Cô bần thần sững người, đôi mắt xoáy vào trên người của "Tiểu Khả" trước mặt. Trong đầu bắt đầu tràn lên rất rất nhiều câu hỏi, tại sao kẻ này lại giống hệt cô như vậy? Và tại sao "cô" lại bị đày đến nơi này?
Khi Tiểu Khả còn đang chìm trong hàng tá câu hỏi của bản thân, dòng suy nghĩ của cô đột nhiên bị đánh gãy vì tiếng rít kinh hồn của gió. Tiểu Khả trợn tròn mắt nhìn tên Hà đê sứ với sợi roi ngựa dài ngoằn thô kệch đang vun lên vùn vụt rồi quất vào trên người của kẻ giống hệt cô. Trong lòng Tiểu Khả dần trào lên một cỗ tức giận, mặc dù vẫn luôn tự nhủ người dưới kia không phải là mình, nhưng khi nhìn thấy từng roi từng roi đánh vào người mang khuông mặt của bản thân kia, cô cũng có cảm giác đau đớn rát bỏng như bản thân cũng bị đánh vậy. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Tiểu Khả hằn hộc lao tới muốn đẩy ra tên Hà đê sứ kia nhưng cô lại xuyên thẳng qua người hắn, cô mất điểm tựa xém ngã nhào về trước nhưng đã nhanh hơn gượng lại được. Dường như sự phẫn nộ đã che mờ đi lý trí, Tiểu Khả cứ lặp đi lặp lại hành động kia, một lần nữa cô lại thất bại lao xuyên qua tên Hà đê sứ kia. Lúc này cô mới chợt nhớ lại rằng bản thân chỉ là một người khách qua đường vô tình chứng kiến được viễn cảnh này mà thôi. Tiểu Khả nhìn người phía dưới bị đánh đến thê thảm chỉ có thể tự ôm đầu cuộn tròn chẳng còn sức để kháng cự, thật sự chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này, chỉ biết đứng ngây ra một chỗ không làm được gì cả, tay chân như bị tàn phế muốn động cũng không động được.
Từng roi ngựa giáng xuống cũng hệt như là đánh lên trên người của cô, đau đến thấu vào xương, nóng rát tê rần, cắt vào trong da thịt để lại từng đường rách tươm máu. Tâm can giống như có hàng ngàn con kiến bò lúc nhúc cắn xé, châm chít nhức nhối nhưng không cách nào tác động được, khó chịu vô cùng. Người bên dưới chẳng dám kháng cự lại, hành động duy nhất có thể làm là nằm yên chịu trận, ngay cả động đậy cũng không thể, đau đớn như vậy nhưng người đó hầu như chưa từng kêu la một tiếng nào, đôi khi chỉ có vài tiếng ú ớ rất yếu phát ra.
Ngay lúc này tình huống đột nhiên thay đổi, tên Hà đê sứ đang điên cuồng đánh người thì có một tên nam tráng khác nhào tới kéo tay ngăn cản, vẻ mặt của hắn toát lên sự lo sợ.
"Dừng lại!! Đừng đánh nữa!!! Lỡ như kẻ này mà chết thì chúng ta cũng sẽ chết theo hắn đấy!!!".
Tên Hà đê sứ vùng vằn một lúc rồi cũng dần dừng lại, bên tay cầm roi của hắn có chút run rẩy, mặt cũng biến sắc toát mồ hôi. Hắn thầm nuốt khan một cái, ánh mắt nhẫn nhịn nhìn về người đang nằm sõng soài dưới đất, tên nam tráng bên cạnh lại phụ hoạ thêm vào một câu. "Bộ ngươi quên rồi sao! Kẻ này do đích thân Quan gia ban lệnh lưu đày tới đây làm lao dịch. Lý Ấn Môn Hạ đã căn dặn nhiều lần phải giữ lại mạng của hắn, nếu như hắn vong mạng thì tất cả chúng ta đều sẽ bị bêu đầu!!!".
