Sau khi chuyện được xử lý qua loa, Gia Thành Đế xoa mi tâm lộ ra bộ dạng vô cùng mệt mỏi, Địch Quý Phi thấy thế vô cùng thức thời dẫn ông ta đến tẩm điện của mình để xoa bóp, bỏ lại những người còn ở trong sảnh đường không thèm quan tâm.
Đám người cũng đều nhao nhao tán đi, cái tên thái giám đó cũng chỉ chịu có ba mươi gậy liền được nâng trở về, dù sao thì cũng là thái giám dưới quyền của Ôn Vương, Gia Thành Đế có muốn xử lý hung ác như thế nào thì cũng phải kiêng kị một chút.
Chỉ là cuối cùng Ôn Vương cũng không dám sử dụng hắn nữa.
Hồi lâu sau Tiết Tịnh Kỳ cũng mới từ vị trí đi ra bên ngoài, nói tóm lại vết thương của Luân vương đã được chữa khỏi rồi, mặc dù là chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy cũng không để cho Doãn Tiêu La bị trừng phạt, nhưng mà cũng tạm thời để bọn họ mất đi ấn tượng tốt trong lòng của Gia Thành Đế.
Đợi sau khi đám người đi ra khỏi tẩm điện của Luân vương, Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh lại tiếp tục đi vào trong bình phong, tinh thần của Luân vương nằm ở trên giường hiển nhiên không phải là rất tốt.
“Tứ ca, huynh nói lần này vẫn là có người cố ý hại đệ là thật sao?” Sắc mặt của Luân vương có chút khẩn trương, vừa nhìn thấy Thích Mặc Thanh thì liền hỏi ngay chuyện này.
Thích Mặc Thanh gật gật đầu: “Thập thất đệ, chuyện này cũng không đơn giản như vậy đâu, đệ suy nghĩ cho thật kỹ đi, ngựa của đệ đã đi theo đệ lâu như vậy rồi, lại được chuyên gia huấn luyện, sao lại đột nhiên phát điên lên được chứ, mà ngã xuống từ trên ngựa sao tùy tiện vừa té thì lại bị gãy chân?”
Mặc dù ở trong mắt của Luân vương mang theo cảm xúc sợ hãi, nhưng mà hiển nhiên cũng không tin là có người muốn hại hắn.
Hắn chẳng qua là đứa con nhỏ nhất của Gia Thành Đế, thậm chí còn không vướng vào tranh chấp các phe phái trong triều đình, sống một cuộc sống thoải mái ở trong phủ, sao còn có người bất mãn với hắn muốn hại hắn vậy chứ.
“Tứ ca, sẽ không đâu, bọn họ không có lý do để hại đệ đâu, huống hồ gì bọn họ đều là ca ca của đệ mà, không có chuyện đó được.” Trên mặt của Luân vương lộ ra biểu cảm không tin tưởng.
Từ đầu đến cuối ở trong lòng của hắn vẫn luôn duy trì lòng dạ ngây thơ của mình, không tin tưởng vào thủ đoạn hại người, chỉ tin tưởng vào tình thân.
Nhưng mà những cuộc đấu tranh phức tạp trong cung sao có thể cho phép hắn suy nghĩ nhiều hơn.
Thích Mặc Thanh vỗ vỗ vào vai của hắn, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa. Dù sao thì có một số việc để chàng gánh vác là được rồi, chung quy mục tiêu của những người kia cũng chỉ là mình.
“Thập thất đệ, đệ cứ nghỉ ngơi chút đi, không nên suy nghĩ quá nhiều, chuyện này tứ ca sẽ điều tra rõ ràng giúp cho đệ. Cho dù là có hay không cũng đều sẽ bảo vệ sự an toàn cho đệ.” Sắc mặt của Thích Mặc Thanh nghiêm túc.
Luân vương gật gật đầu, một trận ồn ào lúc nãy ở bên ngoài vẫn còn đang luẩn quẩn không dứt trong lòng của hắn, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày lại bởi vì chuyện như vậy mà để phụ hoàng phải xử lí bất cứ một hoàng tử nào.
Bởi vì mỗi hoàng tử đều là huynh đệ của hắn.
Sắc trời bên ngoài đã dần tối xuống, ánh sáng mờ mịt cuối cùng ở phía chân trời đã len lỏi vào trong nơi xa xôi ở phía chân trời, trượt sâu vào trong núi, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.
Hai người đạp lớp tuyết nặng nề trên mặt đất, cuối cùng đi đến ngã rẽ hành lang, xung quanh không có bóng người nào, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người bọn họ.
