Không lâu sau đó, theo sự căn dặn của Lý Oanh, Liễu Thu cùng Tiểu Khả đã tới Dụ Nguyệt uyển, mặc dù trong lòng vẫn còn có điểm chưa thể tin được.
Ngược lại cảnh tượng trước mắt càng khiến cho cô không thể ngờ hơn. Cánh cổng lớn uy nghiêm của Dụ Nguyệt uyển xưa nay luôn mở lớn nay lại bị đóng chặt, đã vậy còn có hai tờ giấy với chữ niêm phong thật lớn bắt chéo nhau dán dính trên đó. Bên ngoài có rất nhiều lính canh bao vây xung quanh, tên nào trong tay cũng lăm lăm cây giáo trông như đang gặp phải kẻ địch. Cách vài phút lại có một toán Cấm vệ quân đi tuần qua, ước chừng cũng khoảng tầm chín mười người. Xem ra lần này Trần Cảnh thật sự là đang rất sợ hãi cho nên mới điều động một lực lượng Cấm vệ quân lớn như vậy, gần cả một trại chứ chẳng ít. Canh phòng vô cùng nghiêm ngặt dàn trải vây hãm Dụ Nguyệt uyển. Ở ngoài khoảng sân phía trước cửa lớn của Dụ Nguyệt uyển, bên cạnh mấy bụi Trắc Bách Diệp được dựng lên một cái lều bạt nhỏ nhìn khá tạm bợ. Xung quanh đó còn có một hai cái lều như vậy, nhưng đặc biệt duy nhất lều bạt đó là được phủ kín toàn bộ, còn có bốn lính gác đứng canh bên ngoài. Tất cả những kẻ đang có mặt tại nơi này ai ai cũng đều buộc một lớp vải dày cộm che kín mũi miệng, xem ra người chỉ đạo ở đây cũng khá có tâm.
Phía đối diện lều cách một khoảng xa có kê mấy cái bàn gỗ xếp thành dãy dài, bày đầy trên đó nào là thuốc bột, thảo dược chất thành đống, lọ sứ cao cao thấp thấp có to có nhỏ, hình như còn có cả vài cái lò than dùng để sắc thuốc. Có khoảng mười người, toàn bộ đều vận viên lĩnh màu lam, buộc thêm tạp dề trắng bằng vải bạt. Tóc của bọn họ được búi gọn gàng giấu hết trong mũ và đeo găng dài tầm một nửa cánh tay cột chặt bởi hai sợi dây với chất vải cùng loại ở trên. Bọn họ tất bật chạy qua chạy lại không ngừng, nhưng chung quy luôn có người đứng trực ở bàn thuốc. Hiện tại theo như Tiểu Khả nhìn thấy, nơi này chẳng khác nào một cái trạm kiểm dịch, chỉ có điều hình thức hơi rườm rà, có phần cường điệu hoá mọi chuyện lên hơn mà thôi.
Tiểu Khả gạt hết tất cả những điều vừa nghĩ sang một bên, im lặng theo sau Liễu Thu đi tới chỗ người lão nhân nhìn có vẻ là người nắm quyền chỉ đạo ở nơi này.
Tất nhiên một kẻ lạ mặt như cô không thể cứ xổ xổ xàng xàng mà đi tới nói chuyện với ông ta được, cho nên việc này phải để cho người có mặt mũi như Liễu Thu ra mặt thôi. Liễu Thu dẫn theo Tiểu Khả tới chỗ của lão nhân, mà ông ta khi nhìn thấy Liễu Thu cũng vô cùng khách sáo cúi đầu chào hỏi. Ngược lại Liễu Thu không chần chừ liền trực tiếp bắt chuyện ngay với ông ta.
"Liễu Thu cô nương sao cô lại đến đây. Nơi này rất nguy hiểm xin hãy mau trở về đi!". "Lê Thái y chỗ đại nhân bây giờ như thế nào rồi".
Lê Trạch tặc lưỡi lắc đầu, "Chậc! Mọi thứ vẫn vô cùng hỗn loạn, bởi vì chưa tìm được căn nguyên của bệnh dịch cho nên Thái Y viện bọn ta chưa thể tìm phương pháp để xử lý! Theo tình hình này có lẽ phải kéo dài thêm mấy ngày nữa thì may ra...".