Ngay lặp tức tất cả những tên xung quanh xì xào bàn tán rồi đồng loạt lớn tiếng can ngăn.
"Phải đó! Tốt nhất đừng động tới tên kia nữa!!"
"Đúng rồi. Ta không muốn cái đầu của ta bị bêu trên cửa Tường Phù đâu!".
"Ta ở nhà còn mẹ già, vợ con đang đợi ta nuôi đấy!! Hắn mà chết thì chắc chắn tất cả chúng ta đều phải chịu đựng sự tra tấn trước khi mất đầu!".
"Ta nữa. Ta không muốn bị kéo vào chuyện này đâu! Ngươi muốn chết thì đi chết một mình đi! Đừng liên lụy tới ta!!".
Tất cả đều nháo nhào, người này nói ra người kia nói vô làm cho khung cảnh hỗn loạn như một cái chợ. Câu này vả câu kia, nhưng mục đích chung cuối cùng của bọn họ đều là muốn ngăn cản tên Hà đê sứ đó, bởi vì bọn họ đều biết trước được hậu quả của mình nếu không may đánh chết người kia. Chẳng những tất cả bọn họ phải chết mà thậm chí tới người nhà của bọn họ, già già trẻ trẻ cũng phải chết! Tên Hà đê sứ lúc này đã sợ đến run lẩy bẩy, cây roi trên tay cũng bị trượt rơi bịch xuống đất. Trong khi bọn chúng vẫn đang tự làm loạn mình, người nằm dưới đất lại chỉ cười khinh khỉnh, dù gương mặt như đúc Tiểu Khả đã bị mái tóc rối bù che khuất nhưng vẫn thấy được đôi vai run rẩy của y.
Dường như cảm thấy rằng mình đang bị chế giễu, một tên đốc công tiến tới đá một cái rất mạnh vào mạn sườn của người kia khiến cho y đau điếng ôm lấy bụng. Mặc dù người kia là đang ho sặc sụa nhưng từ trong miệng lại chẳng hề phát ra tiếng kêu nào ngoại trừ thanh âm ư ử rất khẽ. Tiểu Khả cũng đã để ý điều này ngay từ đầu và nó khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, rất nhanh sau đó cô đã biết được câu trả lời.
"Tên chết tiệt này thật cứng đầu! Nhận biết bao nhiêu trận roi cũng chưa từng kêu la một tiếng!". "Ngươi không biết sao!? Khi hắn được Lý Ấn Môn Hạ đích thân giải tới đây thì miệng mồm toàn là máu, bọn ta đều nghĩ là hắn đã bị cắt lưỡi, không ngờ là thật!".
Sự thật này khiến cho tên đốc công kia cũng phải rùng mình khϊếp sợ, biểu cảm của hắn đã tự phơi bày cả suy nghĩ của mình, không ngờ thủ đoạn trong Hoàng thành còn đáng sợ hơn những hành vi tra tấn mà bọn hắn vẫn đang làm gấp trăm lần.
Người dưới đất vẫn không ngừng cười, những tiếng the thé vang lên càng dày đặc hơn. Bọn Hà đê sứ lúc này mặt mày kẻ nào cũng biến xanh, vừa tức giận nhưng lại vừa lo sợ, chẳng tên nào dám động một cái, chỉ chôn chân tại chỗ đăm đăm nhìn người ở dưới. Riêng tên vừa đánh đập người kia thì giống như cơn tức đã làm cho hắn trở nên lớn gan hơn.
"Khốn kiếp! Dám cười nhạo ta! Không thể đánh chết ngươi nhưng ta vẫn có cách khiến cho ngươi phải thống khổ suốt đời!!". Ngay tức khắc tên Hà đê sứ như phát điên vồ lấy con dao sắt trên bàn gỗ bên cạnh rồi lao tới xốc lên cơ thể của người kia. Tiểu Khả lạnh run người, tim nhói một cái, sau đó dường như truyền tới một cảm giác đau tê rần, đôi mắt trợn trừng nhìn về cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Tên Hà đê sứ đè gối trên vai người kia, bắt lấy cánh tay trái gầy guộc đầy sẹo.
