Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 110-2: Tranh thủ tình cảm dẫn tới phong ba (Phần cuối)



Editor: Hương Cỏ

Nàng ta không thể sinh con, cũng muốn vì chính mình mưu con đường lui sau này. Trong cung này chỉ có những người thân cận mới đáng để nàng ta nâng đỡ. Hi Dung Hoa là người hiểu biết tình lý, nàng ta đâu cần vì Hi Dung Hoa hiện nay mang thai được sủng ái khiến trong lòng không thoải mái, tự làm rối loạn để người khác chế giễu chứ?

Trong bóng đêm mịt mờ này, đóng cửa sổ lại, hạ màn xuống, người khác ai biết mình khóc hay cười đâu?

Nàng ta vĩnh viễn sẽ chỉ làm người khác thấy nàng ta cười!

Tháng ba năm tới sẽ đến thời gian tuyển tú, Thái hậu nương nương cũng sẽ hồi cung, trong cung sẽ càng thêm náo nhiệt. Lúc đó Hi Dung Hoa đương nhiên sẽ không được niềm vui của Thái hậu, người nàng ấy muốn dựa vào còn không phải là mình ư? Thái hậu cũng không thích nàng ta, nhưng có quan hệ gì đâu? Dù không thích, nàng ta cũng là Hoàng hậu!

Đời này chỉ có Hoàng đế phế hậu, cũng không có chuyện Thái hậu phế hậu.

Chỉ cần Hoàng thượng còn nguyện ý che chở nàng ta, nàng ta cũng không cần sầu lo.

Hi Dung Hoa...

Hoàng hậu thở dài một hơi, nằm ở trên giường, đắp lên chăn gấm, màn rơi xuống, trong không gian bốn phía chỉ còn lại tiếng thở dài quanh quẩn của nàng.

Nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.

Tháng ba mùa xuân rực rỡ, hoa nở khắp nơi. Năm nay Tự Cẩm tiến cung tròn ba năm. Năm nay cũng là năm tân tuyển tú nữ, kinh đô náo nhiệt hẳn lên. Tửu lâu khách sạn đều kín chỗ. Những nhà có tiền đều thuê cả tòa nhà để ở, đợi đến hết tuyển tú mới có thể rời đi.

Tất cả con gái các quan viên đều có thể dự tuyển, nhưng là quan ở kinh thành thì thuận tiện hơn nhiều. Họ ở ngay kinh đô nên không phải đi đâu hết, ban ngày đi dự tuyển, buổi tối còn có thể trở về nhà ăn cơm nóng canh ngọt.

Trên cả nước, các địa phương đều đã tiến hành sơ tuyển, tuyển ra người có thân phận phù hợp, dung mạo cơ bản, không bị tàn tật, dị tật để đưa vào kinh đô. Giờ là nhị tuyển, phía sau còn có nhiều cửa ải, qua mỗi cửa đều loại bỏ rất nhiều người.

Vào tháng ba, bụng Tự Cẩm cũng đã lộ rõ. Dạo gần đây nàng thèm ăn lợi hại, bản lĩnh ăn uống tăng thêm mấy phần. Mùa hè muốn ăn cải trắng mùa đông, mùa xuân muốn ăn trái hồng mùa thu, cái gì quý hiếm nàng ăn cái đó. Điều này làm Nhạc đầu bếp rất khó xử, ngày nào cũng nhăn mày nhíu mặt đau đầu tìm ra thức ăn ngon để phục vụ nàng.

Thiên Đinh Tư cực kỳ ổn định, qua tết Nguyên Tiêu, mọi chuyện lại bắt đầu theo guồng quay. Có thù lao chuyển khẩu thì dễ dàng hơn, điều kiện tưởng thưởng khai hoang vừa ban ra, những nhà đông người, nhiều con trai đều nguyện ý ra ngoài bôn ba để mở mang gia nghiệp. Trước đây cả nhà thiếu thốn, ăn còn không đủ, anh chị em trong nhà tranh cãi nhau, gặp phải năm mất mùa còn phải bán con bán cháu. Giờ có cơ hội có thể ra ngoài kiếm cơm ăn, còn có thể tích góp tiền bạc, con trẻ người già ở lại có thể sống, con lớn ra ngoài có tiền đồ, do đó khiến không ít người động tâm. Hơn nữa đi không phải là đi một mình mà cả thôn cả làng thành đoàn kết bạn đi. Nếu trong thôn đi nhiều người, đến địa phương mới còn có thể tạo thành một thôn xóm, cũng coi như địa bàn của mình, cùng người quen tạo dựng cuộc sống.