Đợi Lê Trạch vừa dứt câu, Liễu Thu liền chen lời đi ngay vào việc chính. Nàng kéo Tiểu Khả tới trước mặt Lê Trạch, giới thiệu sơ qua với câu từ ngắn gọn nhất.
"Đây là Tiểu Khả tử, là người của Ngự Dược phòng nhưng cũng thuộc về Phượng Quang cung. Hắn hiện tại đang phụ trách điều trị bệnh cho Trưởng công chúa. Khi nghe bùng phát dịch bệnh Hoàng hậu nương nương lo lắng bên ngài không đủ người nên đã cho hắn qua phụ giúp. Hy vọng đại nhân không ngại".
Lê Trạch bối rối, chấp tay thi lễ. "Thần nào dám khứ từ hảo ý của Hoàng hậu nương nương chứ! Hơn nữa đúng thật là bên này thật sự đang thiếu người. Cảm tạ tâm ý của Hoàng hậu nương nương!". "Mong là mấy ngày sắp tới nhờ Lê đại nhân chiếu cố cho Tiểu Khả tử". Liễu Thu cúi đầu với Lê Trạch, trên môi hiện ra nụ cười ẩn ý.
Sau đó Liễu Thu cũng chẳng nói thêm câu nào liền quay lưng rời đi. Lê Trạch hiển nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói và nụ cười kia của Liễu Thu. Vốn dĩ mọi người đều biết rõ nơi này đang nguy hiểm đến mức nào, nhưng Hoàng hậu lại phái người qua giúp, còn là do đích thân Liễu Thu thị nữ thân cận nhất dẫn người tới. Lê Trạch đoán biết được ý định của Hoàng hậu, nói là qua phụ giúp nhưng thực chất chính là đang ngầm ra hiệu cho ông ta, rằng Thái Y viện đang làm việc quá chậm trễ. Đưa người tới giúp mục đích là để dằn mặt Thái Y viện. Hơn nữa vừa rồi Liễu Thu cũng đã nói rất rõ ràng, người này bên Ngự Dược phòng tức dưới quyền Thái Y viện, nhưng lại thuộc về Phượng Quang cung tức hắn chỉ chịu sự quản lý trực tiếp của Hoàng hậu. Liễu Thu còn bảo ông ta phải chiếu cố cho người này, chính là đang ngầm ám chỉ mệnh lệnh từ Hoàng hậu, Thái Y viện bọn họ phải hết lòng hỗ trợ cho hắn, không được ngăn cản và phải âm thầm phối hợp. Vừa rồi Liễu Thu dẫn người tới bên Cấm vệ quân bọn họ cũng đã nhìn thấy nghe thấy tường tận, có nghĩa là lệnh này không chỉ dành cho một mình Thái Y viện của ông ta đâu nhỉ? Còn một điều nữa khiến Lê Trạch vô cùng tò mò, thật sự khi nghe được người này chính là kẻ đã chữa khỏi bệnh cho Trưởng công chúa mà cả cái Thái Y viện trên dưới trăm mấy người của ông ta cũng phải lắc đầu bất lực khiến cho ông ta đã từng gật đầu tán thưởng. Nhưng là chỉ nghe nói qua chứ chưa tận mắt trông thấy, cho nên đều nghi hoặc và cũng có chút không phục. Lúc này được chạm mặt, không nghĩ tới hắn lại còn trẻ như vậy, trong lòng bán tính bán nghi, hiếu kì thật ra người này là đang che giấu tài cán gì, y thuật lợi hại tới đâu mà lại được Hoàng hậu nương nương tin tưởng tới như vậy? Tiểu Khả chả màng tới nhiều thứ lễ tiết như vậy, cô không phải kiểu người trước mặt cười cười nói nói vừa quay lưng đi đã lộ thói hách dịch, trong tay cầm lông gà mà lại tưởng là lệnh tiễn, ngang tàng hống hách giành quyền chỉ đạo. Mà cho dù có nghĩ thì cũng chả thể tỏ thái độ được, xung quanh nơi này vây chặt Cấm vệ quân mà tên nào tính cũng nóng như lửa, chưa tới lượt mình hoành hành bá đạo thì đã bị xiên một giáo chết tươi rồi.
