Sau khi Thượng Quan Thanh rời đi, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên từ trên giường bật dậy.
Nàng cực kì nhanh chóng mặc xiêm y vào, rồi sau đó cất vào ngực chút ngân lượng, liền lén lút đi ra cửa phòng.
Nói lầm thầm, hừ.
Muốn nàng chờ, thì nàng phải chờ sao!
Nàng cứ không chờ đấy.
Chàng với sư phụ chàng đi, được lắm, nàng với chính nàng đi.
Khái quát cao độ lại chính là một câu.
Nàng Tô Tiểu Tiểu phải bỏ nhà ra đi!
Tô Tiểu Tiểu xưa nay vốn là người đã nói là phải làm, bên này vừa rời khỏi cửa phòng, bên kia liền lén lút rời khỏi vương phủ.
Thượng Quan Thanh nhất định không thể tưởng tượng được, nàng sẽ ở hoàn cảnh đêm tối như mực này mà chơi trò bỏ nhà ra đi a.
Nàng muốn cho hắn khẩn trương một chút.
Không thể cứ để cho tên sư phụ kia thực hiện được! !
Nàng thì thật ra là không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng mà, nàng bài xích người chơi trò đồng tính luyến ái lại chơi đến trên người phu quân của nàng.
Sĩ khả nhẫn cái gì không thể nhẫn!
Nàng Tô Tiểu Tiểu thật muốn nổi bão. (tức điên)
Nàng không bao giờ muốn làm cái gì mà hiền thê lương mẫu nữa, càng làm lại càng không có địa vị! ! !
Thượng Quan Thanh, nàng và sư phụ chỉ có thể chọn một người thôi! !
Tô Tiểu Tiểu một đường rời đi này, vô cùng thuận lợi.
Bởi vì nàng nắm địa hình vương phủ vô cùng rõ ràng, bởi vậy gần đây, nàng cũng biết cả việc tên tuần tra giờ giấc trải qua như thế nào.
Vì thế, mới có thể thuận lợi như vậy an toàn như thế không có việc gì mà rời khỏi vương phủ.
Chẳng qua, sau khi Tô Tiểu Tiểu bước ra khỏi vương phủ rồi, nàng bắt đầu do dự .
Bình Thành này rất là to lớn nha.
Nhưng mà. . . . . .
Nàng nên đi như thế nào đây?
Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, cuối cùng trong đầu nhớ tới chính là khuôn mặt của Tô Bạch công tử.
Vì thế, ngay sau đó, gót chân Tô Tiểu Tiểu liền dựa theo trí nhớ buổi chiều hôm nay, đi đến ngõ nhỏ hẻo lánh kia.
Đi mất cũng không biết là bao nhiêu lâu, tóm lại khi Tô Tiểu Tiểu đã đói đến ngực cũng dán vào sau lưng rồi, nàng mới đi tới bên trong cửa hàng của Tô Bạch.
Cũng vừa đúng lúc đó, Tô Bạch đang ra ngoài chuẩn bị đóng cửa hàng, hắn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, liền có chút giật mình.
Còn Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Tô Bạch thì lại là đôi mắt nước mắt lưng tròng a.
Câu đầu tiên mà nàng nói là. . . . .
“Tô Bạch. . . . . . ngươi có gì ăn không?” (em pó tay tỷ tỷ =)) )
Nàng thật đáng thương a. . . . . .
Buổi tối còn chưa được nếm qua cái gì, đã bị Thanh đặt ở trên giường ăn đến không còn một mảnh. . . . . .
Sau đó lại cãi nhau. . . . . .
Cuối cùng Thanh lại còn bị tên sư phụ đáng giận kia kéo đi mất rồi!