“Lúc nãy may mắn là có ngươi, nếu không thì chúng ta cũng không có cách nào có thể chữa trị vết thương ở chân của Luân vương hết nhanh như vậy. Nếu như trời đến lúc Gia Thành Đế đến, chỉ sợ là ngôn luận sẽ có hại cho chúng ta.” Tiết Tịnh Kỳ thành thật nó lời cảm tạ chàng.
Vào thời điểm mấu chốt, người trước kia vẫn đứng ở bên cạnh của cô như cũ.
“Là do bọn họ đến kịp lúc, trùng hợp là Luân vương lại tỉnh dậy mới có thể để chuyện ô long này càng có lợi với chúng ta hơn.” Thích Mặc Thanh hờ hững nói.
“Cho dù nói như thế nào đi nữa thì lần này cũng phải đa tạ ngươi, nếu không thì chắc chắn sẽ để Gia Thành Đế hiểu lầm ta mất, hiệu suất làm việc của người dưới tay vương gia quả thật rất cao, trong khoảng thời gian ngắn mà đã bắt được cái tên thái giám kia rồi, chỉ là cuối cùng cách xử lý của Gia Thành Đế làm cho người khác không vừa lòng.” Tiết Tịnh Kỳ nói chuyện không hề lưu tình chút nào, may mắn là người đang đứng trước mặt của cô là Thích Mặc Thanh, nếu như đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ vì lời nói của cô mà gây ra mưa gió.
Nhưng mà Thích Mặc Thanh cũng không nói cái gì hết, lúc đầu muốn mượn cơ hội này để Ôn Vương và Doãn Tiêu La chịu chút trừng phạt, ai dè cũng chỉ phạt bổng có hai tháng, mà tên thái giám kia chỉ chịu có ba mươi gậy.
“Phụ hoàng cũng không thường xuyên trừng phạt bọn ta, lần này phạt Ôn Vương hai tháng bổng lộc, nàng cũng nên thỏa mãn rồi đó.” Thích Mặc Thanh chậm rãi ung dung xoay người lại nói.
Trong ấn tượng của cô quả thật là Gia Thành Đế đối xử với mấy huynh đệ của bọn họ vô cùng tốt, lần này bởi vì chuyện của Luân vương mà trừng phạt Ôn Vương hai tháng bổng lộc, quả thật đã đầy đủ rồi.
“Người thỏa mãn vẫn là vương gia chứ nhỉ, vẫn là vương gia có dự kiến từ trước, mang cái kẻ cầm đầu của cột gỗ đó trốn đi, lại tính toán xong thời gian mà thả người trở ra để cho người của Ôn Vương không tìm thấy hắn, chính vì vậy không chỉ lấy được sự tin tưởng của Luân vương mà còn để cho Gia Thành Đế trừng phạt Ôn Vương, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.” Tiết Tịnh Kỳ nói rõ ràng phân tích kế hoạch của Thích Mặc Thanh.
Ngoại trừ lúc trước Tiết Tịnh Kỳ cũng nói với mình như vậy, sau đó không có người nào nói với chàng như vậy nữa.
Loại cảm giác quen thuộc lại trở về trong lòng của Thích Mặc Thanh một lần nữa.
“Cái này cũng may là do y thuật của Sắt công chúa có thể chữa khỏi cho thập thất đệ, nên mới để phụ hoàng tin tưởng chúng ta.” Thích Mặc Thanh nhớ đến dáng vẻ lúc nãy của cô ở trong tẩm điện của Luân vương, đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vóc dáng của cô rất giống với Tiết Tịnh Kỳ, không phải, là giống như căn bản chính là cùng một người.
Thích Mặc Thanh suy nghĩ có chút thất thần, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại đoạn thời gian Tiết Tịnh Kỳ còn đang ở đây, không ngừng nhớ đến khoảng thời gian hai người bọn họ sinh hoạt cùng một chỗ với nhau.
Mà bây giờ cô đang đứng ở trước mặt của mình, chàng lại không biết phải làm như thế nào mới nhận nhau với cô, mới không làm cho nó quá đường đột.
“Minh Vương... Minh Vương." Tiết Tịnh Kỳ liên tiếp kêu lên hai lần, Thích Mặc Thanh mới vội vàng hoàn hồn lại trả lời cô.
“Sau vậy?” Thích Mặc Thanh lấy lại tinh thần từ trong vòng xoáy của hồi ức.
Khi trước Thích Mặc Thanh chưa bao giờ có lúc thất thần, cho dù làm cái gì thì chàng cũng sẽ có tinh thần phấn chấn, suy nghĩ sáng suốt. Không biết bắt đầu từ khi nào chàng cũng sẽ có lúc thất thần.