Tiểu Khả giật mình ngồi bật dậy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô vội vã đưa tay lau trán, mái tóc cũng vì vậy mà tán loạn. Tiểu Khả hơi thở gấp gáp, trong đầu vẫn còn hiện ra cảnh tượng kinh khủng kia, tâm can còn có chút run rẩy, và nỗi đau đớn kia vẫn còn đọng lại trong lòng vô cùng rõ ràng. Đầu của cô lúc này ong ong từng trận, đau nhức như bị chẻ làm đôi. Tiểu Khả đưa hai tay ôm đầu, vỗ mạnh mấy cái cố xua đi cơn đau khủng khϊếp đang chiếm trọn suy nghĩ của mình.
Cơn đau liên hồi làm choáng váng tầm nhìn của cô, hai mắt lúc tỏ lúc mờ, đột nhiên bên ngoài có vô số tiếng ồn truyền vào lại càng khiến cho cô đinh tai nhức óc. Trong lòng lập tức dâng lên dự cảm không lành, tiếng ồn bên ngoài vô cùng hỗn tạp không thể nghe rõ được chữ nào. Tiểu Khả loạng choạng bước xuống giường qua loa bận quần áo rồi vội vã đi ra khỏi phòng.
Mây đen che cả bầu trời xám xịt, một tia nắng nhỏ cũng chẳng thể lọt qua được những tầng mây dày đặc. Từng đợt gió lớn thổi vù vù, tán cây bị quật đến nghiêng ngã, mùi đất nồng nặc bốc lên xộc thẳng vào mũi, tất cả những hiện tượng này khiến cho Tiểu Khả có cảm giác dường như có một đợt cuồng phong cực lớn sắp đổ tới vậy. Rồi chợt tiếng kêu rất lớn làm cho Tiểu Khả giật mình, cô ngẩng đầu nhìn lên phía trên bầu trời. Là quạ, rất nhiều con quạ đen, chúng lượn lờ khắp cả khuông viên của Phượng Quang cung. Lũ quạ thay nhau kêu tạo thành một tràn dài, lần đầu tiên trong đời Tiểu Khả được tận mắt nhìn thấy quạ đen, và trong lòng cô đang cảm thấy sợ bởi tiếng kêu quác quác ghê rợn của chúng. Cô ngẩn người giật lùi về sau một bước, hai mắt mở to đảo theo lũ quạ đang điên cuồng chao lượn.
Cơn đau đầu dần biến mất, Tiểu Khả bây giờ mới lấy lại được tỉnh táo. Lúc này trước mắt cô là một cảnh tượng vô cùng náo loạn, tất cả mọi người liên tục chạy tán loạn trông có vẻ đang rất gấp gáp, thậm chí có vài người còn vội đến nỗi va vào nhau ngã nhào. Bọn họ thì cứ cắm đầu mà chạy, không ngừng lớn tiếng quát về phía nhau rằng chỉ sợ người đối diện không nghe thấy lời của họ. Hai bên tai của Tiểu Khả lùng bùng, cô cố nhướng tai để lắng nghe nhưng lại chẳng thể nghe rõ được lời nói của bọn họ. Quang cảnh trước mắt cũng làm cho suy nghĩ của Tiểu Khả rối thành một đoàn, cô hoang mang chôn chân tại chỗ. Trong đầu hiện lên muôn ngàn câu hỏi, rõ ràng bản thân chỉ ngủ có một giấc, tại sao qua một đêm cả Phượng Quang cung liền biến thành khung cảnh gà bay chó chạy như thế này? Có phải đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hay không? Hay là bệnh tình của Thái Đường chuyển biến xấu. Nếu là vậy thì tại sao lại không có ai đến gọi cô dậy trong khi cô là người đang chịu trách nhiệm trực tiếp trong khi điều trị cho nàng chứ?