Mục đích chính và cũng là duy nhất của Tiểu Khả bây giờ chỉ có một việc, tìm ra nguyên nhân khởi điểm của căn bệnh này. Dù rằng không muốn phí phạm thêm thời gian nhưng cô vẫn nghĩ bản thân nên thương lượng qua với Lê Thái y đó trước đã. Khách đến cùng vẫn chỉ là khách, đừng nên vượt mặt của chủ nhà.
"Lê đại nhân, mạn phép hỏi thi thể của thị nữ kia như thế nào rồi?". Tiểu Khả lay hoay soạn lại hòm thuốc mà cô được Liễu Thu giao cho trước khi qua bên này. Rút ra mảnh vải bố màu ngà quấn lại thành một cái mạng che đi mũi miệng, cột chặt. Có điểm khác biệt rất nhỏ, đó là mạng che này Tiểu Khả cố tình quấn dày hơn những người khác, đối với thứ bệnh có khả năng truyền nhiễm qua hô hấp như này mà không quấn dày một chút chắc chắn liền không xong!
Lê Trạch hiển nhiên không dám đắc tội với Hoàng hậu cho nên liền mau chóng có thái độ hợp tác.
"Để tiện cho việc khám xét cho nên cái xác kia đã được di chuyển ra khỏi Uyển, bây giờ đang để trong lều ở bên kia".
"Tình trạng thi thể ra sao rồi?".
Lê Trạch tặc lưỡi lắc đầu. "Không khả quan lắm, cái xác đã bắt đầu có dấu hiệu bị phân rã. Có lẽ phải đẩy nhanh tốc độ nhân sự của Thái Y viện lên thêm nữa, bằng không sẽ không kịp có kết quả trước khi thi thể bị thối rửa hoàn toàn!". Nghe thông tin sơ qua từ chỗ Lê Trạch trong lòng Tiểu Khả càng gấp gáp hơn, cô phải mau chóng kiểm tra trước khi mọi thứ dần xấu hơn.
Tiểu Khả hai bước thành một tới chỗ dãy bàn mượn một đôi găng tay, đồng thời lấy ra bộ đồ bảo hộ giống kiểu của những bác sĩ khám nghiệm pháp y ở hiện đại mà cô đã nhờ Lý Oanh chuẩn bị giúp. Rút ra một sợi dây vải cột ngang hông giống như dây thắt lưng để cố định y phục trách bị xộc xệch và vướng víu, sau cùng thay đôi giày bệt bằng đôi hia cô mượn được của một người trong đội nhân sự bên kia. Lần lượt mặc tất cả vào trên người một cách cẩn trọng nhất, cô không muốn bản thân trước khi tìm ra được nguyên thì đã bị phơi nhiễm.
Lúc này trông Tiểu Khả chẳng khác gì với bọn hắc y nhân hay lũ đạo tặc cả, kẻ khác có khi còn chẳng nhận ra nếu như không biết đằng sau bộ đồ này là cô. Bộ dạng này đối với những người ở thời đại này có lẽ nhìn vào đều cảm thấy vô cùng nghiêm trọng và kì quặc, nhưng thực chất đối với Tiểu Khả đây chỉ là một cách để tự bảo vệ mình, hơn nữa đây chỉ là biện pháp phòng ngừa thô sơ nhất mà thôi. Sau khi trang bị xong y phục bảo hộ từ đầu xuống tới chân, Tiểu Khả không màng để ý đến ánh mắt của những kẻ đang đứng chỉ chỏ xì xầm về bộ dạng của mình lúc này. Cô lướt qua người Lê Trạch đang ngơ ngác trực tiếp đi thẳng về hướng lều bạt, cũng chỉ bỏ lại cho ông ta một câu, tỏ ý mình vẫn luôn để ý sự có mặt và tôn trọng vị trí của ông ấy.
"Làm phiền Lê đại nhân, ta muốn xem qua thi thể của thị nữ kia trước!".
"A-À được! Không vấn đề gì!". Lê Trạch vấp lời nhưng cũng mau chóng dẫn đường cho Tiểu Khả.
Khi cả hai chỉ còn cách lều bạt vài bước chân, phía trước hai người thị vệ nhìn thấy có người lạ liền tỏ ra cảnh giác nhưng ngay sau đó nhận được dấu ra hiệu từ Lê Trạch, bọn họ cũng buông xuống phòng bị đứng lùi sang hai bên. Tiểu Khả cùng Lê Trạch trực tiếp vén lên mành vải tiến vào. Vào lúc tấm mành vải bị giở lên thì ngay lập tức một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào trong khoang mũi của Tiểu Khả, cô vội vàng siết căng khăn che mặt nhưng cũng không thể làm dịu bớt đi được cái mùi tanh nồng đó. Tiểu Khả đột ngột bị mùi hôi đánh vào khứu giác xém chút làm cho cô muốn nôn mửa, may mắn cô đã kịp thời kiềm chế lại cơn buồn nôn của mình. Màn đánh úp bất ngờ này khiến cho tinh thần của cô có chút nặng nề, vừa vào đã được chào đón thật là nồng hậu ha ha ha...
Ở bên cạnh Lê Trạch cũng chả khá hơn là mấy so với cô, mặc dù ông ta cũng đã quấn hết mấy lớp khăn nhưng lúc này vẫn phải dùng đến cả tay áo để che mũi.
Tiểu Khả trấn an lại tinh thần và bây giờ cô đã bắt đầu quen dần với cái mùi hôi kinh khủng này. Đưa mắt quan sát một lượt trong gian lều, nơi này ngoại trừ thi thể kia, cô và Lê Trạch thì vẫn còn hai người khác nữa. Bọn họ đều là người học việc của Thái Y viện, hai người này đang đứng lay hoay làm gì đó có vẻ rất chú tâm, lúc cô và Lê Thái y đi vào họ cũng chẳng bị xao nhãng chút nào, vẫn cặm cụi làm việc của mình. "Lê đại nhân trong này nguy hiểm tiềm tàng, sao đại nhân lại để họ ở lại đây!?". Tiểu Khả chỉ về phía hai người ở góc bên kia, vội vàng gặng hỏi.
"Không cần phải quá sợ hãi!". Lê Trạch xua xua tay, "Hai người họ làm việc ở Thái Y viện đã một thời gian dài rồi và đều có kinh nghiệm khi xử lý xác chết cũng như bệnh dịch. Thi thể của thị nữ kia mặc dù chỉ mới chết được một ngày nhưng bị phân rã rất nhanh, hơn nữa thi thể còn bốc mùi hôi tanh cực kì kinh khủng. Ta đã phải cho người chất đầy thảo dược cũng như cỏ thơm khắp xung quanh lều để át đi mùi xác chết, nhưng những thứ này phải được nghiền nát thì mới có tác dụng. Có vài loại thảo dược đặc biệt khó sử dụng, sẽ lập tức bị khô héo ngay khi tiếp xúc với hơi ẩm và ánh nắng, nếu chuẩn bị ở bên ngoài sau đó mang vào thì vẫn không kịp để dùng! Cho nên ta bắt buộc phải để cho các môn sinh thay phiên nhau cách nửa canh giờ vào đây nghiền thảo dược". Tiểu Khả nhìn hai người bọn họ vẫn đang cắm cúi nghiền thuốc, cô chau mày. "Vậy phiền Lê đại nhân hãy nhắc nhở bọn họ đừng đến quá gần hay tiếp xúc với thi thể!". Cô quay đầu nhìn quanh lều. "Và xin hãy dời bàn thuốc đến góc trong cùng phía cuối lều. Dù sao không gian trong này vẫn đủ rộng rãi, cố giữ một khoảng cách vẫn là an toàn hơn!".
"Được, ta sẽ căn dặn bọn họ!".
