Đoạn đường đến bệnh viện mất khoảng hai mươi phút, nhưng bởi vì Cận Thời Dược liên tục vượt đèn đỏ nên chưa đầy mười phút đã đến nơi.
Trên đường đi, anh cũng gọi trước cho bệnh viện để họ kịp chuẩn bị.
Xe vừa đến cổng bệnh viện, nhân viên y tế ngay lập tức chạy vọt tới, mở cửa ghế phụ cẩn thận bế Mạnh Ly lên cáng cứu thương. Giành giật từng giây để đưa cô đi cấp cứu.
Cận Thời Dược bước xuống xe chạy theo phía sau.
Cả người Mạnh Ly dính đầy máu đang nằm ngoan ngoãn trên cáng cứu thương. Sau khi gắng sức bộc bạch nỗi lòng không muốn ly hôn với anh, cô liền mất đi ý thức.
Khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, cô chỉ lặng lẽ nằm đó, như một cái xác không hồn. Bởi vì cáng cứu thương chuyển động quá nhanh, cánh tay yếu ớt gầy gò của cô không còn sức lực mà buông thõng. Lòng bàn tay có vết cắt sâu, từng giọt từng giọt chất lòng màu đỏ ghê người men theo đầu ngón tay, để lại dấu vết ở khắp mọi nơi cô đi qua.
Cận Thời Dược rất muốn chạy nhanh hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao lòng bàn chân cứ nặng trịch mềm nhũn, cảm giác không thể sử dụng được bắp chân lại xuất hiện. Như thể đôi chân này không còn là của mình nữa, hoàn toàn không thể điều khiển được chúng. Rồi đến giây tiếp theo, anh đã khụy người xuống nền gạch lạnh lẽo.
Cáng cứu thương càng lúc càng khuất xa, mà... Mạnh Ly cũng càng lúc càng rời xa anh.
Sự hoảng loạn vô bờ bến bất chợt bao trùm lấy anh, khiến anh không còn chỗ để vùng vẫy.
Là một phi công, anh phải luôn duy trì cảm xúc ổn định và sự tập trung cao độ trong quá trình điều khiển để tránh ảnh hưởng đến chuyến bay.
Cách điều chỉnh cảm xúc đã là khóa học bắt buộc đối với các phi công, mà anh thì đã ghi nhớ điều này từ rất lâu.
Nhưng trên đường đến bệnh viện, anh gần như không thể kiểm soát được sự hoảng loạn của mình, toàn thân run rẩy chưa từng thấy.
Giờ khắc này cũng vậy, đầu óc anh trống rỗng, giống như mất đi khả năng suy nghĩ. Chỉ biết ngơ ngác đứng đó, nhìn cô dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.
*
Thời điểm Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên đến bệnh viện, Cận Thời Dược đang ngồi bần thần ở trước cửa phòng cấp cứu. Sống lưng rắn rỏi tựa vào bức tường gạch men lạnh ngắt, nửa người trên khom xuống, cúi đầu đờ đẫn nhìn chằm chằm sàn gạch trơn láng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một bộ dạng khổ sở chật vật đến đáng thương, mặc dù đồng phục trên người là gam màu tối, nhưng dường như vẫn không che giấu được màu đỏ thẫm của máu. Hai tay anh đặt trên đầu gối, máu không ngừng chảy ra từ đầu ngón tay.
Tưởng Chiêu Anh bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, bà ấy nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm ở trước mặt con trai mình, nhìn từ trên xuống dưới: "Thời Dược, sao vậy con?"
Tưởng Chiêu Anh vừa nói vừa sờ soạng khắp người Cận Thời Dược như muốn kiểm tra, cho đến khi nhìn thấy vết thương rất sâu ở lòng bàn tay của anh.
"Trời ơi! Tay con bị thương rồi đây này!" Tưởng Chiêu Anh đau lòng không thôi, "Nhanh! Theo mẹ đi băng bó."
Tưởng Chiêu Anh cẩn thận tránh vết thương mà nắm bàn tay còn lại của anh, hòng kéo anh đứng dậy. Nhưng Cận Thời Dược không có phản ứng.
Phải mất một lúc lâu sau, Cận Thời Dược mới trở lại trạng thái vốn có của mình. Anh mở lòng bàn tay ra, nhìn vào vết thương để lại do cầm lưỡi dao bằng tay không.
Lúc đó anh không cảm thấy đau đớn gì. Nếu Tưởng Chiêu Anh không nhắc nhở, có lẽ anh cũng không biết bản thân cũng bị thương.
