Mạnh Ly được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường, nhưng sau cùng lại được chuyển đến phòng VIP dưới sự sắp xếp của Cận Chính Nguyên.
Khu vực VIP hoàn toàn yên tĩnh. Trái ngược với hai người đang đứng ở cửa là Mạnh Giang Quốc và Mạnh Tinh. Bởi vì có sự hiện diện của Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên nên Mạnh Tinh vốn luôn hống hách chẳng dám làm loạn. Chỉ bảo muốn vào gặp Mạnh Ly, nói vài câu với cô.
Tưởng Chiêu Anh nhìn Mạnh Tinh trước mặt, một khuôn mặt giống hệt Mạnh Ly. Thật lòng mà nói, thời điểm Mạnh Tinh xuất hiện, Tưởng Chiêu Anh cũng phải sửng sốt vài giây. Nếu như không tận mắt nhìn thấy Mạnh Ly đang nằm trong phòng bệnh thì bà ấy sẽ thực sự cho rằng người đứng trước mặt mình chính là Mạnh Ly.
Lúc trước đến tiệm mì hỏi cưới với Cận Thời Dược, Lưu Ngọc Cầm có nói rằng trong nhà vẫn còn một cô con gái lớn, bởi vì là song sinh nên trông rất giống nhau.
Tưởng Chiêu Anh không ngờ lại giống nhiều đến như vậy.
Đối diện với một khuôn mặt này, thật khó để không động lòng. Chỉ có điều, trong khoảng thời gian Mạnh Ly đang hôn mê, bạn thân của Mạnh Ly là Phương Thiến đã đến và thuật lại toàn bộ sự việc. Cho biết gia đình đó xấu xa như thế nào, đối xử với Mạnh Ly khắc nghiệt ra làm sao.
Cũng bởi vì biết Mạnh Ly bị gia đình đối xử bất công trong nhiều năm, thái độ của Tưởng Chiêu Anh càng trở nên cứng rắn hơn khi đối mặt với Mạnh Tinh, không hề nể nang: "Con bé vừa mới tỉnh dậy, lúc này không nên làm phiền. Mong hai người về cho."
Mạnh Tinh đang muốn lên tiếng thì có tiếng bước chân dồn dập cách đó không xa.
Mọi người đồng loạt di chuyển tầm mắt, trông thấy Cận Thời Dược đang bước nhanh về phía này.
Anh vẫn mặc bộ đồng phục lúc nãy, chiếc áo khoác sẫm màu không thể nhìn ra dấu vết gì, nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm thành từng mảng đỏ, máu đã khô, quần áo cũng nhăn nhúm lôi thôi.
Khuôn mặt của người đàn ông tái nhợt, đôi mắt tối sầm. Một bộ dạng cực kỳ chật vật và tiều tụy, nào có còn dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên như ngày thường.
Mạnh Tinh cũng giật mình trước một Cận Thời Dược như thế này. Không tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là các vết máu rợn người trên quần áo của anh.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ khiếp vía.
Biểu cảm trên khuôn mặt Cận Thời Dược không mấy tốt đẹp, lông mày ẩn chứa sự tức giận. Anh sải bước đi tới, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào Mạnh Tinh, không chút khách khí: "Tự giác cút khỏi đây, đừng để tôi phải động tay."
Vẻ mặt của Mạnh Tinh ngay lập tức thay đổi.
Cô ta không ngờ Cận Thời Dược vừa xuất hiện lại có thái độ hung hãn đến thế. Có lẽ bộ dạng bê bết máu của anh hiện tại quá đáng sợ, nên không hiểu sao lại khiến cô ta nhớ đến lời cảnh cáo lần trước ở Giang Thành: Lần này là vì gia giáo nên tôi chỉ lịch sự đổi chỗ ngồi. Nhưng nếu có lần sau, tôi cũng có thể lựa chọn vứt bỏ gia giáo của mình.
Mạnh Tinh hoảng hồn mà lùi lại theo bản năng.