Những ý nghĩ trong đầu không ngừng đập vào nhau ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của Tiểu Khả cũng bị rối bù. Tiểu Khả cố gắng thoát khỏi mớ hỗn độn kia, cô đưa mắt quan sát những dòng người đang chạy tủa ra khắp mọi hướng và rồi cô cũng đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Tiểu Khả vội vã chạy tới chỗ của người đó. "Liễu Thu cô cô!".
Tiểu Khả cất giọng gọi nhưng dường như cô ấy không hề nghe thấy được tiếng của cô. Cô lách qua những người khác, mặc dù đã cố gắng cô vẫn không tránh khỏi bị va chạm với vài người. May mắn rất nhanh chóng cô đã tới được chỗ của Liễu Thu nhưng với tình hình hỗn loạn như vậy để nói chuyện với Liễu Thu thì cô cũng phải nâng giọng quát rất lớn.
"Liễu Thu cô cô!".
Liễu Thu bị tiếng gọi của Tiểu Khả làm cho giật thót, nàng quay đầu lại khi này vừa đúng lúc nhìn thấy người kia đang chạy tới chỗ mình. Liễu Thu cũng chẳng nhẫn nại chờ đợi mà trực tiếp tiến tới nơi của người kia, vừa giáp mặt thì ngay lặp tức nàng đã nắm lấy tay áo của hắn kéo đi. Hành động của nàng y như rằng đã tìm kiếm người này từ lâu. Tiểu Khả chưa kịp định thần thì đã bị lôi theo nên vô cùng bối rối và mơ hồ. Liễu Thu lôi theo Tiểu Khả một mạch hướng thẳng về phía chính điện, vừa đi cô vừa hoang mang hỏi chuyện Liễu Thu, nhưng có lẽ câu hỏi từ cô quá dồn dập và liên hồi nên nàng vẫn chưa thể chen vào nửa chữ.
Tiểu Khả bước chân gấp gáp đuổi theo ở phía sau, nhưng bước chân của người đằng trước còn gấp hơn cô. Cô cố gắng bắt kịp nàng ta và gương mặt từ đầu đến cuối đều phủ lên hoang mang ngơ ngác.
"Liễu Thu cô cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Có chuyện gì vậy hả!?".
"Trong cung có chuyện lớn, hiện tại ta không tiện giải thích nhiều! Khi đến nơi rồi ngươi sẽ biết thôi!!".
Liễu Thu chỉ nói vài câu qua loa, nhưng bên trong lại chứa đầy tính nghiêm trọng. Dĩ nhiên Tiểu Khả hiểu điều này, trong lòng cô bắt đầu dâng tràn lo lắng, đột nhiên lại cảm thấy có chút bất an, tâm trạng bứt rứt, cảm giác vô cùng khó chịu, giống như biết rằng đã xảy ra một chuyện gì đó nhưng bản thân lại mù mịch không rõ tường tận như thế nào. Cứ như vậy Tiểu Khả liền đã bị Liễu Thu kéo vào trong điện. Nàng ta vội vã lôi cô đi tới hậu điện tiến vào tẩm cung của Trưởng công chúa.
Tiểu Khả vừa đặt chân tới đã thấy Lý Oanh cùng Thái Đường đang đứng đợi sẵn, Hoàng Liên, Bích Hà và bên cạnh còn có rất nhiều cung nữ khác nữa, trên mặt của họ đều hiện ra sự lo lắng vô cùng. Biểu hiện của họ càng khiến cho Tiểu Khả vốn đã hoang mang giờ càng bối rối hơn.
Liễu Thu kéo cô tới trước mặt của hai mẹ con Lý Oanh rồi mới buông tay, nàng đối chủ tử gật đầu giống như muốn nói rằng đã dẫn người tới. Chưa kịp đợi Tiểu Khả cất giọng thắc mắc thì Thái Đường đã nhanh chóng bước tới níu lấy cánh tay của cô. Tiểu Khả giật thót, cô vội muốn rút tay lại nhưng công chúa nắm rất chặt khiến cho cô không thể nào rút ra được. Tiểu Khả tròn mắt nhìn công chúa vẫn một mực níu chặt tay của mình, trong lòng có chút bất lực. Rồi cũng đành phải lờ đi, quay qua đối diện với Lý Oanh. "Nương Nương xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?".