Vết thương trong lòng bàn tay khá sâu, có thể nhìn thấy một tầng thịt đỏ hỏn và nhầy nhụa bên dưới. Cơn đau muộn màng từ vết thương truyền đến trái tim, đau đến mức tưởng chừng không thể chịu đựng nổi, khiến anh nhíu mày thật chặt.
Vậy Mạnh Ly thì sao?
Cô đã phải đau đớn như thế nào chứ.
Cận Thời Dược lại ngây người.
"Nếu cô ấy có mệnh hệ gì..."
Cận Thời Dược im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: "Con sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào."
Giọng nói vừa trầm vừa khàn, không nghe ra được cảm xúc nào trong đó. Tuy rằng có vẻ khá bình tĩnh nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn.
"Mẹ cô ấy, ba cô ấy, chị cô ấy... Bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy, con đều sẽ không để yên. Chuyện này con nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Cái gia đình đó không chỉ nhục mạ, chèn ép mà đến bây giờ còn đe dọa mạng sống cô gái của anh. Hết lần này đến lần khác, họ càng trở nên khốn nạn hơn. Hết lần này đến lần khác, họ chạm vào điểm giới hạn của anh.
Người con gái mà anh trân quý bao nhiêu năm, sao họ lại có thể đối xử với cô như vậy?
Nếu có thể giúp cô thoát khỏi cảnh ngục tù tăm tối này, vậy thì anh tình nguyện làm bất cứ điều gì cho cô. Bất cứ điều gì.
"Con bình tĩnh. Những lúc thế này phải thật bình tĩnh, không nên làm chuyện dại dột."
Cận Chính Nguyên chau mày, sau đó đi tìm y tá lại đây băng bó vết thương cho Cận Thời Dược.
Cận Thời Dược lúc này trông không khác gì một cái xác biết đi. Tưởng Chiêu Anh thấy vậy cũng nhòe mắt, trái tim đau thắt từng cơn. Bà ấy vòng tay ôm lấy con trai, vỗ về: "Thời Dược, mẹ nói con nghe, người đang làm trời đang nhìn, bọn họ nhất định sẽ gặp báo ứng."
"Mẹ..."
Một câu nói dường như ngay lập tức đưa anh trở về thực tại.
Âm tiết mơ hồ vừa thốt ra, anh đã nghẹn ngào rưng rức. Mọi cảm xúc trong lòng như được giải phóng. Anh vùi đầu vào lòng bàn tay, đôi vai run rẩy: "Con nên làm gì đây hả mẹ? Bây giờ con nên làm gì mới được đây?"
"Con thà người nằm bên trong đó là con..."
Cận Thời Dược anh chẳng sợ gì cả. Thậm chí là không sợ chết.
Điều duy nhất anh sợ, là mất đi cô.
Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được kết quả tồi tệ nhất sẽ xảy đến, và nói với anh rằng địa ngục thật sự là như thế nào. Anh thừa nhận, mình không thể chịu đựng được.
Đồng thời, anh cũng cực kỳ hối hận.
Nếu anh chạy đến nhanh hơn, nếu anh không đồng ý để cô đến đón mình, thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên đều giật mình sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Cận Thời Dược khóc kể từ khi anh trưởng thành.
Rơi nước mắt như một đứa trẻ bất lực ở trước mặt họ.
Cận Thời Dược từ trước đến nay luôn điềm tĩnh và trầm ổn, làm việc một cách có trật tự và vững vàng.
Nhưng vào lúc này, anh lại bật khóc thành tiếng, giữa những câu chữ tràn ngập vẻ hoảng sợ cùng bất an. Một người đàn ông cao lớn là vậy, ấy thế mà giờ đây đang ngồi co ro như một quả trứng, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo lịch lãm thường ngày, chỉ còn lại sự đau thương suy sụp. Anh cúi đầu, từng giọt nước mắt trong suốt nối tiếp nhau chực chờ rơi xuống, nước mắt lăn dài như muốn hòa làm một với màu máu trên khuôn mặt nam tính.
"Bé Ly sẽ không sao. Con trai, nghe lời mẹ, sẽ không sao đâu con..." Tưởng Chiêu Anh cũng khóc, cảm thấy xót xa vô cùng, đôi tay vẫn ôm chặt con trai mình: "Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho con bé."
Câu nói an ủi này, chẳng vực dậy tinh thần của Cận Thời Dược là bao.
Tuy nhiên, sau gần tám giờ cấp cứu, Mạnh Ly đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt (ICU).
Bác sĩ nói cô bị thương nặng, nội tạng bên bụng trái bị tổn thương khá nghiêm trọng. Tuy tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần được theo dõi, không thể xem nhẹ, khả năng chuyển biến xấu bất cứ lúc nào.