Lúc này, Mạnh Giang Quốc lên tiếng: "Chúng tôi chỉ muốn nói vài câu với Mạnh Ly. Tôi là ba nó, chẳng nhẽ đến việc thăm con gái mình cũng không được sao?"
Cận Thời Dược cười lạnh: "Bây giờ mới nhớ ra cô ấy là con gái ông sao? Có phải đã quá muộn rồi không?"
Tưởng Chiêu Anh xem như đã hiểu rõ. Phàm là những chuyện liên quan đến Mạnh Ly, Cận Thời Dược sẽ hoàn toàn mất sạch lý trí.
Bình thường chỉ cần không chạm đến điểm giới hạn thì Cận Thời Dược luôn khiêm tốn và nhã nhặn. Nào có bộc lộ một khuôn mặt thù địch như thế?
Rất rõ ràng, Mạnh Ly chính là điểm giới hạn của Cận Thời Dược.
Tưởng Chiêu Anh sợ Cận Thời Dược lại làm ra chuyện mất khống chế, vội vàng đứng chắn ở trước mặt Cận Thời Dược nhắc nhở: "Mạnh Ly nói muốn gặp con, con mau vào đi."
Tưởng Chiêu Anh vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh, đẩy Cận Thời Dược vào trong.
Cận Thời Dược bước vào, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Mạnh Ly.
Lúc này, cô mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi nằm trên giường bệnh, dưới mũi gắn ống thở oxy và nhiều dụng cụ theo dõi khác nhau được nối với cơ thể. Mặt mũi người con gái trắng bệch không sắc hồng, cánh môi cũng nhợt nhạt, tựa như ngay cả việc chớp mắt cũng khó khăn.
Vậy mà thời điểm nhìn thấy Cận Thời Dược, cô lập tức nhoẻn miệng cười. Thậm chí còn nhẹ nhàng giơ tay về phía anh, rõ ràng đang rất suy yếu nhưng vẫn tỏ vẻ thoải mái: "Hi."
Cô vẫn còn tâm trạng đùa với anh.
Cận Thời Dược vừa đau lòng vừa hạnh phúc, có phần bất lực cũng có phần tức giận. Cảm xúc như mớ tơ vò.
Cận Thời Dược bước tới.
Tuy nhiên, anh còn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Mạnh Giang Quốc: "Mạnh Ly, ba có chuyện muốn nói với con, chỉ nói vài câu thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con."
Cận Chính Nguyên ngăn cản: "Đây là bệnh viện, mong anh chú ý tránh làm ồn."
Mạnh Giang Quốc mặc kệ, giống như bất chấp tất cả mà quát to: "Mạnh Ly! Con thật sự nhẫn tâm đến mức kiện mẹ ruột của mình vào tù sao! Đó là mẹ ruột của con đó!"
Cận Thời Dược cau mày, máu nóng sôi trào mà xoay người đi về phía cửa.
Mạnh Ly vội vàng nắm lấy góc áo của anh: "Cho họ vào đi anh."
Cận Thời Dược quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc thể hiện sự không đồng tình.
Mạnh Ly nói: "Em cũng có vài lời muốn nói với họ."
Cô mỉm cười tinh nghịch kéo góc áo của anh, giống như đang làm nũng: "Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em mà?"
Cận Thời Dược không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Mạnh Tinh và Mạnh Giang Quốc đi vào phòng bệnh.
Sau khi Mạnh Giang Quốc trông thấy bộ dạng suy yếu nằm trên giường bệnh của Mạnh Ly, thái độ oán trách chính đáng của ông ta đã hoàn toàn biến mất.
Không ngờ Mạnh Ly lại bị thương nặng như vậy.
Âm thanh "tích tích tích" của các thiết bị cạnh giường bệnh phát ra khiến ông ta cảm thấy hoảng loạn vô cớ.
"Ly Ly..."
"Đừng gọi tôi như vậy."
Mạnh Giang Quốc vừa cất tiếng gọi đã bị Mạnh Ly ngắt lời, cô cười giễu cợt: "Muốn gì cứ nói thẳng, lúc này gọi tôi như vậy không thấy rất giả tạo sao?"
Thật sự quá nực cười.
Mạnh Tinh là viên ngọc quý của gia đình họ, được xưng hô yêu thương từ "Cục cưng" đến "Tinh Tinh". Còn với Mạnh Ly cô đây, không phải "Nhỏ mất dạy" thì chính là "Con vô ơn", ngay cả nhũ danh cũng chẳng có. Có lẽ được gọi bằng tên đầy đủ đã là sự tôn trọng lớn nhất với cô rồi.
Về phần giữa cô và người được gọi là ba này, có thể nói, trong suốt quá trình trưởng thành thì hai cha con rất ít tương tác với nhau. Cho nên đột nhiên gọi thân thiết như vậy, cô cảm thấy rất không tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác ghê tởm đến buồn nôn.
Thái độ của Mạnh Ly quá cứng rắn khiến sắc mặt Mạnh Giang Quốc xám xịt.
Ông ta không vòng vo nữa mà vào vấn đề chính: "Hôm trước mẹ con đã bị cảnh sát bắt giữ. Con cũng biết hoàn cảnh trong trại giam ra sao rồi đấy! Làm sao bà ấy có thể chịu đựng được? Mới hôm qua, ba nhận được cuộc điện thoại nói rằng mẹ con đột quỵ do bị đả kích! Hiện giờ nằm trong bệnh viện không thể cử động! Họ nói rất khó để khôi phục như bình thường. Sau này có thể ngay cả việc sinh hoạt cá nhân cũng không tự làm được."
Mạnh Ly hờ hững phản bác: "Chẳng phải tôi cũng đang nằm viện không thể cử động đây sao? Ba! Suýt nữa tôi đã chết rồi!"
Mạnh Lệ nói xong lại cười tự giễu, cô nói những lời này có ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ còn mong đợi Mạnh Giang Quốc sẽ thương hại mình sao?
Nếu không phải vì Lưu Ngọc Cầm, có lẽ tất cả bọn họ đều mong cô chết đi, chứ đừng nói đến việc thăm bệnh.
"Đột quỵ? Vậy khi bị kết án có thể giảm bớt mấy năm đó." Mạnh Ly vô cảm nói tiếp.
"Mạnh Ly, tao biết mày rất tàn nhẫn nhưng không ngờ mày lại tán tận lương tâm đến vậy! Ngay cả mẹ ruột của mình cũng muốn tống vào tù! Mày chính là đứa bất hiếu!" Mạnh Tinh vừa quát vừa theo bản năng đổ người vào thành giường bệnh. Cận Thời Dược thấy vậy liền tiến lên một hai bước, khí thế nặng nề xông đến áp chế cảm xúc đang dậy sóng điên cuồng của Mạnh Tinh. Cô ta lặng lẽ lùi lại, nhưng không bỏ cuộc mà cay nghiệt: "Hơn nữa tao còn nghe mẹ nói, mẹ nói là mày tự cầm dao đâm chính mình! Mày cố ý có phải không? Là mày âm mưu muốn hại mẹ?"
"Nếu chị đã nói thế, vậy cứ theo trình tự thông thường, để pháp luật quyết định." Mạnh Ly gật gù: "Tôi vừa mới tỉnh lại, chắc cũng đến lúc cảnh sát đến lấy lời khai rồi."
"Con buông tha cho mẹ đi con! Buông tha cho mẹ con lần này!" Mạnh Giang Quốc thấy thái độ kiên quyết của Mạnh Ly thì hoàn toàn hoảng sợ, "Nói thế nào bà ấy cũng là mẹ con!"
Mạnh Ly phát chán khi nghe những lời này: "Không phải tôi không buông tha, mà là bà ta không buông tha cho tôi. Bà ta không ngừng ép tôi vào đường cùng, ép tôi vào chỗ chết mới cam tâm! Ba, không phải trước giờ ba đều không quan tâm sao?"