Cô vừa dứt lời, Lý Oanh đột ngột tiến lại nắm lấy bên cánh tay còn lại của mình, Tiểu Khả bị giật mình lần thứ hai.
"Tiểu Khả ngươi phải giữ an toàn cho Huyên nhi!".
Tiểu Khả ngơ ngác. "Có chuyện gì vậy?".
Lý Oanh lên tiếng, giọng điệu vô cùng khẩn trương. "Trong cung bùng phát dịch bệnh, Huyên nhi chỉ vừa mới khỏi bệnh, bổn cung không muốn công chúa lại phải bị nhiễm bệnh lần nữa!".
Tiểu Khả đơ ra vài giây, sau đó cô kéo ra tay của Thái Đường, lùi lại vài bước cố ổn định lại dòng suy nghĩ đang rối bù của mình.
"Khoan đã! Đợi một chút".
Cô hít đầy không khí vào buồng phổi, rồi thở phù một hơi dài. Hai tay duỗi thẳng xuống siết chặt, rồi lại giãn ra, từng ngón tay mở ra rồi gập lại. Bắt đầu lấy lại sự điềm tĩnh để tiếp thu mọi thông tin sắp sửa được biết. Đây cũng là một thói quen nghề nghiệp, tự tạo ra và trở thành một phần cử chỉ phản xạ của Tiểu Khả quãng thời gian cô còn làm bác sĩ tâm lý ở hiện đại. "Được rồi, mọi người bình tĩnh lại, đừng gấp gáp gì cả. Bây giờ, một ai đó có thể tường tận nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?".
Lý Oanh chau mày nhẹ, đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Liên. Hoàng Liên gật đầu nhận lệnh, bước lên đối mặt với Tiểu Khả, lên tiếng kể lại tình hình cho cô.
"Nửa đêm hôm qua vào giữa canh tư, Tôn Ngự y được bí mật gọi vào cung, nghe nói là để chẩn bệnh cho cung nữ. Được biết rằng Tôn Ngự Y chỉ bắt mạch sơ qua cho thị nữ đó rồi kê đơn thuốc, không lâu liền đã âm thầm trở về".
"Vậy cũng là điều bình thường thôi mà!?". Tiểu Khả khó hiểu.
"Hai canh giờ sau tin tức được truyền đến, thị nữ kia đã bị chết một cách đột ngột".
Tiểu Khả đơ người, sau đó liền vội vàng hỏi lại. "Có biết được tại sao hay không?!".
Hoàng Liên im lặng, Bích Hà đứng phía sau nhanh nhẹn tiếp lời. "Theo như tình hình được báo lại, khi cung nữ đó vừa chết thì những người được phân cùng phòng ban đầu không hề để ý đến. Nhưng ngay sau đó bọn họ đều nghi ngờ, bởi vì thể trạng của cung nữ kia bình thường vô cùng khoẻ mạnh, chỉ có lúc nửa đêm bị cảm nhiễm phong hàn mà thôi. Sau đó vì cảm thấy bệnh trạng của cung nữ kia không ổn, cho nên bọn họ đã xin phép chủ tử và gọi Tôn Ngự y vào cung. Nhưng rồi chưa đầy hai canh giờ sau cung nữ kia đã chết bất đắc kì tử, tất cả bọn họ đều đổ dồn hết nghi ngờ vào đơn thuốc mà Tôn Ngự y đã kê. Việc này mang tính khá nghiêm trọng cho nên lập tức được thông báo lên Phượng Quang cung".
"Xin hỏi Hoàng hậu nương nương có cho người qua đó để tìm hiểu tình hình chưa?".