Tin tức qua lại, người đồng ý đi càng nhiều. Người của Thiên Đinh Tư ban đầu còn phải tốn nhiều công phu khuyên bảo. Về sau những người dời đi viết trở về thư nhà, nói cụ thể tình huống bên kia, những người đi sau liền còn động lực, cũng không cần khuyên nữa. Những người đã thành thân đều chuyển nhà đi, không thành thân thì năm ba người rủ nhau đi cho vui, trước khi đi còn chào nhau vui vẻ, hẹn tương lai cưới con dâu sẽ về thăm cha mẹ.

Chuyện chuyển khẩu vốn là một chuyện cực khổ không ai muốn nhận, đến tay Tô Hưng Vũ không chỉ không tốn một lượng bạc nào của Hộ bộ, cũng chẳng cần mời bộ binh binh lính mở đường áp tải, người dân liền nườm nượp tay xách nách mang, tự chuẩn bị lương khô, thành đoàn thành đội theo Tô Hưng Vũ lên đường. Phàm là người cùng một thôn đi thì cũng phải có những người nhà trong thôn viết khế ước, ký tên đồng ý, tự nguyện chuyển khẩu khai hoang. Thiên Đinh Tư đưa điều kiện ưu đãi, cũng sẽ viết rõ ràng tường tận, diện tích thực tế khai khẩn ruộng hoang mỗi quý bổ sung một lần.

Tỉ mỉ chân thành cực kỳ rõ ràng, Tô Hưng Vũ giải quyết xong việc lớn, cả người gầy xuống chục cân, nhưng hiệu quả rõ rệt, thành tích vượt trội. Nhất là lần này những cử nhân được tuyển chọn trong đợt thi vừa rồi cũng nhận được một lần rèn luyện, hiểu thêm về cuộc sống của dân tình. Hơn ữa còn được nói chuyện trực tiếp với người dân nên không còn bị mơ hồ như trước, ngay cả giá tiền gạo lương thực thế nào đều không biết tính rõ ràng.

Thiên Đinh Tư vội vã khí thế ngất trời khiến nhiều quan viên trong triều đỏ mắt thèm thuồng, nghĩ biện pháp nhét người vào hưởng chút lợi ích nhưng đều bị Tô Hưng Vũ trái đẩy phải ngăn cự tuyệt. Qua năm mới Kiêu Long Vệ cũng bắt đầu tuyển những cao thủ bản lĩnh trong dân gian, cửa thứ nhất là tỷ thí võ công, cửa thứ hai do những người có thẩm quyền trực tiếp lựa chọn. Người được chọn sẽ trực tiếp đưa vào Kiêu Long Vệ, là thành viên thân vệ hoàng gia.

Tin tức vừa được truyền trong kinh đô, mọi người đều suy đoán mục đích của hoàng đế xem muốn làm gì? Người sáng suốt vừa nhìn liền thấy ngay, đây là muốn mở rộng lực lượng chính mình. Nhưng hoàng đế không nói mà là Tô Thịnh Dương trình tấu chương đề nghị làm như vậy, liệt kê từng lý do, nào là Kiêu Long Vệ không đủ người, nào kiêu căn muốn cùng Phi Long Vệ ganh đua cao thấp. Phi Long Vệ vốn cũng là thân vệ hoàng gia, chẳng qua là trong đó có nhiều người có quan hệ mật thiết với thế gia. Tô Thịnh Dương dám khiêu khích như thế, chưa chắc không có hoàng đế ở phía sau chỉ bảo.

Qua năm mới Hoàng đế liền đồng ý để Kiêu Long Vệ và Phi Long Vệ tranh đấu, hoàng đế cũng thật hào hứng để các bên đấu qua đấu lại như vậy.

