Editor: Hương Cỏ
Nôn nghén chính là chuyện rất giày vò con người, hơn nữa triều chính quá bận rộn, Tiêu Kỳ cũng không có tâm trạng đi tìm người khác, hạ triều liền đến thẳng Di Cùng hiên thăm Tự Cẩm. Phương thuốc của Viện chính đại nhân rất có tác dụng, qua nửa tháng chứng nôn ói của Tự Cẩm đã giảm nhiều nhưng nàng vẫn giả vờ yếu ớt trước mặt Tiêu Kỳ. Ban đầu do Tiêu Kỳ quá quan tâm nên bị loạn, chỉ sợ nàng không thoải mái khó chịu, ngay cả tấu chương cũng chuyển sang Di Cùng hiên phê duyệt.
Nhưng dần dần khẩu vị trở về, trong chuyện khác Tự Cẩm giả bộ rất tốt nhưng trên bàn cơm thì lộ ngay chân tướng. Một kẻ tham ăn, ngươi còn nghĩ sau khi cơn thèm ăn trở lại nàng còn có thể giả vờ được thì cũng quá làm khó người khác. Sau khi Tiêu Kỳ suy nghĩ cẩn thận, thấy Tự Cẩm trên bàn ăn y như con chuột nhỏ lén lén lút lút ăn đồ ăn yêu thích, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, nếu sơ ý lơ là thì cũng thật không phát hiện được.
Trong đầu toàn là mưu tính nhỏ mọn đều sử chiêu lên hắn. Tinh tế suy nghĩ, Tiêu Kỳ cũng hiểu, lúc này lại ghen là sợ chính mình tìm người khác đây?
Cũng thật sự là khó cho nàng, giờ phút này cũng còn vội vàng tranh thủ tình cảm.
Chẳng mấy chốc liền đến năm mới, hoàng đế phong bút, quan lại nghỉ ngơi cùng vui tân xuân, tất cả hài hòa thanh bình.
Tự Cẩm làm phụ nữ có thai, bị lời vàng trong miệng ngọc Tiêu Kỳ bắt dưỡng thai trong Di Cùng hiên, do đó không cần lo lắng bên ngoài có chuyện gì nguy hiểm đến nàng. Chuyện của Tiền tài tử làm Tiêu Kỳ cẩn thận suy ra một đạo lý, không phải hắn cứ lui một bước thì có thể bảo vệ nàng ta, cuối cùng chẳng phải là bảo vệ không được sao. Quý phi có lực lượng của mình trong cung, căn bản không cần hắn lo lắng nhiều. Nhưng Tự Cẩm thì khác, nha đầu này nói nàng thông minh cũng đúng nhưng thông minh kia đều chỉ dành đối phó hắn. Đối với các thủ đoạn trong cung vẫn không đủ dùng, nếu không lần trước cũng sẽ không thiếu chút nữa thì mất mạng.
Cho nên lần này, ngay từ đầu Tiêu Kỳ rất cường thế che chở Tự Cẩm, che chở Di Cùng hiên.
Đến nay hoàng đế cũng chưa có mụn con trai nào cho nên lần này nhìn trúng đứa bé trong bụng Hi Uyển Nghi, mọi người đều cảm thấy đương nhiên. Nhưng hoàng đế làm những hành động bảo vệ mạnh mẽ khiến rất nhiều người trong lòng không thoải mái. Nhưng cho dù bất mãn, hoàng đế không cho phép người nào đến Di Cùng hiên thăm hỏi quấy rầy, cũng không thấy Hi Uyển Nghi đi ra ngoại dạo chơi, các nàng dù có một ngàn phương thức nhưng đối mặt với tường đồng vách sắt cũng không có biện pháp. Trước kia còn có thể ra tay bên Ngự Thiện phòng, nhưng kể từ khi Di Cùng hiên quan hệ với Nhạc đầu bếp, tất cả đồ ăn thức uống đều từ bếp của Nhạc Trường Tín mà ra. Nhạc Trường Tín lại là lão hồ ly, đúng là một chút cơ hội cũng không có.
Hiện giờ bên Nội Đình Phủ cũng không dễ dàng sai sử. Kể từ khi Cam Lượng lên làm chưởng quản, trong ngoài Nội Đình Phủ bị hắn ta lấy chức quyền xử trí bao nhiêu người không biết rõ, giờ người thay thế phần lớn đều không có quan hệ gì với các nhóm thế gia. Không cần nói Quý phi, ngay cả Hoàng hậu cũng không dám đơn giản ra tay. Huống chi Hoàng hậu cũng không có ý định ra tay, trong lòng nàng ta vẫn có vài phần hy vọng vào đứa bé trong bụng Hi Uyển Nghi.