Hoàng Liên gật gật đầu. "Nương nương đã phái tất cả các Thái y của Thái Y viện đến điều tra rồi nhưng vẫn chưa thu được kết quả". Sau một lúc giữ im lặng cuối cùng Liễu Thu mới cất giọng tiếp tục câu chuyện, nhưng ngữ điệu của nàng lại có phần nặng nề hơn cả hai người vừa rồi. "Thị nữ kia vừa chết, nửa canh giờ sau liền có nhiều cung nữ, nội quan khác lần lượt ngã bệnh. Chỉ trong vòng ba khắc gần như hơn một nửa hạ nhân của cung đó đều mắc bệnh, dấu hiệu bệnh đều giống hệt như cung nữ vừa chết kia!".
"Chẳng phải đã cho Thái y qua đó rồi sao. Bọn họ nói thế nào?!".
"Lê Thái y đã xem xét tình trạng của những người mắc bệnh và suy đoán có lẽ như căn bệnh của cung nữ đã chết kia là cùng một dạng. Lê Thái y chỉ có thể suy đoán bệnh này có khả năng lây nhiễm, nhưng ông ấy lại không thể tìm được nguyên nhân nào cả. Tất cả các Thái y đều lắc đầu bất lực". Bích Hà giải thích. Tiểu Khả khoanh tay trước ngực, mặt cúi nhìn xuống đất, cô gật đầu, vẻ như đã hiểu rõ. Không vội vã, cô lên tiếng hỏi lại một câu.
"Tình hình hiện tại như thế nào rồi?".
"Lê Thái y ngay lập tức trình báo lên chỗ Hoàng thượng, Quan gia đã cho Cấm Vệ quân phong toả cung, toàn bộ hạ nhân kể cả cung nhân và chủ tử cũng bị giữ lại trong đó, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Thông báo được truyền khắp Hoàng thành lệnh cho các cung các viện phải tăng cường đề phòng, nếu như có người nhiễm bệnh lập tức cách ly rồi báo lại cho Ngự y. Thái Y viện đã bị Quan gia dồn áp lực từ giờ cho đến sáng mai nhất định phải tìm ra căn nguyên bệnh và đưa ra cách giải quyết, bây giờ cả Viện bọn họ như đang ngồi trên đống lửa, rối tung rối mù. Hiện tại bọn họ vẫn chưa thể biết được có bao nhiêu người đã từng tiếp xúc với cung nữ kia, điều duy nhất lúc này họ có là thi thể của tiểu cung nữ, chính là bắt nguồn lây nhiễm. Những cung khác thì như ong vỡ tổ, ai nấy lo sợ phập phồng đóng chặt cửa, cung phi còn dặn dò hạ nhân đến dược phòng lấy rất nhiều thuốc về dự trữ đề phòng bất trắc!". Sau khi Hoàng Liên vừa thuật lại tình hình hiện tại, Tiểu Khả chỉ im lặng nghe mà không nói gì. Lúc này trong đầu cô tràn đầy những dòng câu hỏi, nhưng chúng đều không có câu trả lời. Căn bệnh này làm cho cô nhớ lại trận dịch bệnh lớn mang tính toàn cầu vào năm 2003, đại dịch SARS.
Năm đó Tiểu Khả chỉ mới có bảy tuổi, tư duy còn non nớt nhưng cô đã từng tận mắt chứng kiến sự khủng khϊếp của nó. Trận đại dịch bắt nguồn ở Hồng Kông, rất nhanh liền bùng phát ở Việt Nam. Trận đại dịch đó đã lấy đi hơn chín trăm mạng người, trong đó Việt Nam có năm trường hợp tử vong.
Thật sự không hiểu tại sao lúc này Tiểu Khả lại có suy nghĩ như vậy, nhưng tình hình bây giờ khiến cho cô phải nhớ lại căn bệnh SARS năm đó.
Tiểu Khả trong lòng thầm hiểu rõ, mục đích mà Lý Oanh gấp gáp tìm kiếm và kể cho mình tường tận về tình trạng bây giờ, ngoại trừ muốn bản thân có thể bảo vệ Thái Đường, còn lại nàng có lẽ tin tưởng rằng cô sẽ giúp tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này. Tiểu Khả thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô ngẩn đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Oanh, như là dò xét.
