Editor: Hương Cỏ
Trong Hợp Nghi Điện im ắng. Tự Cẩm nhìn vẻ mặt đưa đám của Tiêu Kỳ trong lòng cũng hơi e ngại, không biết là bị chỗ nào chọc tức trở về. Suy nghĩ mình cũng không thể coi như không thấy được, nhưng cũng không muốn làm vật hi sinh, suy nghĩ một chút, liền dịu dàng kể chuyện về con trai trong mấy tháng nay cho hắn nghe.
Dục Thánh là đứa bé rất ngoan, không khiến ai lo lắng nhưng đáng yêu khiến người ta không thể không chú ý. Nói đến chuyện của con, Tự Cẩm quả thực có thể thao thao bất tuyệt nói ba ngày ba đêm. Một người khoa chân múa tay nói hào hứng, một người bình ổn tâm trạng từ từ lắng nghe. Dần dần vẻ mặt Tiêu Kỳ mới xoa dịu được một chút.
Trong lòng Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, thấy tâm trạng Tiêu Kỳ đã đỡ hơn bèn mời hắn đi dùng bữa. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ thêm nữa thì đồ ăn sẽ nguội lạnh.
Ăn trưa đều là những món Tiêu Kỳ thích. Dù vậy hắn cũng ăn không nhiều, đủ thấy rõ tâm trạng hắn thật sự là không tốt. Mặc dù Tự Cẩm cảm giác quan hệ giữa mình và Tiêu Kỳ đã rất tốt nhưng thực tế vẫn không dám làm gì ảnh hưởng đến cảm xúc không thể nói ra kia của Tiêu Kỳ.
Ăn trưa xong, Tự Cẩm đi xem con trai đang ngủ say. Đến lúc trở lại, liền phát hiện Tiêu Kỳ vẫn chưa rời đi, cũng hơi bất ngờ ngoài ý muốn. Suy nghĩ một chút, tự mình lại đi pha một chén trà tới, bưng đến cho hắn rồi ngồi xuống kề bên hắn.
Tiêu Kỳ theo thói quen ôm Tự Cẩm vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa tay nàng. Cảm giác mềm mại mang theo nhiệt đổ cơ thể ấm áp đã khiến sự bực bội của hắn dần dần bình phục lại.
Tiêu Kỳ không biết phải nói như thế nào về chuyện công chúa. Là quý phi không tốt, không có dạy dỗ công chúa ngoan ngoãn. Nhưng lại không thể phủ nhận, kỳ thật từ trong đáy lòng Tiêu Kỳ yêu thương Thánh nhi hơn. Cùng là có con, quý phi và Tự Cẩm đều tự mình nuôi dưỡng dạy dỗ con. Nhưng rõ ràng Tự Cẩm dạy con giỏi hơn hẳn quý phi. Con trai được chăm sóc trắng trẻo mập mạp, tính tình phóng khoáng, lại thông minh cơ trí, cũng rất được người khác yêu thích. Hắn cũng yêu thương Ngọc Trân, nhưng bị quý phi nuôi dưỡng bên cạnh, tính tình kiêu căng, làm việc tùy hứng, bây giờ còn nhỏ đã dám chống đối hắn, nếu lớn hơn chút nữa không biết sẽ như thế nào?
Xưa nay công chúa Vương Triều Đại Vực đều được sủng ái, tương lai chọn lựa phò mã đều là người có thực quyền. Vì sao mà đến đời hắn không chỉ không có huynh đệ, cũng không có tỷ muội chứ? Cũng là bởi vì các vị công chứa đều lớn tuổi hơn hắn, chiếm hết ưu thế. Khi chọn lựa phò mã sẽ tạo trở ngại cho hắn đăng vị, cho nên... Thái hậu không giữ lại các nàng.
Không phải là người cùng chí hướng, cho tới bây giờ thái hậu sẽ không nhân từ nương tay.
Hắn không cảm thấy có gì không đúng. Sinh ở hoàng gia, được làm vua thua làm giặc, nếu thương cảm người khác, thì có thể trở thành đá kê chân cho người.
Nhưng Ngọc Trân là con gái hắn, hắn lúc nào cũng muốn con bé có thể cả đời bình an vui vẻ, tương lai tìm một nhà khá giả, trải qua cuộc sống thật vui vẻ hết đời.
Nhưng, khẳng định Quý phi không nghĩ như vậy.
Ngay từ nhỏ đã cho con bé học tranh thủ tình cảm với đệ đệ, vậy thì tương lai có phải là muốn tranh địa vị quyền thế hay không?
Những lời này, Tiêu Kỳ không có cách nào nói với Tự Cẩm. Lẽ nào bảo hắn nói cho nàng biết, con gái của mình có địch ý đối với đệ đệ của nó sao? Như vậy về sau, trong cung này hai đứa trẻ làm sao có thể chung sống hòa thuận đây?