“Tẩm điện của Minh Vương đang ở ngay phía trước, ta muốn hỏi là phải chăng Minh Vương muốn trở về rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn viện tử ở cách đó không xa mà nói.
Viện tử của Minh Vương cách viện tử của cô cũng không phải là rất xa, chẳng biết là tại sao hình như là do ông trời có lòng sắp xếp viện tử của hai người bọn họ chỉ ngăn cách một cây hoa mai làm hành lang giới hạn, chỉ cần đi qua cây hoa mai đó là có thể đi đến tẩm điện của đối phương.
“Hình như là tẩm điện của Sắt công chúa cũng ở phía trước không xa, dù sao thì cách nhau gần như vậy, không bằng chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, đối với những lời nói lúc nãy của công chúa, ta vẫn còn đang ghi nhớ ở trong lòng.” Thích Mặc Thanh tìm một mái đình rồi bước vào.
Dáng người thẳng tắp, cao lớn bất phàm, ngay cả bóng lưng cũng vững chắc như vậy.
Tiết Tịnh Kỳ do dự một hồi, đến cùng vẫn là đi vào trong mái đình.
Vốn dĩ là cô không nên bước vào, nhưng mà trong lòng của cô lại không cho phép cô lùi bước, ký ức lúc trước như biển cả phun trào, cô không có cách nào khống chế được cơ hội tiếp cận với Thích Mặc Thanh ở trong lòng của mình.
“Xem ra là Hòa Sắt công chúa rất được sự sủng ái của phụ hoàng, thời gian đến đây lâu như vậy rồi, phụ hoàng cũng không nhắc đến chuyện ban hôn, chỉ sợ là lại phải chọn một lần nữa.” Thích Mặc Thanh không có chút nào phòng bị mà nói đến chuyện ban hôn, đây là chuyện mà Tiết Tịnh Kỳ đang sợ nhất.
“Đúng vậy nhưng mà ta cũng không biết dụng ý của ông ấy là cái gì, đến cùng là bởi vì cái gì mà cứ chậm chạp không chịu an bài hôn sự, chắc chắn là trong đó có ẩn tình.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nhíu chặt lông mày.
Sắc mặt của Thích Mặc Thanh hơi thay đổi có chút khó coi, nhưng mà rất nhanh lại trở nên rất bình tĩnh, căn bản cũng không nhìn thấy được sắc mặt của chàng vừa mới thay đổi.
Chàng đang cố gắng kiềm chế cơn giận trong đáy lòng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ là Hòa Sắt hi vọng phụ hoàng sớm ngày sắp xếp hôn sự cho ngươi, nói như vậy thì công chúa coi trọng huynh đệ nào của ta vậy, nói không chừng ta có thể suy nghĩ cho công chúa.”
Trong lời nói của chàng có vài cái gai Tiết Tịnh Kỳ nghe thấy trong lòng đặc biệt không được tự nhiên, giống như là cô ước gì muốn được thành thân với vị hoàng tử kia vậy đó.
Biểu cảm của Tiết Tịnh Kỳ hơi khó coi: “Câu nói này của Minh Vương là có ý gì vậy hả, tha thứ cho Hòa Sắt không thể tiếp tục ngồi đây nữa, Hòa Sắt xin được cáo lui trước.”
Tất cả mọi người trên đời này đều có thể hiểu lầm cô, duy nhất chỉ có Thích Mặc Thanh là không thể.
Là vợ chồng với nhau lâu như vậy rồi, chàng nên hiểu rõ tâm tư của mình, cho dù hiện tại dung mạo của cô có thay đổi nhận không ra, nhưng mà chàng cũng không thể nói mình như vậy.
“Xin Hòa Sắt công chúa dừng bước, là ta quá mức thất lễ, xin công chúa thứ lỗi.” Chẳng biết là tại sao, chỉ cần Thích Mặc Thanh vừa nhìn thấy bóng dáng của cô rời đi trước mắt của mình thì chàng đã cảm thấy buồn bực đến hoảng loạn.
Tuyết ở bên ngoài rơi dày đặc, dường như là có tuyết đập vào trong mặt, nhưng mà gió tuyết này từ đầu đến cuối còn làm người khác cảm thấy lạnh hơn là lời nói của chàng.
Chỉ là Tiết Tịnh Kỳ không ngờ đến, đó chính là chàng vậy mà lại có thể nói thứ lỗi.
Chàng là Thích Mặc Thanh, thế mà lại vì mình mà nói hai chữ thứ lỗi, đây chính là bỏ đi tôn nghiêm, là bỏ đi sự ngông cuồng của chàng không thèm để ý.