"Vẫn là biện pháp của nàng hay, nhìn đám lão gìa Vệ quốc công kia choáng váng xem, thật cho rằng trẫm không dám thu thập Phi Long Vệ chắc." Tiêu Kỳ vỗ bàn cười nói, rất hãnh diện thống khoái.

Tự Cẩm ngồi ở đối diện hắn, nhìn hắn tươi cười thì biết rõ là hắn đang thật sự cao hứng, liền nghịch ngợm nháy mắt mấy cái nói: "Đây cũng không phải là biện pháp của thiếp, Hoàng thượng sớm đã nghĩ ra rồi, ca ca thiếp cũng chỉ tiện nhắc tới thôi, có quan hệ gì với thiếp đâu. Giờ thiếp chỉ tập trung tinh thần dưỡng thai, chuyện khác không rỗi rảnh để ý."

"Nếu không phải nàng nói với ca ca, hắn có thể biết ta nghĩ cái gì chắc?"

"Chao ôi, đó có phải là tin tức bí mật đâu, thiếp làm công khai mà."

Tự Cẩm mím môi cười, gần đây nàng đã nghĩ thông suốt một chuyện, người như Tiêu Kỳ quá chú trọng thực tế, cho nên chỉ nói tình cảm thì chưa đủ, phải đầu tư công phu trên sự nghiệp. Tự Cẩm không cho rằng mình là người xuyên việt thì phải có khả năng nghiêng trời lệch đất. Nàng phải kết hợp thực tế và khoa học đưa ra vài chủ ý, Tiêu Kỳ người cổ đại có thể suy một ra ba, cũng không cần nàng lo lắng nhiều, người ta làm ra thành quả khiến Tự Cẩm trợn mắt ngây mồm.

Cho nên nói, bước ngoặt thật ra là do hoàng đế bệ hạ mới đúng.

Cũng giống như chuyện Kiêu Long Vệ và Phi Long Vệ, hai nhà này đều là hoàng đế thân vệ. Phi Long Vệ đã có lâu đời, nhân sự phức tạp, bên trong đều có người của các thế gia. Dù sao bao nhiêu năm nay các thế gia tham gia triều chính. Kiêu Long Vệ trẻ tuổi, không có lý lịch, chỗ tốt là bên trong không có bất kỳ người nào không ổn, tất cả đều là hàn môn tử đệ xuất thân, từng bước chọn lựa vào. Cho dù khi đó thế gia nhét người vào được thì sau khi Tô Thịnh Dương làm thống lĩnh cũng đã từ từ xử lý sạch sẽ.

Cho nên, tình hình tin tức trong Kiêu Long Vệ các nhóm thế gia thăm dò không được, đương nhiên sẽ trăm phương ngàn kế tìm chuyện thêu dệt. Qua lễ mừng năm mới, lấy lý do Kiêu Long Vệ vô cớ đả thương, tố cáo mạnh mẽ trên triều đình. Vì vậy Tô Thịnh Dương giận dữ, lập tức trình tấu chương đề nghị mở rộng Kiêu Long Vệ, tiến tới muốn cùng Phi Long Vệ phân cao thấp. Mở rộng là chủ ý Tự Cẩm, nhưng tỷ thí lại là Tiêu Kỳ làm ra.

Tiêu Kỳ nói, nếu đã bất mãn như vậythì thay vì âm thầm đánh nhau, không bằng mọi người công khai so đấu một lần.

So cái gì?

Tự nhiên là ai thắng thì sau này sẽ là thân vệ hoàng gia!

Đây là đại sự!

Thế gia vốn muốn làm cho Tô Thịnh Dương té ngã, ai biết người ta không chỉ tránh được hố, lại còn trả đũa, quang minh chính đại tung hỏa lực, còn mình thì đụng phải tường sắt!

Tự Cẩm ngẫm lại đều cảm thấy Tiêu Kỳ này thật sự xảo quyệt, phương pháp quang minh chính đại áp chế kẻ địch như thế, còn khiến cho người khác nói không ra lời, quá giỏi.