Sốc vì mất máu nên trước mắt vẫn hôn mê, chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
"Con trai, con về thay quần áo trước đi. Bây giờ ở lại bệnh viện cũng vô ích, chúng ta không thể vào phòng chăm sóc đặc biệt." Tưởng Chiêu Anh khuyên nhủ: "Con trước hết phải lo cho sức khỏe của mình mới chăm sóc tốt được cho bé Ly chứ, đúng không?"
Cận Thời Dược không còn khóc mất kiểm soát như vừa rồi nữa. Chỉ lặng lẽ đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nặng trịch.
Thay vì nói anh đã bình tĩnh lại, thì phải nói rằng anh đã hoàn toàn trở nên tê liệt. Ba hồn bảy vía dường như đã bị hút cạn, chỉ còn một cái xác héo khô trống rỗng.
Cũng chẳng biết, anh có nghe thấy những lời của Tưởng Chiêu Anh hay không.
Cận Chính Nguyên đứng ở một bên cũng liên tục thở dài: "Mẹ con nói đúng, bây giờ đã quá muộn rồi, con nên trở về nghỉ ngơi thật tốt. Không phải bác sĩ đã nói qua cơn nguy kịch rồi sao? Bé Ly sẽ không sao đâu. Ba cũng đã trao đổi với bác sĩ rồi, khi nào con bé tỉnh dậy sẽ thông báo cho chúng ta biết."
"Đúng rồi." Khuôn mặt của Tưởng Chiêu Anh hiện lên nét u sầu, sau đó chắp tay trước ngực lạy ba cái: "Bồ Tát, xin Ngài hãy phù hộ cho Mạnh Ly nhà chúng con bình an vô sự."
"Về nhà mẹ sẽ giúp bé Ly khấn Bồ Tát, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho con bé." Tưởng Chiêu Anh lại an ủi trái tim Cận Thời Dược, "Nhất định sẽ không sao, con yên tâm."
Cận Thời Dược vẫn không lên tiếng, vẫn chỉ đứng im không nhúc nhích.
Thấy con trai không nói lời nào, Tưởng Chiêu Anh với Cận Chính Nguyên hết cách, chỉ đành ở bên cạnh trông anh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cận Thời Dược cuối cùng cũng phát ra chút âm thanh. Anh chậm rãi xoay người, khi mở miệng nói chuyện, cổ họng trở nên khàn đặc đến mức khó tin: "Con về."
"Ừ! Được! Được!"
Tưởng Chiêu Anh thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ bảo dì Trương nấu cơm cho con..."
"Thôi mẹ."
Thời điểm Cận Thời Dược xoay người rời đi, ánh mắt lưu luyến nhìn cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt đã đóng chặt thêm vài lần nữa.
Cận Chính Nguyên lập tức nháy mắt với Tưởng Chiêu Anh, nâng cằm chỉ vào bóng lưng của Cận Thời Dược. Ra hiệu bảo bà ấy nhanh chóng đuổi theo.
Tưởng Chiêu Anh ngay lập tức hiểu ra, vội vàng đi theo Cận Thời Dược: "Con trai ngoan, mẹ về với con."
Có lẽ những lời trước đó của Cận Thời Dược quá làm người khác giật mình nên họ thực sự sợ Cận Thời Dược sẽ làm ra chuyện gì đó ngu ngốc trong lúc xúc động.
Cận Thời Dược không có ý kiến.
Tưởng Chiêu Anh đi theo ra ngoài.
Xe của Cận Thời Dược dừng ở bãi đậu trước cửa bệnh viện, lúc đó anh lo lắng đến mức xuống xe cũng không đóng cửa.
Trên xe toàn máu là máu, nhìn thôi đã rợn người. Ai đi ngang qua cũng đều ngoái đầu nhìn thêm vài lần rồi trợn mắt cảm thán.
Anh không quan tâm mà ngồi vào xe.
Trong xe nồng nặc mùi máu tanh.
Thậm chí là khá gay mũi.
Bởi vì muốn đi theo trông chừng Cận Thời Dược nên Tưởng Chiêu Anh định bảo con trai ngồi xe của mình. Nhưng Cận Thời Dược đã lên xe khởi động máy. Không còn cách nào khác, Tưởng Chiêu Anh đành phải căng da đầu ngồi vào. Ghế phụ máu me bê bết nên bà ấy ngồi ở ghế sau.
Nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt này, Tưởng Chiêu Anh không thể không cồn cào buồn nôn, thế nhưng đôi mắt vẫn không tự chủ được mà ửng đỏ.