"Có phải Nương Nương muốn thần giúp đỡ về việc này?".
Lý Oanh gật đầu khẳng định, nàng bước tới, trước mặt bao nhiêu người không ngần ngại nắm lấy cánh tay của Tiểu Khả. Ánh mắt đầy khẩn cầu, tay càng siết chặt hơn.
"Tiểu Khả, bổn cung biết ngươi rất giỏi về y thuật, chỉ là ngươi chưa từng muốn để cho người khác biết! Nhưng bổn cung hiểu được, vốn y thuật của ngươi rất xuất chúng, kiến thức sâu rộng tường tận cả những bệnh lạ mà người khác chưa từng nghe qua, thậm chí còn vượt qua cả những Thái y của Thái Y viện. Cho nên bổn cung nghĩ rằng khả năng của ngươi có thể giúp chúng ta tìm ra được căn nguyên lần này!".
Tiểu Khả bối rối cố gắng rút tay lại nhưng không thể thoát được Lý Oanh. Cô không thể dùng sức hất nàng ra được, như vậy sẽ khiến nàng xấu hổ mà bản thân cũng ngượng ngùng. "Nương nương là người quá đề cao thần! Thần làm sao có tài năng cao siêu như vậy chứ?!".
"Bổn cung biết ngươi được! Những lần ngươi trấn an Huyên nhi và cách ngươi chữa bệnh cho hài tử, bổn cung đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Bổn cung chắc chắn lần này cũng vậy!".
"Nh-Nhưng thần...!". Tiểu Khả muốn lên tiếng phản đối ngay lập tức đã bị câu nói của Lý Oanh cắt ngang.
"Như vậy đi! Cứ xem như lần này không phải bổn cung lấy thân phận là Hoàng hậu ra lệnh cho ngươi. Đổi ngược lại, bổn cung với thân phận một người bạn bình thường khẩn cầu ngươi hãy giúp đỡ cho ta lần này. Có được không?!".
Ngữ điệu của Lý Oanh vô cùng tha thiết, ánh mắt dịu dàng xoáy sâu vào trong tâm trí của cô. Sự khẩn cầu chân thành của nàng khiến cho Tiểu Khả cảm thấy bối rối cùng bất lực, cô thật sự không muốn dính vào những chuyện phiền phức này, nhưng trong lòng lại không nỡ từ chối nàng. Tiểu Khả thở một hơi dài, thôi vậy, ai bảo bản tính của cô từ nhỏ đến lớn đều là dạng người dễ mềm lòng cơ chứ! "Được rồi, để xem thần có thể giúp được gì hay không!".
Nghe câu nói và nhìn thái độ thoả hiệp của cô, Lý Oanh không khỏi mừng rỡ. Nàng siết chặt tay của Tiểu Khả, trên môi hiện ra nụ cười.
"Cảm ơn ngươi! Thật sự rất cảm ơn ngươi".
Tiểu Khả cũng mỉm cười vì biểu hiện kia của Lý Oanh. Nhưng trước hết muốn tìm ra cách giải quyết thì phải biết nguyên nhân đã. Việc đầu tiên, nếu như theo lời kể của Hoàng Liên và suy đoán từ Lê Thái y, Tiểu Khả liền có thể khẳng định bệnh này có khả năng truyền nhiễm, và tốc độ lây nhiễm là rất nhanh. Nhưng hiện tại với lượng thông tin vô cùng mơ hồ và ít ỏi từ chỗ của Liễu Thu bọn họ thì cô không thể nào phán đoán được đây là bệnh gì. Hiện tại cô bắt buộc phải đích thân tới kiểm tra, cần phải xem xét và khám nghiệm kỹ càng cái xác của cung nữ kia, như vậy bản thân mới biết được rốt cuộc đây là bệnh gì. "Bây giờ ta cần phải coi qua nguồn lây nhiễm trước, xác của thị nữ kia hiện tại như thế nào rồi?". Tiểu Khả hướng Hoàng Liên hỏi.