Từng câu từng chữ sắc bén như lưỡi dao, khiến Mạnh Giang Quốc không dám ngẩng đầu, không còn mặt mũi mà thở dài: "Phải! Phải! Phải! Ba biết con đã chịu khổ mấy năm qua, mẹ con đối xử không tốt với con. Nhà chúng ta đối xử không tốt với con, con tủi thân, ba hiểu..."
"Nhưng dù sao mẹ con cũng là người cho con sự sống." Mạnh Giang Quốc thật sự sốt ruột.
"Vết thương này đã cho tôi dạo một vòng dưới "Quỷ môn quan". Mạng sống mà ông nói, tôi đã trả cho bà ta rồi." Mạnh Ly vẫn không hề dao động, "Những năm qua, tôi đã tiêu cho gia đình này nhiều hơn số tiền các người bỏ ra. Tôi không nợ các người cái gì cả."
"Phải, ba biết mẹ con đã đòi rất nhiều tiền từ con, bao gồm cả tiền sính lễ lần này." Mạnh Giang Quốc gấp gáp, "Việc mẹ con làm quả thực là rất quá đáng. Ba đảm bảo với con, chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn. Sau này tuyệt đối sẽ không để bà ấy làm phiền con nữa, được không?"
"Ở trước mặt bà ta, ba có tiếng nói sao?" Mạnh Ly cười lạnh.
"Mạnh Ly, rốt cuộc phải thế nào mày mới chịu buông tha cho mẹ?" Mạnh Tinh không nghe nổi nữa mà hỏi thẳng.
Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào Mạnh Tinh.
Nhìn khuôn mặt giống hệt cô.
Mạnh Ly hơi cụp mi xuống, im lặng hồi lâu, như đang trầm ngâm điều gì đó.
Không biết qua bao lâu mới lên tiếng, nhưng câu trả lời lại không như Mạnh Tinh nghĩ.
"Mạnh Tinh, mẹ thật sự rất tốt với chị. Từ nhỏ đến lớn, cái gì ngon cái gì tốt cũng nghĩ đến chị đầu tiên. Tôi nói với mẹ tôi muốn học dương cầm, mẹ mắng tôi không biết trời cao đất dày. Chị nói muốn học dương cầm, mẹ không nghĩ ngợi mà mua cho chị. Cho dù thú vui nhất thời của chị có bám bụi vẫn không đến lượt của tôi. Những sự việc tương tự có quá nhiều, nói mãi cũng chẳng xong."
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, không cảm xúc, như thể đang thuật lại một chuyện quá khứ tầm thường vặt vãnh.
Mạnh Tinh cau mày, không biết Mạnh Ly nói như vậy là có ý gì: "Mày..."
Mạnh Tinh vừa thốt ra một chữ mơ hồ, Mạnh Ly liền cắt ngang, thái độ không được xía vào.
"Phải rồi. Chị nhận được nhiều sự thiên vị của mẹ như vậy, hiện tại cũng đã đến lúc thể hiện lòng hiếu thảo của mình rồi, thay mẹ làm chút gì đó nhỉ?
Mạnh Ly phì cười, nụ cười hết sức lạnh lẽo.
"Vậy... Quỳ xuống đi."
"Thay mặt mẹ chị xin lỗi tôi."
Mạnh Tinh như là nghe được câu chuyện buồn cười thế kỷ, trợn to hai mắt: "Mày điên hả!"
"Tôi còn chưa nói xong..." Nụ cười của Mạnh Ly càng lúc càng đậm, "Có vài thứ chị cũng nên trả lại cho tôi."
"Trong sạch của tôi, danh dự của tôi." Mạnh Ly nói gằn từng chữ một, "Tôi gánh thay tội trộm cắp của chị, giành giải nhất cuộc thi âm nhạc cho chị, chị còn nhớ không?"
"Bây giờ, tôi muốn chị công khai cho những người xung quanh chị biết... Người đã lấy trộm hộp nhạc là Mạnh Tinh, mà giải nhất năm đó... Thuộc về Mạnh Ly."