Chuyện gì đang xảy đến thế này?
Cận Thời Dược khởi động xe, tốc độ vẫn rất nhanh. Chỉ là lần này, dường như đã trở lại với một Cận Thời Dược lãnh đạm của thường ngày. Cả đoạn đường anh chỉ mím môi im lặng, tập trung lái xe.
Tưởng Chiêu Anh vốn cho rằng anh sẽ trở về khu biệt thự phía Tây.
Nào ngờ, Cận Thời Dược lại chạy thẳng một mạch về trang viên ở vùng ngoại ô của hai vợ chồng bà ấy.
"Con trai, không cần đưa mẹ về tận đây." Tưởng Chiêu Anh vội vàng nói: "Mẹ về nhà của con, không phải chỗ này."
"Mẹ."
Rốt cuộc Cận Thời Dược cũng chịu lên tiếng, khuôn mặt người đàn ông ẩn trong quầng sáng hiu hắt, chỉ có thể nghe thấy thanh âm nhỏ xíu: "Con đến để cầu phúc."
Tưởng Chiêu Anh sửng sốt.
Lúc đầu nghe còn tưởng là ảo giác của chính mình.
Cầu phúc...
Để nói ra được câu này, thằng bé đã phải tuyệt vọng đến nhường nào. Bởi lẽ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phó thác niềm tin vào thần linh.
Tưởng Chiêu Anh với Cận Chính Nguyên rất tin vào phong thủy. Khi mua trang viên này, họ đã nhờ một bậc thầy chuyên về phong thủy đến xem. Sau khi nhận được lời khuyên của vị thầy ấy, họ đã ngay lập tức xây phòng thờ Phật tại gia.
Dù có bận rộn đến đâu, họ cũng thường xuyên cúng dâng và tụng kinh, không bao giờ xem nhẹ.
Mặc dù lớn lên trong một gia đình như vậy, nhưng Cận Thời Dược chưa bao giờ tin vào ma quỷ hay thần thánh. Và cũng chưa từng đặt chân đến căn phòng đó lần nào.
Ấy thế mà vừa rồi, thằng bé lại nói: Con đến để cầu phúc.
Bởi vì Mạnh Ly.
Tưởng Chiêu Anh đưa Cận Thời Dược đến phòng thờ Phật.
Nhiều bức tượng Phật khác nhau được thờ cúng trong căn phòng, với ánh nến lung linh và hương khói thoang thoảng.
Cận Thời Dược bước qua ngưỡng cửa, đi đến trước tượng Phật, quỳ xuống nệm, nhắm mắt rồi chắp tay trước ngực.
Thành tâm cầu nguyện đến các vị chư Phật:
Cúi xin Đức Phật phù hộ cho vợ con là Mạnh Ly được khỏe mạnh bình an.
Con nguyện một mình gánh chịu mọi khổ đau để đổi lấy cuộc sống êm đềm, không lo âu cho cô ấy.
Mặc dù cả người lấm lem máu, nhưng nội tâm lại vô cùng thành kính.
Cận Thời Dược đã quỳ trước tượng Phật rất lâu, từ đêm đến bình minh rồi lại hoàng hôn. Không nhúc nhích, không uống nước, cũng không ăn.
Như thể đang ngoan cố bảo vệ tia hy vọng cuối cùng của mình, để chứng minh cho câu nói "tâm thành tắc linh", cầu xin "Ơn trên" phù hộ và ban đến cho anh điều kỳ tích.
Một hai ngày trôi qua, nén nhang tàn lại được thay mới.
Không bao giờ dừng lại.
Cận Thời Dược vẫn nhắm mắt, chắp tay, không ngừng cúi lạy, miệng vẫn lẩm bẩm lời cầu nguyện của mình.
Cho đến khi, bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Anh chợt mở mắt.
Một linh cảm cực kỳ mạnh mẽ khó diễn tả bỗng chốc ập đến.
Nhịp tim đập liên hồi, nhanh đến mức không thể đo được. Anh cố đè xuống cảm giác căng thẳng cùng thấp thỏm của mình, sau đó lấy điện thoại ra.
Là Cận Chính Nguyên gọi đến.
Anh không khỏi siết chặt tay thành nắm đấm, nhịp tim tăng vọt như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thực sự có chút đau.
Cận Thời Dược hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để trả lời.
"Con nghe." Khi anh mở miệng, giọng nói và hơi thở đều nghẹn ứ run rẩy.
Anh sợ hãi, hoảng loạn, hồi hộp và mong chờ điều tốt đẹp xảy đến. Tất cả những cảm xúc phức tạp hòa quyện vào nhau.
Giây tiếp theo, giọng điệu nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của Cận Chính Nguyên vang lên: "Bé Ly đã tỉnh rồi. Bác sĩ nói con bé đã qua giai đoạn nguy hiểm, có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường."
Cận Chính Nguyên im lặng rồi nói tiếp: "Câu đầu tiên con bé nói sau khi tỉnh lại là muốn gặp con."
Chỉ một câu đơn giản thế thôi.
Nhưng lại giống như cứu sống anh khỏi vực sâu biển lửa.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, niềm vui sướng tột cùng ập đến khiến anh thực sự có chút choáng váng.
Cơ thể vốn đang căng thẳng đột nhiên mất hết sức lực, vai rũ xuống, loạng choạng suýt ngã gục, nhưng cũng may kịp thời chống đỡ cánh tay trên mặt đất.
Anh nhắm mắt thở dốc, rồi lại thẳng lưng, trang trọng mà lạy ba lần.
Lúc đứng dậy, chân anh như mất hết cảm giác, vừa đứng lên đã nặng nề khụy xuống. Anh nghiến răng nghiến lợi cố gắng mấy lần mới miễn cưỡng đứng thẳng dậy được.
Nóng lòng muốn chạy thật nhanh đến bệnh viện.
Nhưng khi đến bệnh viện...
Mạnh Giang Quốc và Mạnh Tinh cũng có mặt.
—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Dạo một vòng bình luận thấy có nhiều bạn bảo hành động của Cận Thời Dược đã thoát khỏi thiết lập nhân vật ban đầu. Vậy cho tôi hỏi trong suy nghĩ của mọi người thì Cận Thời Dược là kiểu người như thế nào?
Dù biết rằng sẽ có bạn vẫn giữ quan điểm nhưng tôi vẫn muốn nói rõ vài điều:
Bên trong bài viết có rất nhiều chi tiết cho thấy Cận Thời Dược là một kẻ "si tình", có thể bất chấp cả tính mạng chỉ vì Mạnh Ly. Không ngần ngại sóng lớn biển sâu mà nhặt giày cho Mạnh Ly. Mọi người cũng biết nhặt giày khi thủy triều lên sẽ nguy hiểm như thế nào rồi đấy.
Mạnh Ly nói Cận Thời Dược chính là kẻ điên, và sự thật đúng là như vậy. Sẵn sàng vì Mạnh Ly mà đánh gã giảng viên sở khanh đến nỗi người ta nhập viện. Cảnh cáo thẳng mặt nếu Mạnh Tinh còn làm phiền, anh sẽ gạt bỏ hết sự gia giáo của mình. Chứng kiến Lưu Ngọc Cầm muốn tát Mạnh Ly ở trước căn trọ cũ, Cận Thời Dược đã lập tức bước tới ngăn cản, không chút khách khí mà nói rõ "Nếu cái tát này rơi xuống khuôn mặt của Mạnh Ly thì một chữ "Dì" cũng đừng mong được nghe.". Rồi khi Lưu Ngọc Cầm ăn vạ trước cửa công ty, Cận Thời Dược cũng thẳng thừng tuyên bố sẽ trở thành vũ khí sắc bén của Mạnh Ly, giúp cô cắt đứt mối quan hệ huyết thống chó má này. Chỉ cần động vào Mạnh Ly, con dao này sẽ dính máu. Những lời ngụ ý này chắc các bạn đều hiểu hết nhỉ?
Cận Thời Dược yêu Mạnh Ly đến mức có thể làm ra bất cứ điều gì, làm ra những việc mà người ngoài không thể tin nổi.
Cận Thời Dược từng nói, anh sẵn sàng trở thành nô lệ và tín đồ trung thành nhất của Mạnh Ly. Đây không phải là một lời nói đùa.
Vậy thiết lập nhân vật của Cận Thời Dược là gì? Là một người đi theo chủ nghĩa độc tôn Mạnh Ly, nói trắng ra là một con chó lớn thâm tình và trung thành. Ai dám chạm vào Mạnh Ly, đều sẽ bị cắn xé. Cho nên tôi không nghĩ hành động của Cận Thời Dược là sai lệch thiết lập nhân vật ban đầu.
À, có bạn còn nói Mạnh Ly bị thương sao không chịu đưa đến bệnh viện mà còn ở đó hăm dọa này kia. Phải chăng tác giả đang cường điệu hóa sự mất lý trí của nam chính?
Tôi không tin bạn vẫn còn giữ được lý trí khi tận mắt chứng kiến cảnh người bạn yêu gặp chuyện không may.