"À còn việc này, hy vọng Lê đại nhân báo lại với thượng cấp gấp rút chuẩn bị thêm thật nhiều những bộ ngoại y như cái của ta đang mặc, sau đó phân phát cho mọi người đang làm việc ở bên ngoài, cách này có thể bảo hộ cho họ khi phải tiếp xúc với xác chết. Đừng để cho ai rời khỏi khuông viên Dụ Nguyệt uyển, để tránh họ mang theo mầm bệnh dịch lan truyền ra bên ngoài".
Lê Trạch gật gật đầu. Toan định trở ra ngoài thì đột nhiên khựng lại, trông có vẻ còn vướng khúc mắc, ông quay đầu lại đối Tiểu Khả hỏi một câu. "Ngươi có còn cần gì nữa hay không?".
"Phiền đại nhân chuẩn bị giúp ta thật nhiều lá của cây Mật Sâm, lá của cây Tử Tô, bỏ vào một chảo nước lớn nấu cùng với nhau và phải được nấu liên tục, nhưng hãy canh củi chừng sáu phần lửa là được, đừng để quá sôi. Cứ để ngay bên ngoài lều, khi ta xong việc hay là bất kể người nào bước ra từ trong lều, hoặc là cần thiết muốn rời khỏi Uyển thì bắt buộc đều phải rửa tay bằng nước đó. Còn nữa, ta muốn dùng hơi nước đó để phát tán hết cả khu vực này nên là cứ hai canh canh giờ cho người lượt bỏ lá cũ và thay vào đợt mới tiếp tục nấu. Hiện tại không có nhiều thời gian để chần chừ nên xin đại nhân hãy làm ngay!".
Lê Trạch ngẩn người, bất ngờ. Ông ta quả thực đã quá vội vã khi đánh giá người này ngay lúc đầu chạm mặt. Vốn ông chỉ nghĩ rằng một người còn trẻ như hắn được Hoàng hậu coi trọng như vậy, thậm chí còn tin tưởng giao phó đến đây tìm hiểu tình hình, cốt có lẽ là để làm tay trong cho bà ấy. Nói hắn chữa được căn bệnh trường niên của Trưởng công chúa trong lòng ông còn không tin, vẫn có định kiến nghi ngờ khả năng của hắn. Ngay lúc này đây, nghe những lời của hắn nói vô cùng có trọng lượng, từng yêu cầu được đưa ra một cách vội vàng trông có vẻ kì quặc sáo rỗng nhưng nghe kỹ thì lại rất hợp lý. Đến cả thái độ bây giờ của hắn cũng khác hẳn hoàn toàn lúc mới gặp mặt, hoàn toàn nghiêm túc và còn có phần điềm tĩnh hơn cả ông. Mỗi câu mỗi chữ hắn thốt ra đều rõ ràng rành mạch, không một ý dư thừa, phân phó đâu ra đấy kiểu như, à cái này phải làm ra sao, cái kia phải làm thế nào. Cẩn thận và chi tiết cụ thể từng thứ một. Thật sự bây giờ thái độ của ông đối với người thanh niên trẻ tuổi này đều phải ít nhiều có thay đổi. Thâm tâm cũng thầm sinh ra khâm phục và vô cùng ấn tượng. Trong suốt năm mươi ba năm sống trên đời, kẻ làm cho ông ưng thuận hài lòng thì có rất nhiều, như là những môn sinh của Thái Y viện chẳng hạn. Nhưng lại chưa từng có người chỉ thông qua những câu từ chắc nịch và thái độ kiên định liền có thể khiến cho ông phải cảm phục và thay đổi cách nhìn của ông như người này cả. Chắc có lẽ cũng khó có thể tìm được một người thứ hai như hắn ở trên lãnh thổ Đại Việt này.
-----Hết Chương 76-----
Trắc bách diệp: hay gọi là lá thuộc bài
Mật sâm: Cây trứng cá
Tử tô: Lá tía tô
Tác giả: Trong ngoài đều gặp đại nạn, Tiểu Khả phải làm sao đây? Liệu cô có đột nhiên vụt sáng trở thành người hùng giải cứu thế giới không? Đợi chương sau sẽ rõ...