Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 155: Công chúa kiêu ngạo



Hợp Nghi Điện ở ngay phía sau Sùng Minh Điện. Hi Phi nhất định là người đầu tiên có thể gặp được Hoàng thượng, cùng Hoàng thượng ở một chỗ. Đừng nói chi Đại hoàng tử còn ở bên Hoàng thượng, Hi Phi lại có lý do đi qua.

Giây phút đó, ai cũng thấy chỗ tốt của có con trai.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Tự Cẩm cũng biết nàng không thể làm gì vượt quy củ dưới con mắt bao người. Do đó lúc này mới vội vã đi về Hợp Nghi Điện. 

Quả nhiên, đợi đến khi Tự Cẩm mang người vội vã về Hợp Nghi Điện, qua cửa sổ đã nghe tiếng cười khanh khách của con trai, xuyên qua mấy tầng cây lọt vào tai Tự Cẩm.

Đứng trước cửa, Tự Cẩm đứng chỗ đó, chỉ cách một cánh cửa. Nếu nàng đi vào, hắn và con trai đang ở chỗ đó chờ nàng.

Chỉ cần đi tới, chỉ cần đi tới, Tự Cẩm khẽ nói với mình.

"Nàng còn đứng đó làm gì, sao còn chưa vào?" Tiêu Kỳ cứ mãi chờ Tự Cẩm đi vào, kết quả nàng lại đứng bên ngoài không biết rõ đang suy nghĩ gì, ngẩn người ra.

Hắn đành phải ôm con trai đi ra. Thật sự vẫn y như trước, không bớt làm người ta lo lắng.

Đã từng vô số lần nghĩ tới, hai người gặp lại câu nói đầu tiên sẽ nói cái gì.

Nghĩ ngàn vạn khả năng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là câu nói như vậy.

Tự Cẩm hơi cúi đầu, khóe môi hơi mỉm một nụ cười quyến rũ. Đúng vậy, đây chính là Tiêu Kỳ, là người trong trí nhớ của nàng không hề thay đổi. Không còn là người trước đó, hoàng đế uy vũ kiêu ngạo chỉ dùng một ánh mắt mà đã khiến người ta run rẩy.

Tự Cẩm từng bước từng bước đi lên bậc tam cấp, còn chưa tới bên cạnh Tiêu Kỳ thì đã bị hắn kéo tới, bị cánh tay hắn ôm vào trong ngực.

Một bên là con trai, một bên là nàng. Tự Cẩm còn chưa nói gì, Dục Thánh liền "Ha ha" nở nụ cười, trên môi phun ra bong bóng, đầu ngó nghiêng. Tất cả nước miếng đều dây trên mặt của mẫu phi. Đối với trò chơi này, tiểu tử cười đặc biệt thích thú.

Tiêu Kỳ nhìn dáng vẻ của Tự Cẩm, cũng khẽ cười một tiếng. Những không vui vừa nãy dần dần tiêu tán đi. Dắt tay nàng, ôm con trai đi vào nội điện.

Vào phòng, Tự Cẩm mới khôi phục bộ dáng trước kia, đầu tiên lấy y phục cho Tiêu Kỳ đi thay quần áo. Đi đường lâu như thế, nhất định phải tắm rửa để thoải mái, đỡ mệt mỏi. Không đợi Tiêu Kỳ nói, Tự Cẩm lại sai người mang nước vào phòng tắm. Trong Hợp Nghi Điện Vân Thường đã quá quen với chuyện này. Cho nên hôm nay thánh giá hồi cung, nàng ta sớm đã đun sẵn nước sôi chuẩn bị.

Tự Cẩm vừa gọi người, nàng ta liền lập tức mang người bưng theo thùng tắm lớn, đổ từng thùng nước nóng vào. Tự Cẩm lại lấy nước thơm Tiêu Kỳ quen dùng đổ vào nước, đặt y phục lên giá treo rồi mới đi ra, bế con trai trong lòng Tiêu Kỳ, đẩy hắn một cái, "Hoàng thượng đi tắm thay quần áo trước đi."

Tiêu Kỳ:...

Nhìn vẻ mặt Tự Cẩm cực kỳ nghiêm túc, Tiêu Kỳ chỉ đành sờ sờ mũi rồi đi tắm rửa. Sau khi Tiêu Kỳ đi vào, Tự Cẩm xem thực đơn đồ ăn rồi nói với Khương cô cô: "Kêu ngự thiện phòng nửa canh giờ nữa bưng đồ ăn lên."

Khương cô cô gật gật đầu, không hỏi lý do. Dù sao Hoàng thượng hồi cung còn phải đi đến chỗ thái hậu và hoàng hậu chỗ, nói không chừng còn muốn đi tới chỗ Quý phi thăm Ngọc Trân công chúa. Nửa canh giờ cũng đủ rồi. Chủ tử phân phó như vậy thấy rõ là cực kỳ thỏa đáng.

Nhưng Khương cô cô cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới sau khi Hoàng thượng hồi cung lại ở Hợp Nghi Điện đầu tiên rửa mặt thay quần áo. Dựa theo quy củ, phải đi Phượng Hoàn Cung mới đúng.

Nhưng, cô ta sẽ không nói ra chuyện này.

Sau khi Tiêu Kỳ đi ra, Tự Cẩm đã cầm khăn đợi sẵn, bắt hắn ngồi trên giường, tự mình lau tóc cho hắn. Bên cạnh Dục Thánh đang lăn qua lăn lại, bò tới bò lui, chơi cực kỳ thích thú.  Thấy phụ hoàng đến liền bò tới túm lấy y phục của hắn, cười đặc biệt vui vẻ, trong miệng còn "y y nha nha", nghe cũng không hiểu đang nói cái gì.

Tiêu Kỳ để mặc Tự Cẩm lau tóc cho mình, giơ tay đùa với con trai, trong miệng lại nói: "Nàng gầy đi."

Động tác trong tay Tự Cẩm hơi khựng lại, mày khẽ cong, thoải mái nói: "Thật ư? Đây là chuyện tốt đáng được ăn mừng. Hoàng thượng cũng biết sau khi sinh con thiếp rất bất mãn với sự béo tròn của mình."

Tiêu Kỳ nghe giọng Tự Cẩm rất vui vẻ, cũng vui vẻ nói theo: "Ta cảm thấy trước kia tốt hơn, bây giờ quá gầy."

"Hoàng thượng không thể ngăn cản thiếp theo đuổi quyết tâm làm đẹp, nào có người nào ngăn cản như thế."

"Nàng lo người khác làm gì, ta nhìn thích là được rồi."

"Người không hiểu, đối với nữ nhân, bề ngoài của họ sẽ vĩnh viễn sống trong ánh mắt của người khác, rất quan trọng." Nếu không, vì sao giảm cân là sự nghiệp cả đời của nữ nhân chứ? Nếu quyết tâm không cho nàng xinh đẹp như thế, lẽ nào Tiêu Kỳ thích người giống như Dương quý phi sao?

Tiêu Kỳ nghe vậy liền cười, tiếng cười khẽ đầy sức quyến rũ, làm lòng người rung động. Không biết rõ vì cái gì mặt Tự Cẩm đỏ lên.

Lau khô đầu tóc, tự tay lấy lược chải tóc cho hắn, đeo kim quan lên, sau đó nói: "Được rồi."

Tiêu Kỳ liền đứng dậy nhìn Tự Cẩm, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, cúi đầu khẽ nói ở bên tai nàng: "Chờ ta trở lại."

Tự Cẩm gật đầu, "Thiếp đã kêu ngự thiện phòng làm những món ăn người thích ăn."

"Được." Tiêu Kỳ hôn nhẹ lên trán Tự Cẩm rồi mới sải bước đi ra ngoài.

Giữa bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Tiêu Kỳ lại không thể tùy hứng ở Hợp Nghi Điện, ít nhất phải đi thỉnh an thái hậu trước.

Tiễn Tiêu Kỳ đi, Tự Cẩm nhìn con trai dõi theo bóng lưng của cha bé, một hồi lâu cũng không chịu quay lại bèn giơ tay vỗ nhẹ một cái lên lưng Dục Thánh. Tiểu tử nháy mắt mấy cái, lại vui vẻ cười, lại bắt đầu tiến hành vận động, cả ngày cũng không thấy chán.

Thọ Khang Cung.

Thái hậu nhìn con trai mình, trên mặt mang theo mỉm cười, "Con có thể trở về bình an là ai gia rất vui. Chuyện phía nam đã giải quyết xong chưa? Con phải tự biết chăm sóc sức khỏe, không cần làm việc quá vất vả mới tốt."

"Tạ ơn mẫu hậu quan tâm, trẫm nhất định ghi nhớ." Tiêu Kỳ trả lời đâu ra đấy, người ngồi đó thẳng tắp, giống như cây tùng đón gió.

Hai người một hỏi một đáp, nói chút ít về tình hình gần đây, thái hậu bèn nói: "Ăn trưa xong hẵng đi."

Tiêu Kỳ lại đứng dậy, khom mình rồi nói: "Còn có rất nhiều công vụ đang cấp bách chờ xử lý, lần sau trẫm sẽ dùng bữa với mẫu hậu."

Nét mặt Thái hậu cũng không tốt lắm, có lòng hỏi chuyện Kiều gia nhưng nhìn vẻ mặt hoàng đế cũng không nhắc tới chuyện này. Xử lý công vụ gì chứ, sợ là muốn đi gặp con hồ ly tinh Hi Phi kia. Nhưng thái hậu cũng không thể nói gì. Không đề cập tới chuyện này, chỉ nhìn hoàng đế nói: "Di cùng hiên đã sửa xong, Hi Phi cũng nên trở về đi. Tìm ngày tốt liền cho nàng chuyển về, lúc nào cũng ở Hợp Nghi Điện cũng không ra thể thống gì."

Tiêu Kỳ nhìn thoáng qua thái hậu, sau đó gật gật đầu, "Từ từ trẫm sẽ an bài, cũng không có gì cần thu thập. Bên Di Cùng hiên đã thu dọn thỏa đáng, chuyển về là được."

Thái hậu hài lòng gật gật đầu, lúc ấy mới để cho hoàng đế đi.

Đợi hoàng đế vừa đi, Kiều Linh Di mới từ phía sau đi ra, thái hậu nhìn nàng ta một cái, khẽ thở dài, "Con không nên gấp gáp, về sau còn có cơ hội."

Kiều Linh Di hơi nhếch môi, một hồi lâu mới nói: "Biểu ca không chịu cùng ăn trưa với cô cô, cứ cấp bách không thể chờ để đi gặp Hi Phi sao?"

Thái hậu nghe lới này trong lòng đương nhiên không thoải mái. Nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Bây giờ không phải là lúc tùy hứng. Phải có thời gian để quên đi chuyện trước đây. Bây giờ con chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức thật khỏe, không được phép gây chuyện."

Kiều Linh Di cúi đầu không phản bác, nhìn dáng vẻ nàng ta như vậy, thái hậu nhíu mày, nhưng rốt cục cũng không nói thêm gì nữa.

Nói cho cùng vẫn là tuổi quá nhỏ, định lực không đủ, nhẫn nhịn một hai năm thì sẽ biết cái gì là nặng nhẹ. Chờ đến lúc đó, có lẽ hoàng đế cũng không còn nhiệt tình bao nhiêu với Hi Phi.

Nữ nhân ở trong hậu cung, chữ "Nhẫn" này, ai cũng không tránh khỏi.

Bên Phượng Hoàn Cung rất thuận lợi, hoàng hậu không muốn giữ người, chỉ báo cáo sơ lược mấy việc trong hậu cung với hoàng đế. Nhất là chuyện Hi Phi bị khó xử cũng chỉ dùng lời ít ý nhiều nhắc tới, cũng không nói thêm gì. Có một số việc, nói quá cụ thể lại không hay, không bằng để Hoàng thượng tự mình suy nghĩ thì tốt hơn.

Tiêu Kỳ biểu đạt sự tin tưởng và tán thưởng đối với hoàng hậu, suy nghĩ một chút vẫn quẹo sang Trường Nhạc Cung, dù sao cũng đã lâu không gặp con gái.

Quý phi cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ đón hoàng đế vào, lại kêu công chứa nói chuyện với phụ hoàng. Bình thường ở Trường Nhạc Cung Ngọc Trân công chúa rất bá đạo kiêu căng, nhưng ở trước mặt phụ hoàng mình thì rất câu nệ, cứ mãi núp ở sau lưng Quý phi, chỉ lộ ra nửa mặt nhìn Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ ngồi xổm người xuống, muốn nói chuyện vui vẻ với Ngọc Trân, kết quả bé lại bụm mặt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa còn kêu một câu, "Con chán ghét phụ hoàng, phụ hoàng chỉ thích con trai."

Mặt Quý phi trắng bệch, lập tức quỳ xuống thỉnh tội, hoàn toàn không nghĩ tới con gái lại có thể nói như vậy.

Tiêu Kỳ nghe vậy mặt tối sầm lại, từ sâu trong đáy lòng một cơn giận trào lên, nhìn quý phi trách mắng: "Nàng dạy con như vậy sao? Bình thường trẫm có bạc đãi con bé không? Dục Thánh có gì con bé không có sao? Ngay cả Dục Thánh không có thì chỗ con bé cũng không hề thiếu. Đã như thế mà nàng còn dám dạy bảo con gái không hiểu rõ lí lẽ sao?"

"Thần thiếp không dám, đó không phải thần thiếp dạy. Thần thiếp nhất định nghiêm tra, mong hoàng thượng thứ tội." Lần này Quý phi thật sự bị khiếp sợ. Bình thường nàng ta cũng không quá nghiêm khắc dạy dỗ con gái, dù sao chỉ có một mình công chúa. Nhưng bình thường đứa bé này cũng chưa bao giờ nói như vậy trước mặt nàng ta. Không biết vì sao ngày hôm nay lại tùy hứng như thế.

Tiêu Kỳ thật sự thất vọng, ánh mắt như đao nhìn Quý phi, nghiến răng nói từng câu từng chữ: "Thật sự là phi tử giỏi của trẫm!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, hoàn toàn không nhìn tới vẻ mặt quý phi.

Một đứa bé như thế có thể biết cái gì, nếu không phải là người lớn dạy thì là cái gì. Còn bé thế đã có thể nói ra lời này, thấy rõ là trong lòng người lớn cũng thường không cam lòng, do đó mới dạy dỗ con sai quấy.

Tiêu Kỳ sắc mặt xanh mét đi thẳng về Hợp Nghi Điện. Còn quý phi vịn gối đứng dậy, gọi Hoa cô cô cả giận nói: "Nghiêm tra cho Bản cung, là ai ở bên cạnh công chúa nói lời vô liêm sỉ đó!"

Trong chuyện này quý phi thật là oan uổng. Mặc dù nàng ta không ưa gì Hi Phi, cũng chướng mắt Đại hoàng tử, mặc dù trong lòng có hâm mộ cũng có bất mãn, nhưng ở trước mặt con gái nàng ta vẫn luôn giữ kín tâm tư của mình. Nhưng bình thường nàng ta cũng không gần gũi nhiều với con gái, phần lớn thời gian đều là bà vú và cung nhân chăm lo. Mấy lời đó rất có thể do chính những kẻ kia dạy cho công chúa, làm sao quý phi có thể không tức giận?

Hoa cô cô cũng biết tầm quan trọng của chuyện này. Hoàng thượng phẩy tay áo bỏ đi như vậy, nếu không tra rõ ràng thì sau này nương nương...

Trong Trường Nhạc Cung lật trời, trong Hợp Nghi Điện Tự Cẩm đang tự cân nhắc mình phải dụ dỗ Tiêu Kỳ đang bày ra vẻ mặt đưa đám kia như thế nào mới ổn đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv