- Tên cướp gật đầu, hắn cùng đồng bọn bị trói lại và bị bỏ lên một cổ xe cho lạc đà kéo đi. Đoàn xe đi thêm một canh nữa thì một một thị trấn nhỏ, tới đây cũng là đã hết phần sa mạc, Merity ra lệnh cho đoàn quân dừng chân ở lại đây nghỉ ngơi, nàng xuống xe đi dạo một hồi, thì mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng trong thị trấn này tất cả đều chỉ có phụ nữ và trẻ con, hơn nữa còn bị suy dinh dưỡng và thiếu nước cực kỳ nghiêm trọng, tất cả bọn họ cứ như cương thi da mặt tán nhợt gầy gò ốm yếu cực kỳ, lúc này Merity cũng đã nhận ra vấn đề, chàng đi nàng nói.
" Ta biết là vùng biên giới sẽ có cảnh nghèo đói, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng như thế, chúng ta lại không còn nhiều nước phải là sao đây."
- Nàng sờ lấy chiếc nhẫn không gian, lấy từ trong đó ra hơn 500 bình nước 21 lít, hàng tá thuốc bổ và lương thực, bọn họ nhìn thấy nước như thấy vàng lập tức chạy đến, nàng hét to.
" Mọi người bình tĩnh, tất cả số nước này đều là của mọi người, nhưng mọi người xếp hàng từng người từng người một, để ta còn xem bệnh và bốc thuốc cho từng người nữa được chứ, hãy ưu tiên trẻ em và người già trước được không?"
- Bọn họ nghe nàng nói thế, họ như tìm thấy vị cứu tinh của mình khóc nức nở, lập tức đoàn người xếp hàng theo trật tự từng người từng từ từ bước lên, họ không chen lấn xô đẩy như lúc nãy nữa, Merity những thấy những điều kỳ diệu đó cũng không hỏi gì thêm, bởi y biết nàng không phải là người bình thường, y ra lệnh cho binh lính đi giúp nàng phân phát thức ăn và nước uống cho mọi người, sau một ngày vất vả cuối cùng mọi chuyện cũng gần như đâu vào đấy, những đứa trẻ đã được cho ăn uống và khám bệnh đầy đủ, ai ai cũng vui mừng, họ không tiếc lời cảm ơn bọn nàng, lúc này Awr mới chạy tới chỗ hắn thông báo.
" Bẩm pharaoh theo như lời người, thần đã đi điều tra và biết rằng xung quanh đây chỉ có duy nhất một thị trấn nhỏ này thôi, mà bọn họ toàn bộ đều là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, thần e rằng không thể để bọn họ ở lại đây được đâu ạ."
- Merity và nàng nghe những lời Awr nói mà cũng phiền lòng. Merity thở dài nói.
" Quả thật không thể để bọn họ ở lại có nơi hoang vu hẻo lánh như thế này được, theo thì dẫn bọn họ theo cùng, khi nào tìm được một thị trấn lớn và bình an hơn thì để bọn họ ở lại đó cũng được."
" Vâng, thần lập tức đi sắp xếp ngay ạ."
- Những người dân trong thị trấn nghe tới từ" Pharaoh" lập tức hồn bay phách vía, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
" Chúng thảo dân không thể ngờ người chính là pharaoh."
" Xin hãy thứ lỗi cho chúng thảo dân, nếu chúng thảo dân có làm gì khiến người không vừa lòng ạ."
- Nhìn thấy bọn họ sợ mình như thế, Merity dỡ khóc dỡ cười, anh không biết nên vui hay nên buồn vì bọn họ sợ mình như thế, nàng từ trong đám người bước ra nói.
" Mọi người đừng sợ, tất cả mọi người không làm việc gì sai hết, pharaoh sẽ không trừng phạt mọi người đâu, pharaoh đâu phải là người không biết lý lẽ."
- Hắn nghe nàng nói câu đó như châm biến hắn, hắn cười bước tới chỗ nàng ôm eo nàng nói.
" Đúng vậy, mọi người không làm gì sai cả, không cần phải sợ, ta là pharaoh của mọi người đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ và chăm lo cho mọi người chứ, phải vậy không? Ái phi."
- Những người dân nghe thấy những lời nói và cử chỉ của hắn, lập tức mồm chữ O mắt chữ A kinh ngạc, bắt đầu xì xào bàn tán.
" Thì ra người đã chữa bệnh cho chúng ta nãy giờ chính là hoàng phi sao."
" Ta từng nghe nói hoàng phi rất dịu hiền và lương thiện, hôm nay gặp được cảm thấy lời đồn quả là không sai một ly."
- Tất cả lại quỳ xuống, cảm tạ nàng và hắn, họ cảm thấy rất hạnh phúc vì Ai Cập đã có những nhà lãnh đạo yêu dân như con.
●●●●●Hết Chương 47●●●●●