Tự Cẩm không hỏi tới, trong lòng Tiêu Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy thẹn với nàng, thẹn với con trai. Rõ ràng bọn họ không làm gì hết nhưng cũng vẫn bị người khác ghen ghét, đối địch.
Kéo người ôm vào trong lòng, Tiêu Kỳ nhịn không được hôn lên môi nàng.
Tự Cẩm cũng không có ý định giả vờ thục nữ, liền vòng tay qua cổ hắn, mạnh mẽ hôn lại. Có tâm tư hôn môi, sau đó chính là … sau cơn mưa trời lại sáng.
Từ những đụng chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn điểm nước đến khi hơi thở hai bên hòa quyện vào nhau. Những tưởng niệm kìm nén trong mấy tháng qua theo nụ hôn kia mà như nước phá đê, mạnh mẽ như nước lũ ùn ùn kéo tới.
Không chỉ Tiêu Kỳ, ngay cả Tự Cẩm một tháng này tâm trạng cũng bất ổn, cũng cần một sự phát tiết, hai bên ai cũng không muốn buông người kia ra.
Ai còn quản bên ngoài mặt trời rực rỡ chiếu rọi, chỉ có một phòng triền miên.
Đợi đến khi hai người dẹp loạn xong, Tự Cẩm nằm trong lòng Tiêu Kỳ, trong đầu suy nghĩ với sức chiến đấu hôm nay của hắn, có lẽ mấy tháng này thật sự không có tìm hoa dại bên ngoài đâu. Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi vui thích lên, giơ ngón trỏ chọc chọc vào ngực hắn, "Thiếp còn đang nghĩ, không biết lần này người trở về có thêm một muội muội không đấy?"
Tiêu Kỳ nghe vị kia nằm trong lòng mình mà thẩm vấn quang minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng như thế, không khỏi bật cười ra tiếng. Trong hậu cung này hoàng hậu cũng không dám hỏi hắn như vậy.
"Là ai nói không được phép mang về."
"Ưh? Không mang về ý là không có, hay là có mà không mang về nhỉ?" Tự Cẩm nhíu mày, hơi nhỏm dậy, chống tay vào ngực hắn, đôi mắt đánh giá cẩn thận nét mặt hắn như thể muốn tìm ra câu trả lời.
Tiêu Kỳ buồn bực cười, "Còn có tâm tư ghen sao, xem ra vẫn là ta chưa cố gắng hết sức đây."
Tự Cẩm:...
Lườm một cái, Tự Cẩm nằm trên ngực hắn, mày chau lên nói a: "Thiếp đang nói chính sự với người đâu."
"Đây chính là chính sự mà." Tiêu Kỳ cười sảng khoái, chuyện nàng chú ý vĩnh viễn chỉ trong vòng ba thước xung quanh hắn.
"Không cho cười."
Tiêu Kỳ cười đến nỗi ngực rung lên.
Tự Cẩm: Cười cái r.. đó!
"Trẫm đi chuyến này không phải là du sơn ngoạn thủy mà là đi làm chính sự. Ngày đêm đều phải xử trí công vụ, nào có lòng dạ mà nghĩ tới tình yêu trai gái."
Tự Cẩm đang tức tối cũng vẫn có thể nghe thấy lời Tiêu Kỳ thổ lộ, mặt nghệt ra như kẻ ngốc nhìn hắn, một hồi lâu khóe môi toét ra nở nụ cười.
Nhìn dáng vẻ của nàng kìa, Tiêu Kỳ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại ôm người chặt hơn nữa.
Đợi đến khi hai người dậy thì trời tối rồi, cũng không cần đi Sùng Minh Điện nữa. Hai người ăn bữa tối, trêu chọc con trai một lát, lúc ấy Tự Cẩm mới hỏi: "Ca ca của thiếp cũng trở về chứ?"
"Bọn họ sẽ về trễ một chút, còn có chút việc phải giải quyết nốt hậu quả." Tiêu Kỳ không ngẩng đầu nói, đưa tay giữ lại con trai lăn lộn thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, tiểu tử này cũng rất lì.
Tiểu tử cười ngây thơ vô hại, hoàn toàn không biết suýt nữa thì mình thân mật tiếp xúc với mặt đất. Có lẽ bé cảm thấy vẻ mặt vừa nãy của phụ hoàng rất có ý tứ, cứ thế lăn qua lăn lại liên tục ở trên giường.
Tiêu Kỳ:...
Tự Cẩm sớm đã quen với sự “không biết xấu hổ” của con trai, nhìn hai cha con ngươi tới ta đi, thuận miệng nói: "Vậy chuyện hải tặc đã xử lý thỏa đáng chưa?"
"Coi như đại cục đã định. Tuy nhiên còn rất nhiều việc nhỏ cần hoàn thành phía sau. Những chuyện này không thích hợp ca ca nàng làm, ta đã sai Tần Tự Xuyên ở lại tổng xử lý chuyện này."