Hoàng Liên cũng nhanh chóng đáp lại cô. "Xác của cung nữ kia vẫn còn bị giữ lại tại phòng của cô ấy, giờ đã được phong toả để Lê Thái y tiếp tục tìm hiểu. Nhưng tất cả bọn họ đều sợ hãi không dám lại gần!".
Lý Oanh đám người vừa nghe thấy cô có ý định khám xét cái xác của cung nữ kia liền xì xào bàn tán. Bọn họ đều lo lắng khuyên ngăn cô, bởi vì dù gì giờ đây cô cũng là người của Phượng Quang cung, lỡ như cô không may bị nhiễm bệnh, thế chẳng phải khi cô quay lại sẽ truyền nhiễm cho tất cả mọi người sao!?
Thái Đường càng nghe cung nữ bàn tán càng thấy sợ, nàng cho rằng cách không ổn chút nào. Tiếp xúc trực tiếp với nguồn lây bệnh là quá nguy hiểm, hơn nữa người này là người mà nàng quan tâm, nàng không muốn thấy hắn có chuyện. Công chúa lặng lẽ tiến lại bên cạnh, kéo kéo vạt áo của người kia, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng lại lo lắng. "Ngươi thật sự muốn đi xem xét xác chết kia sao? Nguy hiểm lắm, lỡ như ngươi nhiễm bệnh thì sao, đừng đi".
"Chỉ dựa vào lời nói của Hoàng Liên thì thần không thể biết rõ ngọn ngành được. Thần cần phải đến đó khám nghiệm, đây là việc bắt buộc phải làm dù cho có nguy hiểm cỡ nào đi nữa! Công chúa không cần lo cho thần".
Thái Đường nhìn thái độ dứt khoát của người kia, nàng cũng chỉ có thể ngậm ngùi bỏ cuộc.
Tiểu Khả không nói gì thêm, cô lấy ra từ trong áo khăn tay bằng vải bố, đưa lên che mặt rồi cột thật chặt ở sau gáy. Không quên đối Lý Oanh yêu cầu vài chuyện.
"Theo như Lê Thái y đã đoán đây là bệnh truyền nhiễm, Nương Nương hãy hạ lệnh xuống đóng chặt cửa cung, tuyệt đối không để người khác ra vào tùy tiện. Còn nữa, căn dặn mọi người dùng khăn che kín mặt, nhất là mũi và miệng vì rất có thể bệnh này lây nhiễm qua đường không khí. Điều quan trọng nhất chính là chúng ta không biết được nhân sự của Phượng Quang cung có người nào từng tiếp xúc với thị nữ kia hay không, cho nên phải đề phòng thật cẩn thận. Nếu như thấy người nào có dấu hiệu phát bệnh phải lập tức báo lại với ta, có hiểu chưa?". Lý Oanh gật đầu chấp thuận, ra hiệu cho Bích Hà nhanh chóng đi phân phó xuống dưới.
Tiểu Khả thuần thục chỉnh lại lớp ngoại sam viên lĩnh thùng thình, mượn sợi dây lụa buộc rèm trong sảnh cột lại thắt thành vòng rồi tròng vào hai tay siết gọn lại tay áo, mắc qua cổ. Sai khi chuẩn bị xong, cô đã sẵn sàng tinh thần để đi tới hiện trường.
Tiểu Khả nhìn về hướng của Lý Oanh. "Nương Nương có thể nói cho thần biết xác của thị nữ kia hiện tại đang ở cung nào không?".
"Là Dụ Nguyệt uyển".
Tiểu Khả đứng hình.
Từng chữ trong lời nói của nàng Tiểu Khả đều nghe vô cùng rõ ràng.
Không thể nào?!
Sao lại là chỗ của người kia?
-----Hết Chương 75-----
Tác giả: Bắt đầu từ chương này đổ đi, chương sau sẽ càng gây cấn hơn chương trước.