Đây là một sự thay đổi lớn tới chừng nào.
Tiết Tịnh Kỳ không khỏi dâng lên cảm giác đau lòng, bước chân dần dần ngừng lại.
“Là do ta chưa nói rõ ràng mới khiến cho vương gia phải hiểu lầm, thật ra thì ta đến đến nước Thích Diệp trong một khoảng thời gian dài như vậy lại luôn không đoán được tâm tư của Gia Thành Đế. Ngươi đã biết rồi đó, nếu như số mạng của mình bị người khác nắm giữ trên tay, nói tóm lại cũng sẽ cảm thấy lo lắng, huống hồ chi còn là vận mệnh tuổi già nữa.” Trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy bi thương vô tận, chỉ là cảm thấy hơi thở trong phổi của mình đều bị rút cạn.
Nghe thấy lời nói này của cô, đương nhiên Thích Mặc Thanh cũng hiểu được, trong lòng của chàng cũng rất gấp gáp.
Nàng ấy không gả cho mình thì lại có thể gả cho ai? Lúc trước cùng với mình, bây giờ cũng nên cùng với mình, cho dù kết cục như thế nào thì thì cũng chỉ có trái tim này là không thay đổi.
“Công chúa cứ tin tưởng vào ta!” Thích Mặc Thanh cong khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tình thế bắt buộc .
Tiết Tịnh Kỳ hơi nghiêng người qua.
“Những chuyện mà lúc nãy công chúa hỏi ta trong tẩm điện của thập thất đệ, ta đều nhớ rất rõ, nếu như công chúa vẫn còn nguyện ý thì ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cưới công chúa.” Thích Mặc Thanh nói ra lời thề sắt son.
Trái tim của Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhảy một cái, mặc dù là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng mà cô vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Chuyện này đến có chút đột ngột, làm cho cô trở tay không kịp.
“Những gì Minh Vương nói là thật? Bây giờ ở trong triều ta không quen thuộc với vị hoàng tử nào hết, mấy ngày nay tiếp xúc với Minh Vương khá nhiều, cảm thấy tính cách của Minh Vương không tệ, là một chính nhân quân tử. Nếu như Minh Vương nguyện ý, vậy thì cũng không có chuyện gì tốt hơn được.” Đây chính là mục đích mà Tiết Tịnh Kỳ muốn đạt được, gả cho Minh Vương chính là lý do mà cô đến nước Thích Diệp.
Nghe nói như vậy, Thích Mặc Thanh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang sống lại.
Một cuộc sống u ám không có ánh sáng lâu như vậy bây giờ cuối cùng cũng có màu sắc của tia hi vọng, để cho lòng cứng rắn như đá của chàng cũng có một tia buông lỏng.
Trong đầu của chàng trống rỗng không biết nói cái gì cho phù hợp, chỉ nghe thấy Tiết Tịnh Kỳ tiếp tục nói: “Chỉ là ta nghe nói trước đó vương gia có một nữ tử yêu rất chân thành, chuyện của hai người cũng có thể coi như là câu chuyện đẹp, chỉ là không biết tại sao nữ tử mà vương gia yêu lại bị người khác ám hại, chết bởi tay của kẻ khác, vương ra đối với nàng thấy vẫn không rời không bỏ, đến nay vẫn không muốn cưới vợ, chẳng biết là tại sao ngày hôm nay lại chọn cưới ta?”
Mi tâm của Tiết Tịnh Kỳ giật giật, lúc nói ra lời này cô căn bản cũng không dám nhìn sắc mặt của Thích Mặc Thanh, sau khi nói xong thì nghiêng người qua không nhìn chàng nữa.
Nhưng mà ở trên mặt của Thích Mặc Thanh loại có một nụ cười như có như không, đôi mắt hẹp dài sắc bén mới là nơi sáng tỏ nhất.
Chẳng lẽ là cô vẫn còn không biết chuyện này nữa à?
Đặc biệt hỏi mình, bất quá cũng chỉ là muốn tìm kiếm Tiết Tịnh Kỳ của lúc trước và Tiết Tịnh Kỳ hiện tại khác nhau ở chỗ nào mà thôi.
Nhưng mà Thích Mặc Thanh lại không muốn làm theo ý của cô.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, công chúa đi nghỉ ngơi trước đi, ta cũng phải trở về rồi.” Thích Mặc Thanh tránh đi câu hỏi của cô, dứt khoát xoay người lại trở về tẩm điện của mình.
Để lại Tiết Tịnh Kỳ đầu óc mơ hồ.