Thượng Quan Thanh thần sắc khó dò.
Hắn ngồi dậy, trầm mặc.
Mà lúc này.
Còn Tô Tiểu Tiểu thì lại lui tới một bên giác giường (giường làm bằng sừng).
Nàng ôm áo ngủ bằng gấm, thấp giọng khóc.
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tiểu cũng không biết là dây thần kinh nào bị chập mạch, đại não không suy nghĩ, đã nói một câu kinh người.
“Thượng Quan Thanh, ta với chàng ly hôn.”
Thượng Quan Thanh đột nhiên liền quay đầu qua, hắn nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tiểu.
“Không có khả năng.”
Lời này nói được trảm đinh tiệt thiết. (chém đinh chặt sắt, dứt khoát, không nhân nhượng)
Nhưng mà sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Tô Tiểu Tiểu, hắn lại không khỏi thở dài một tiếng, hắn tiến về phía trước, lúc vừa định hôn đi nước mắt ở khóe mắt của Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu khẽ cắn môi, nghiêng đầu qua chỗ khác.
Thượng Quan Thanh sửng sốt.
Hắn cầm tay Tô Tiểu Tiểu.
“Mới vừa rồi là ta không tốt, nàng đừng giận. Về sau chớ để mấy từ gì mà ly hợp trong lời nói đang nói.”
Tô Tiểu Tiểu hừ hừ.
Thượng Quan Thanh lại nói: “Nhưng là Tiểu Tiểu nàng cũng có sai. Nàng không nên cùng với Tô Bạch cùng nhau xem đông cung đồ, hơn nữa nàng cũng không nên nói sư phụ ta như vậy. . . . . .”
Thượng Quan Thanh đang một mạch quở trách Tô Tiểu Tiểu không phải.
Tâm tình của Tô Tiểu Tiểu vốn cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp lên, nhưng mà nghe thấy Thượng Quan Thanh vừa nói như vậy, nàng lại bắt đầu tức giận, hỏa lớn.
Nàng trừng mắt với Thượng Quan Thanh.
“Rõ ràng là vậy. . . . . .”
Lời này còn chưa nói xong, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh.
“Thanh nhi, ngươi đi ra một chút, người của hoa môn phái đến tìm ngươi.”
Lời này rơi xuống, thần sắc của Thượng Quan Thanh nhất thời căng thẳng.
Hắn nhìn thoáng qua Tô Tiểu Tiểu, thần sắc tựa hồ có chút do dự.
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng.
“Đi đi đi đi, dù sao ta làm sao sánh bằng sự quan trọng của sư phụ chàng chứ.”
Thượng Quan Thanh nắm chặt tay Tô Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, nàng ở trong lòng ta vĩnh viễn luôn là quan trọng nhất. Nhưng mà sư phụ có ơn tái sinh với ta. Nàng cùng sư phụ đều là người quan trọng của ta.”
Tô Tiểu Tiểu bỏ tay Thượng Quan Thanh ra, lui vào trong chăn bông.
Nàng hừ hừ, chỉ để lộ cái ót ra ngoài cho Thượng Quan Thanh.
Lúc này, sư phụ lại ở bên ngoài thúc giục.
Thượng Quan Thanh buông tiếng thở dài, “Tiểu Tiểu, nàng đợi ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Tô Tiểu Tiểu không hề có phản ứng nào.
Thượng Quan Thanh tiến lên cúi mình xuống hôn hôn mái tóc đen của Tô Tiểu Tiểu, liền xoay người rời khỏi phòng.