Lễ mừng năm mới là ngày vui lớn, hơn nữa Hi Uyển Nghi đang có thai, Hoàng hậu cố ý đền bù chuyện trước đây của Tự Cẩm liền mở miệng đề cử, Hi Uyển Nghi có thai ban thưởng, nói Hi Uyển Nghi thời gian qua hầu hạ Hoàng thượng tận tâm tận lực, giờ mang long thai, đề nghị thăng cấp Hi Uyển Nghi thành Dung Hoa.
Tiêu Kỳ cực kỳ nhu hòa nhìn hoàng hậu, lời nói này rất đẹp lòng vừa ý hắn liền thuận thế đồng ý luôn, khen ngợi hoàng hậu, "Tử Đồng chủ quản lục cung cũng vất vả, trẫm đều ghi tạc trong lòng."
Làm vậy khiến Quý phi tức đau ngực, trong lòng bất bình, thầm chửi Hoàng hậu kia ngu xuẩn, Hi Uyển Nghi kia cũng không phải là kẻ hiền lành. Cứ nhìn sau khi nàng mang thai có thể để cho Hoàng thượng che chở như vậy, liền biết trước đây nàng ta đã nhìn lầm. Chỗ nào là con cừu nhỏ, rõ ràng chính là sói đội lốt cừu!
Vậy mà Hoàng hậu còn ở chỗ này giả mù sa mưa dâng bậc thang cho kẻ địch, nâng địa vị nàng ta lên cao, quả thực là ngu xuẩn không thể chịu được!
Hoàng hậu đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Quý phi, trong lòng cũng mỉm cười không thôi. Nàng ta là Hoàng hậu, chính thê của Hoàng thượng, trong hậu cung này bất kể là ai sinh con, tương lai đều phải gọi nàng ta là mẫu hậu. Cho dù nàng ta không con, thì sau này ai leo lên ngôi vị hoàng đế đều phải gọi nàng ta là Thái hậu. Đương nhiên, Hoàng hậu vẫn muốn nâng đỡ một người thân cận với bản thân, ví dụ như thứ muội nhà mẹ đẻ của nàng ta. Nhưng giờ phút này cũng không nên tranh chấp với hoàng đế. Hi Uyển Nghi đang có thai, hoàng đế chưa có con nối dõi, đương nhiên cực kỳ chờ mong đứa bé. Đợi đến khi sinh xong, nếu là công chúa chỉ sợ Hoàng thượng sẽ thất vọng, đến lúc đó Hi Uyển Nghi chưa chắc sẽ còn vinh sủng nữa.
Cần gì vì một kẻ địch chưa rõ mạnh yếu mà làm cho mình mất thể diện trước mặt hoàng đế.
Huống chi, rốt cuộc Hi Uyển Nghi cũng là do một tay mình nâng lên, thân cận với mình sẽ sống dễ dàng hơn là lấy lòng Quý phi.
Bữa cơm tất niên, Tự Cẩm báo lý do nôn nghén rất nhiều, hoàng hậu cực kỳ hiểu lòng người cho phép nàng ở Di Cùng hiên nghỉ ngơi thật tốt. Tự Cẩm đang nghỉ ngơi thật tốt, không nghĩ tới liền nghênh đón tin tức mình được thăng vị. Hoàng hậu đề nghị, Tiêu Kỳ ân chuẩn, Tự Cẩm trong lòng thở dài, lại nợ Hoàng hậu một khoản nữa.
Nhưng người như Hoàng hậu, Tự Cẩm thật sự cảm giác mình quá coi nhẹ. Người ta có thể nâng có thể hạ, co được giãn được, thủ đoạn khống chế lòng người đó, nàng phải học thật tốt mới được.
Qua năm mới Hoàng đế mở đại yến đãi quần thần, Hoàng hậu nương nương đương nhiên muốn ở hậu cung chiêu đãi thân quyến của các quan viên. Tự Cẩm được ân chuẩn không cần có mặt, cố ý kêu người nhà Tô gia đến Di Cùng hiên gặp nàng.
Lại nợ Hoàng hậu một khoản nữa.
Ai cũng biết khi Hoàng hậu thiết yến thì người có thể cùng với Hoàng hậu tiếp đãi các phu nhân phải là các phi tần có địa vị tương đối cao trong hậu cung. Buổi sáng phải dậy sớm, sau đó tới Phượng Hoàn Cung ngồi chờ. Giữa mùa đông, cho dù trong phòng đốt lò sưởi nhưng nhiều người ở cùng một chỗ như vậy cũng nguy hiểm, lại không thoải mái chút nào. Tự Cẩm còn đang sầu lo về chuyện này, không nghĩ tới hoàng hậu vung tay lên, lại miễn cho nàng phải chịu khổ.