Tự Cẩm nghe thấy Tiêu Kỳ thuận miệng nhắc tới Tần Tự Xuyên, ngực bỗng chốc lại trở nên căng thẳng, cảm giác khẩn trương chính mình không thể khống chế, ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra vẻ thoải mái nói: "Thiếp nghe nói hình như Tần đại nhân mất tích một thời gian."
Tiêu Kỳ gật gật đầu, lập tức lại cười nói: "Làm gì có mất tích. Tần Tự Xuyên này lá gan quá lớn, lại dám lấy thân mạo hiểm, tự mình chui vào hang ổ của người ta."
"... Hắn là quan văn mà." Nếu mà liều mạng như vậy thì võ quan còn có công dụng gì chứ.
"Đúng vậy, cho nên kẻ địch mới không phòng bị nhiều. Nếu đổi thành ca ca nàng thì chuyện này đã không thành công rồi."
"Tần đại nhân thật sự là viên quan trung quân yêu dân." Tự Cẩm trong lòng tán dương. Có một hạ thần như vậy, Tiêu Kỳ không thưởng thức mới là lạ. Khó trách lại để hắn ta ở lại xử lý tất cả công việc. Đây là báo hiệu việc thăng quan sau khi hồi kinh.
"Thấy rõ ánh mắt của ta phi phàm, không có chọn lầm trạng nguyên." Tiêu Kỳ rất là có đắc ý.
Nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ, Tự Cẩm chỉ nghĩ chẳng may có một ngày, Tiêu Kỳ biết rõ Tần Tự Xuyên từng có hôn ước với mình, hy vọng hắn còn có thể giữ được sự thưởng thức như lúc này.
A di đà phật.
Lần này chuyện tiêu diệt hải tặc phía nam không hề đơn giản thoải mái như những lời Tiêu Kỳ nói với Tự Cẩm trong Hợp Nghi Điện. Trên thực tế, lần này Nam hạ cực kỳ hung hiểm. Mấy lần hành tung của Tiêu Kỳ bị lộ, dẫn tới hải tặc truy sát. Nhưng những nguy hiểm này cũng không cần phải nói cho Tự Cẩm nghe, đỡ khiến nàng bị kinh hãi.
Tiểu biệt thắng tân hôn, kể từ khi Tự Cẩm bị nguyên chủ quấy nhiễu một tháng trước lại càng có cảm giác ỷ lại không thể tả với Tiêu Kỳ. Tựa như nhìn hắn thì cả người có thể an định lại, không có cảm giác bàng hoàng không nơi nương tựa nữa. Có lẽ là có sự thay đổi này mà khiến cho Tự Cẩm lại nhiệt tình như lửa, khiến Tiêu Kỳ cực kỳ bất ngờ. Vừa kinh ngạc, lại cảm thấy có lẽ xa mình qua lâu nên nhớ đến phát điên, trong lòng không khỏi lại đắc ý.
Xem đi, quả nhiên nàng cực kỳ thích mình.
Suy nghĩ của hai người mặc dù không đồng nhất, mỗi người một đường, nhưng kết quả cuối cùng lại trăm sông đổ về một biển, nhiệt tình cũng bị người kia ảnh hưởng. Sau khi hưng phấn quá độ, ngày hôm sau Tiêu Kỳ thiếu chút nữa thì dậy trễ giờ lâm triều.
Quản Trường An nhắm mắt nhắm mũi đánh bạc số mệnh đi kêu mấy lần. Chao ôi, Hi Phi nương nương chính là đặc biệt. Mới hồi cung đã đem Hoàng thượng mê mệt, thiếu chút nữa trễ giờ lâm triều. Còn tưởng rằng hơn nửa năm trôi qua, Hoàng thượng sớm đã không còn cảm giác mới mẻ nữa chứ.
Rón rén hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt thay quần áo, bên trong màn Hi Phi cũng không có chút động tĩnh nào, còn đang ngủ say. Chính Quản Trường An cũng không khỏi không tán thưởng, chà chà, đây chính là bản lĩnh của Hi Phi nha.
Tự Cẩm còn đang say sưa trong giấc mộng thì trên triều đình Tiêu Kỳ mở ra một trận mưa to gió lớn. Chuyện nam hạ tiêu diệt hải tặc, tội lỗi của quan viên địa phương, làm hại dân chúng, tất cả những người có liên quan đều giải về triều hỏi tội.
Đợi đến sau khi Tự Cẩm tỉnh lại, nghe được một tin tức chính là, Kiêu Long Vệ hợp tác với Đại Lý tự, Hình bộ bắt hơn mười quan viên có liên quan đến vụ án.
Lập tức, Tự Cẩm lại nhận được tin hoàng hậu quỳ ở ngoài Sùng Minh Điện xin gặp Hoàng đế.
Giây phút đó, Tự Cẩm mới lờ mờ phục hồi tinh thần lại. Hình như trời đất đã xoay vần rồi.