vương mang theo thương tích, Gia Thành Đế đã kết thúc cuộc thi săn bắt mùa đông lần này sớm hơn thời gian dự định, so với kế hoạch mong muốn còn sớm hơn ba ngày.
Trận đi săn lần này quả thật là được không bù mất, chuyện trong chiều chưa kịp xử lý xong thì hai chân của Luân vương lại bị thương.
Bởi vì chuyện của Thích Mặc Thanh vẫn còn để Gia Thành Đế phải sợ hãi trong lòng, nếu như mà Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn tồn tại trên đời này thì ông ta cũng không có gì để lo lắng, nhưng mà thời gian trôi qua rất nhanh, cảnh còn người mất, thay đổi quá lớn.
Cung nữ và thái giám tùy hành lần này cũng thu dọn hành lý sơ sài cùng một Đoàn quân đi vào hoàng cung.
Xe ngựa lắc lư đi trên con đường tuyết, Tiết Tịnh Kỳ ngồi ở trong xe nữa hai tay đặt trên ghế cảm nhận cảm giác sóc nãy của xe ngựa không gián đoạn truyền vào trong lòng bàn tay của cô.
Đoán chừng lần này trở về Gia Thành Đế sẽ chọn hôn cho cô, đến cùng là vị hoàng tử nào ở trong lòng của cô không có dự đoán.
Nhưng mà Thích Mặc Thanh cũng đã nói là chàng sẽ lấy mình vậy, thì chàng nhất định có thể làm được, cô cũng phải tin tưởng chàng mới được.
Ánh nắng cả nửa ngày đều mất dần trên xe ngựa, thẳng cho đến khi có một nha hoàn đẩy màn lông xe ngựa của cô ra Tiết Tịnh Kỳ mới biết là đã đi đến hoàng cung.
“Công chúa, đã đến Đông Hoa Viên rồi, mời người xuống xe ngựa.” Một nha hoàn cũng không quen thuộc gì đẩy màn long ra.
Tiết Tịnh Kỳ mở đôi mắt vẫn đang ngắm lại dưỡng thần, đập vào trong mi mắt là một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo thanh tú, một nữ tử mang theo nụ cười vui mừng hớn hở đầy cả khuôn mặt.
Tuổi của nàng ta cũng không lớn lắm, trong mắt luôn mang theo nụ cười, Tiết Tịnh Kỳ nhìn thấy nàng ta còn tốt hơn nhiều so với đám người thái tử sắp xếp đưa tới.
Ít nhất là cô nương có nụ cười đầy mặt này làm cho người ta thuận mắt hơn rất nhiều.
“Ngươi là cung nữ đến từ đâu vậy, sao lại đến Đông Hoa Viên hầu hạ ta?” Tiết Tịnh Kỳ bước xuống xe ngựa với sự nâng đỡ của nàng ta.
Cung nữ mặc y phục màu hồng nhạt mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Là... là An công công sắp xếp cho nô tỳ đến đây, nô tỳ là cung nữ mới đến lần này.”
Cung nữ mới đến? Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ chắc là gần đây ở trong cung thả ra nhóm cung nữ đã đến tuổi ra ngoài, chỉ là không ngờ rằng có tốc độ nhanh như vậy, lại chiêu mộ một nhóm cung nữ mới.
“Ngươi tên là gì vậy?” Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy rất thân thiết cho nên hỏi tên.
“Tên của nô tỳ là Hàn Nguyệt.”
Hàn Nguyệt? Cũng không phải là cái tên khó đọc, hơn nữa cũng rất giống với hình tượng của nàng ta.
“Hàn Nguyệt... ngươi cười lên quả thật là còn đẹp hơn với mặt trăng nữa đó, sau này nhớ phải thường xuyên cười đó nha.” Tiết Tịnh Kỳ vừa nhỏ giọng nói vừa đi vào trong chính đường.
Không nghĩ tới là tất cả các cung nữ mà thái tử sắp xếp đến đây đều đã bị thanh trừ hết tất cả, chỉ còn lại những khuôn mặt mới.
“Sao lại thay đổi hết toàn bộ rồi vậy? Các ngươi đều là nhóm cung nữ mới vào cung à?” Tiết Tịnh Kỳ hơi mệt mỏi dựa trên đệm lót, nhắm mắt dưỡng thần.
Một nhóm cung nữ vừa mới đến giống như là đã được huấn luyện rất tốt, ngay cả lời nói nói ra cũng nói giống nhau.
“Vâng ạ, nô tỳ đều đến đây để hầu hạ công chúa.”
Không biết là tại sao một nhóm cung nữ của thái tử đều bị đổi hết, cho dù có đổi nhiều cung nữ như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng, rốt cuộc là ai có quyền lực lớn để thay đổi nhiều cung nữ như vậy chứ.
Thắc mắc của Tiết Tịnh Kỳ vẫn không có cách nào giải đáp, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía đám cung nữ này, bộ dạng của ai cũng vui vẻ, rất hợp với khẩu vị của mình.
“Hình như là công chúa rất mệt mỏi, không bằng để nô tỳ đốt hương an thần lên cho người, để người ngủ một giấc thật ngon.” Hàn Nguyệt vô cùng tri kỷ mà nói.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, không lâu sau liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh, không phải mùi trái cây nhưng hơn hẳn mùi trái cây, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi cũng để cho người ta thấy buồn ngủ.
Một giấc ngủ này rất dài, cảm giác xe ngựa sóc nãy lúc nãy biến mất vô tung vô ảnh, đang trong giấc ngủ say sưa đã không còn mệt mỏi khó chịu gì nữa.
Tuyết ở bên ngoài vẫn còn đang rơi, nhưng mà cũng dần dần nhỏ lại theo thời gian, lửa than ở bên trong đỏ rực, cảm giác ấm áp căn bản không giống như là vào đông.
Tỉnh lại một lần nữa, sắc trời ở bên ngoài đã đen, Tiết Tịnh Kỳ duỗi cái lưng mệt mỏi, kết thúc một giấc ngủ ngon hiếm có.
“Mấy canh giờ rồi?”
“Hồi bẩm công chúa, vừa qua giờ tuất, chính là thời gian dùng bữa tối, có phải là công chúa muốn dọn bữa không ạ?” Hàn Nguyệt phấn chấn trả lời.
Đã qua giờ tuất rồi à? Tiết Tịnh Kỳ hơi nhíu mày, không nghĩ đến một giấc ngủ này lại là thời gian dài như vậy.
Cô vừa mới trở về cũng không có đi đến xem thương thế của Minh Khê như thế nào, lúc đầu nghĩ là trước khi đến bữa tối sẽ đi đến đó, bây giờ cũng đã đến canh giờ này rồi, nếu như đi đến đó sẽ làm phiền thời gian dùng bữa của hắn với A Lạc Lan,
Vậy thì đợi một lát nữa rồi đi.
“Dọn đi.” Tiết Tịnh Kỳ ngồi dậy.
Hàn Nguyệt dặn dò cho cung nữ ở bên ngoài đi dọn bữa, sau đó lại bước vào trong chăm sóc cơ thể cho Tiết Tịnh Kỳ, rửa mặt, trang điểm, sau khi trang điểm xong đúng lúc bữa tối ở bên ngoài cũng đã được mang vào.
Mặc dù là món ăn rất phong phú, nhưng mà cũng không khác gì so với trước đó, cũng chỉ là có nhiều thịt sườn với hạt đậu vàng ươm.
Đĩa bánh đậu xanh được đặt lẻ loi trong một góc, mặc dù là rất không rõ ràng nhưng mà rơi vào trong mắt của Tiết Tịnh Kỳ thì giống như là nhìn thấy một thứ gì đó rất kinh ngạc.
“Bữa, bữa tối này là được mang đến từ đâu vậy? Trước kia đâu có bánh đậu xanh này đâu, tại sao tối ngày hôm nay lại có?” Tiết Tịnh Kỳ buông thỏng mi mắt, một bóng đen lớn đập vào trong mắt của cô, phản chiếu ra ánh sáng tối tăm.