Trước có hoàng đế che chở, sau có hoàng hậu nâng đỡ, thai kỳ này của Tự Cẩm bỗng chốc liền trở nên đặc biệt trong cung. Biến hóa này khiến Tự Cẩm cũng bất ngờ không nghĩ tới. Trước đó nàng còn tưởng rằng bởi vì chuyện Trương Tần mà hoàng hậu bất hòa với mình, chưa biết chừng còn mượn cơ hội khó xử chính mình. Nhưng đúng là người ta bản lĩnh hơn mình nhiều, đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, đối với mình càng thêm chiếu cố, được Hoàng thượng khen ngợi rất nhiều. Lễ mừng năm mới còn ban thưởng Vệ Quốc công phủ, bao nhiêu thể diện chứ. Tào Quốc công phủ cái gì cũng không được, suốt mấy ngày tết phải nghiến răng nhìn Vệ quốc công kia khắp nơi huênh hoang.
Đồng cô cô hầu hạ Hoàng hậu tháo trang sức. Hoàng hậu nhìn mình trong gương, mặc dù tuổi không lớn nhưng gương mặt này so với các tần phi khác trong cung quả nhiên là không thể tươi đẹp bằng. Nhớ tới gương mặt của Hi Dung Hoa, mặc dù có bầu vẫn tươi trẻ rực rỡ, rốt cuộc mình vẫn thua người.
Đồng cô cô thấy Hoàng hậu nhìn gương ngẩn người, trong lòng cũng hơi thương tâm, ngoài miệng lại nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Gần đây Hoàng thượng đối với nương nương thật đúng là rất khác, ngay cả Quốc công gia cũng vinh hạnh hơn, thấy rõ nương nương làm là đúng."
Hoàng hậu khẽ thở dài, nàng ta cũng không muốn làm vậy nhưng quyền lực trong tay Hoàng thượng càng ngày càng mạnh. Trước có Kiêu Long Vệ, sau lại có Thiên Đinh Tư, giờ lại xuất hiện tên đáng ghét quỷ quái Trạng nguyên ở Lục bộ hô phong hoán vũ, tình thế trong triều đã có rất nhiều chuyện không như trước đây. Mẫu thân nàng ta mang đến tin tức, tân khoa Trạng nguyên này rất không tầm thường, làm việc có thủ đoạn. Những quan viên rơi vào tay hắn ta, người người đều có nhân chứng vật chứng đầy đủ, tuyệt đối không có khả năng lật lại bản án. Bây giờ trong triều đã sớm quên vị "Tô đoạt mạng" kia, chỉ nhìn chằm chằm người gian ác này, rất sợ mình là kẻ tiếp theo bị cắn không tha. Cú cắn đó không chỉ bong da tróc thịt mà có thể lấy mạng người đấy.
Hoàng thượng chỉ dùng người mình biết, những người nhìn bề ngoài bình thường như thế, ai ngờ ra tay mới biết bản lĩnh thế nào. Tô Hưng Vũ kia lại là người giảo hoạt, nhất định nắm chặt chuyện trước đây Hộ bộ và Lại bộ không hỗ trợ, quản lý Thiên Đinh Tư và mấy Tuyệt Hộ Quận gắt gao, không ai nhúng được một ngón tay vào. Trước đây không biết làm thế nào, bây giờ nhìn Tô Hưng Vũ thật sự có thể chuyển khẩu thành công, mắt nhìn thấy một diện tích ruộng đất lớn được khai hoang, chờ đến khi thu hoạch thì chắc chắn không phải số tiền nhỏ. Những thu nhập này đều sẽ trực tiếp tiến vào túi riêng của Hoàng thượng, Hộ bộ căn bản không có tư cách chạm tay.
Không tới ba năm nữa, Hoàng thượng muốn người có người, muốn tiền có tiền, đến lúc đó tình cảnh của mấy thế gia bọn họ sẽ càng thêm gian nan. Phụ thân đương nhiên không cam tâm tình nguyện nàng ta yếu thế như vậy, nhưng nàng ta cũng không thể không vì người nhà mà cân nhắc. Huống chi Hi Dung Hoa là một tay mình nâng lên, nhất là phụ thân nắm Thiên Đinh Tư, ca ca quản Kiêu Long Vệ. Trước mắt còn chưa thấy rõ, chờ tiếp qua vài năm thì chắc chắn sẽ khác rất nhiều.
Đến lúc đó, Tô gia được Hoàng thượng một tay nâng đỡ, cho dù lập thành một trong tứ Phi cũng không phải là việc khó gì.
Hi Dung Hoa được lòng hoàng đế, mang thai được che chở như vậy, mặc kệ hoàng đế đối với nàng ấy là tâm trạng gì, Hoàng hậu đã hạ quyết tâm, tóm lại phải bảo vệ đứa bé này sinh ra khỏe mạnh. Tuyệt đối không thể để cho Hoàng thượng bất mãn. Cứ vậy chờ đến khi thứ muội tiến cung, nàng ta cũng có thể nâng người, cho một vị phần tương đối vững vàng.
Nếu không chịu bỏ thì làm sao có được?
Người khác chỉ cảm thấy mình là Hoàng hậu ngốc, lại không thấy rõ Hoàng đế kia đã không còn là người để các nàng thao túng được nữa.