Sau khi kỹ năng giải ngữ hoa được Tự Cẩm thắp sáng, quả nhiên như nàng đoán, Tiêu Kỳ nói với nàng những chuyện như vậy càng ngày càng nhiều. Tuy nhiên Tự Cẩm cũng kiên trì một chuyện, ít nhất ở trong mắt Tiêu Kỳ, nàng chính là con gái gả ra ngoài. Cho tới bây giờ chưa từng mưu lợi cho nhà mình trước mặt Tiêu Kỳ, ngược lại đốc thúc người nhà làm mọi việc vì Tiêu Kỳ. Do đó Tiêu Kỳ đương nhiên coi Tự Cẩm trở thành tri kỷ.

Kỳ thật bây giờ Tô gia đều phải dựa vào Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cũng không phải là mưu tính hắn, mà hai người đang được buộc cùng một sợi dây. Tiêu Kỳ tốt nàng chưa chắc tốt, nhưng một khi Tiêu Kỳ không tốt thì nàng đặc biệt tuyệt đối là người chịu xui xẻo bậc nhất. Huống chi dựa vào tính cách của Tiêu Kỳ, mình thật lòng với hắn như vậy, hắn đương nhiên sẽ không để nhà nàng thiệt thòi.

Tiêu Kỳ bật cười một tiếng, lập tức đổi đề tài nói: "Nàng dùng Quản Trường An tương đối thuận tay nhỉ."

"Nói vậy là sao chứ?" Cái gì gọi là dùng thuận tay, lời như vậy có thể tùy tiện nói sao? Nhưng xét thấy Tiêu Kỳ cũng không có tư tưởng dơ bẩn như người đời sau, cho nên coi như lời hắn nói có lý "Là Hoàng thượng sai bảo Quản Trường An nhiều chứ, thiếp có thỉnh cầu người đâu."

Tiêu Kỳ như cười mà như không nhìn Tự Cẩm một cái, đồ qua sông rút ván!

Trong cung bàn tán ầm ĩ chuyện tuyển tú, Tự Cẩm mấy tháng này đều lấy lý do nôn nghén khẩu vị không tốt chiếm giữ Tiêu Kỳ. Ừ đấy, nàng quang minh chính đại chiếm giữ, Tiêu Kỳ nguyện ý để nàng chiếm giữ, người bên ngoài có sốt ruột cũng không có cách nào. Tự Cẩm không phải là không biết rõ người trong cung nói gì về nàng. Nhưng nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, trong hậu cung thì hiền lương thục đức cái gì chứ, đầu tiên không buông tha nàng chính là Hoàng hậu. Nàng chiếm hoàng sủng còn muốn hiền lương thục đức, vậy thì Hoàng hậu để làm gì?

Do đó nghĩ tới nghĩ lui, kiểu mẫu hiền lương thục đức phải là Hoàng hậu, cho nên con đường này Tự Cẩm không thể đi. Không chỉ không thể đi, nàng còn phải làm cho Hoàng hậu biết rõ mình có yêu cầu với nàng ta. Cho nên Tự Cẩm trong mấy tháng này ra ngoài tản bộ, gặp gỡ vài kẻ không có mắt, nói giọng ghen tức, bảo nàng có thai mà còn không giữ bổn phận, chiếm giữ hoàng đế, mấy lời nói rất khó nghe, thiếu chút nữa thì mắng nàng là d… phụ. Tự Cẩm đương nhiên trở mặt tại chỗ, còn chạy tới chỗ Hoàng hậu đòi công đạo.

Chuyện náo động đến trước mặt Hoàng hậu thì có thể thành chuyện lớn, vừa vặn cũng cho Tự Cẩm cơ hội thăm dò Hoàng hậu. Rốt cục trong lòng Hoàng hậu đang nghĩ gì, muốn gì, lần này vừa vặn có thể tinh tế quan sát phỏng đoán chút ít.

Huống chi Thái hậu sắp hồi cung, bên cạnh Hoàng hậu cũng cần trợ thủ mạnh mẽ. Trước có Thái hậu, sau có Quý phi, hoàng hậu cũng không dễ chịu chút nào.

Lại một lần nữa Tự Cẩm tìm được kẽ hở sinh tồn tốt nhất, lần này để xem hoàng hậu xử trí chuyện mang thai tranh thủ tình cảm dẫn tới phong ba thế nào rồi mới đưa ra kết luận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv