*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Nguyệt vào bên trong động, lập tức bị một tràng khí bức người suýt chút nữa đẩy lùi cô ra phía sau. Trưởng Thành cũng khó chịu không kém.
Cô giờ đây mới hiểu rõ thế nào là sự uy hiếp từ kẻ đạt đến đẳng cấp Long Thần Lục Pháp nếu hắn nghiêm túc. Tuy trong hai mươi năm qua cô đã tiến nhập Tam Pháp với tốc độ chóng mặt nhưng xem ra vẫn chẳng là gì với người ở đây.
Nhìn trái phải, dọc khắp động nhưng vẫn không thấy bóng người đâu? Trình độ ẩn thân của hắn đã đạt đến đỉnh cao, quả nhiên là người có thể dễ dàng lẩn trốn sự truy sát của hai tà giáo hùng mạnh trong những năm qua!
Ngũ sư huynh mất kiên nhẫn lên tiếng:
"Tà ma phương nào? Có giỏi bước ra đây mặt đối mặt, đừng có chơi trò ẩn ẩn núp núp!"
Minh Nguyệt không ngăn cản, cô cũng chán ghét bầu không khí này.
"Kẻ nào đến chỗ ta làm loạn, lại còn lớn tiếng phách lối?" Giọng nói phát ra từ đỉnh động. Ngay lập tức một cái bóng nâu từ trên đáp xuống.
Minh Nguyệt quan sát kĩ kẻ đó, mắt đen, mày đậm có thần, làn da ngăm mạnh mẽ với một thân áo không lành lặn, tấm lưng và ngực trần phô ra giữa cái lạnh, toả ra khí chất hoang dã của một kẻ sống tự do giữa đất trời. Đây là nhân vật nổi tiếng thứ ba trong Thần Ma Chiến Nữ. Hắn được yêu thích không phải vì vẻ ngoài, mà là vì tính cách.
Cô bước lên chắp tay chào hỏi.
"Tiểu nữ Khổng Minh Nguyệt ra mắt Huyền Ẩn đại hiệp!"
Hắn nhướng mày quan sát cô nương trước mặt, một thân trang phục trắng đen, gương mặt thanh tú với tỉ lệ ngũ quan hài hoà, đẹp mắt. Vóc dáng tuy mảnh mai nhưng không giấu được sự kiên cường vốn có, nổi bật hơn hết thảy những gì được tạo ra bởi thiên địa, chỉ có thể được miêu tả bằng những từ ngữ tinh tế nhất. E là chính vẻ đẹp của thiên địa cũng phải bị lu mờ trước cô.
Dùng đôi mắt của một Long Thần Lục Pháp, hắn soi rõ Minh Nguyệt chưa tới trăm tuổi, nhưng tu vi đã đạt kỷ lục, hơn bất kì người nào trong tứ giới. Nhớ lại hiện tượng bảy đạo Lôi Sát cùng đánh xuống vào hai mươi năm trước, hắn ngày càng cảm thấy cô nương này thú vị.
"Ta không phải người xấu, nhưng cũng không phải là người tốt. Hai chữ "đại hiệp" này không dám nhận!" Nói xong nhấc vò rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Minh Nguyệt tươi cười nói thẳng: "Người đời có thể nghĩ là thế! Nhưng tiểu nữ biết Bất Cư Huyền Ẩn mục đích làm người ở phe trung lập cũng vì ý tốt!"
"Cái gì! Hắn là Bất Cư Huyền Ẩn?" Trưởng Thành ngạc nhiên không thôi.
"Ồ! Cô nói như thể cô biết rõ về ta nhỉ?" Hắn vẫn tiếp tục uống rượu không đếm xỉa.
Minh Nguyệt quyết định tấn công thẳng vào mấu chốt. Cô không như nữ chính, có thể lợi dụng tình cảm của hắn để nhờ giúp đỡ. Cô chỉ có thể khiến hắn cảm thấy mình thú vị, từ đó tìm ra sơ hở bàn điều kiện.
"So với ai thì tiểu nữ hiểu ngài hơn cả! Thưa Mạnh Huyền Ẩn đại hiệp!" Chữ "Mạnh" được cô nhấn nhá trong câu nói, thể hiện ý tứ rõ ràng, muốn đối phương chú ý đến.
Quả nhiên Huyền Ẩn chấn động làm rơi vò rượu, hắn chưa từng nói cho ai biết họ tên của hắn? Tiểu nha đầu này rốt cuộc từ đâu mà biết được? Xoay mặt sang nhìn cô khó hiểu kèm một chút tức giận mà hỏi: "Ngươi là ai? Làm sao biết điều đó?"
"Đại hiệp có thể dùng Thuỷ Huyễn Ngọc để tìm hiểu, không cần tiểu nữ nói ra!" Minh Nguyệt vẫn từ tốn đáp, không vì sự uy hiếp của kẻ trước mặt làm sợ hãi. Trưởng Thành sư huynh một bên thì luôn trong trạng thái đề phòng.
"Ngươi đến để lấy Ngũ Hành Bảo và Kim Bài Tây Nam hướng?" Hắn nhướng mày hỏi lại.
"Tiểu nữ không có hứng thú với chúng! Chỉ muốn đại hiệp trợ giúp tìm tung tích của một thứ!" Cô thành thật trả lời.
"Thứ gì?"
"Sơn Thuồng Luồng!" Cô đáp.
Câu trả lời khiến hai người có mặt tại đó khó hiểu. Sơn Thuồng Luồng có tốc độ di chuyển thuộc hàng nhanh nhất trong tất cả sinh vật từng tồn tại, thịt cũng không ngon, cơ thể cũng không có gì quý giá dùng để tu luyện, không thể thuần hoá lại còn cực kì hung hãn! Rốt cuộc Minh Nguyệt muốn làm gì với nó? Thấy vẻ mặt thắc mắc của cả hai, cô đành lên tiếng giải thích.
"Không biết đại hiệp có biết kì độc Ấu Táng không?"
"Ý ngươi là chất độc làm mất khả năng phát triển, nếu dùng cho trẻ nhỏ thì đến khi chết vẫn ở trong thân xác trẻ con sao?" Huyền Ẩn nói ra không có nửa điểm sai lệch.
"Không sai! Sư huynh tiểu nữ đây cũng mắc loại độc đó và lá gan của Sơn Thuồng Luồng hoàn toàn có thể dùng để luyện ra đan dược giải độc." Đoạn vừa nói xong, cô nhìn về ngũ sư huynh nhằm ám chỉ.
Trưởng Thành kinh ngạc không thôi. Hắn không biết chất độc của mình có thể giải, chưa kể tiểu sư muội còn biết cách. Còn lí do vì sao mà biết, hắn cũng thật thắc mắc.
"Là tiểu tử này?" Huyền Ẩn châm chọc nói.
Trưởng Thành tức giận mắng hắn. Ai cũng có thể xem hắn là trẻ con, hắn đều nhịn, ngoại trừ kẻ này. Chẳng hiểu sao chỉ mới vừa gặp đã chẳng ưa nổi! "Này! Đừng có tiểu tử này, tiểu tử nọ! Ta cũng đã năm trăm tuổi rồi đó!"
"Thì thế nào? Ta cũng nghìn tuổi chứ ít? Với ta ngươi cũng không khác nào tiểu tử!" Huyền Ẩn vuốt ve vò rượu ra vẻ không màng đến.
"Ngươi... Luyện thần giới chẳng ai phân vai vế như vậy cả! Nói như ngươi không lẽ tiểu sư muội đáng hàng cháu chắt của ta?" Nói đến đây, Trưởng Thành bỗng nhận ra mình vừa dùng từ không đúng, đành im lặng không nói nữa.
Huyền Ẩn hướng Minh Nguyệt quan sát, tỏ ra vẻ say đắm: "Quả thật đáng gọi là cháu! Nhưng ta không ngại cưới đứa cháu này làm nương tử đâu!"
"Ngươi dám!" Trưởng Thành tức tối muốn xông lên phân thắng thua thì bị Minh Nguyệt giữ lại.
"Sư huynh! Bình tĩnh! Hãy để muội nói chuyện!" Cô chân thành khuyên nhủ. Một Long Thần Lục Pháp sở hữu ba Ngũ Hành Bảo, cả hai người họ tuyệt đối không phải đối thủ. Dù cơn tức chưa trôi đi, nhưng tiểu sư muội đã nói sẽ ra mặt, hắn cũng không tiếp tục lỗ mãng bèn lui về sau, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Trâu già khoái gặm cỏ non! Phân trâu mà cứ tưởng mình là bảo vật!"
Huyền Ẩn thính tai nên nghe thấy tất, lên tiếng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói lão già dưới thôn! Mắc mớ gì đến ngươi?" Trưởng Thành nghênh mặt đáp.
Nhìn tình cảnh này, Minh Nguyệt thở dài trong lòng. Nhanh chóng đổi chủ đề, hướng Huyền Ẩn cung kính nói. "Đề nghị của tiểu nữ khi nãy, hi vọng đại hiệp đáp ứng!"
Hắn không trả lời ngay, nâng hai vò rượu lên mà uống. Xong, bước đến giường gỗ gần đó lấy Thổ Di Kiếm - một trong Ngũ Hành Bảo ra mà cắt móng tay. Trưởng Thành nhìn thấy mà muốn thổ cả huyết. Sau khi hắn mài giũa cho đẹp nhẵn mười ngón thì mới hướng Minh Nguyệt hỏi. "Tuy ta hiếu kì không biết cô từ đâu mà biết cách giải độc Ấu Táng, nhưng cũng không muốn hỏi. Dù vậy, Sơn Thuồng Luồng tốc độ phải nói là nhanh không tưởng, ngay cả ta cũng không dám chắc sẽ bắt và gϊếŧ được nó. Cô tự tin hai người có thể làm được ư?"
"Việc đó đại hiệp không cần lo lắng! Tiểu nữ ắt có cách của mình."
"Ồ! Ta đâu có lo lắng!" Nói xong lại ngừng một lát, sau đó tiếp tục hỏi. "Muốn ta giúp cũng được! Nhưng đời không có bữa ăn nào miễn phí. Liệu cô sẽ đáp ứng điều kiện ta đặt ra?" Hắn cười như không cười nói.
"Không biết đại hiệp muốn tiểu nữ làm gì?" Minh Nguyệt vẫn cung kính.
"Ta muốn cơ thể của cô!"
Câu nói trên triệt để làm cho cơn giận của Trưởng Thành tích tụ nãy giờ bùng nổ. Hắn căm tức trước sự vô sỉ của Huyền Ẩn. "Tên khốn nhà ngươi! Ta biết không có ý gì tốt mà? Tiểu sư muội như hoa như ngọc của Thanh Linh chúng ta cũng dám nhòm ngó. Con mắt chó của ngươi ta phải móc ra xem nó làm bằng gì?" Đoạn nói xong thì chạy đến một cách lỗ mãng. Minh Nguyệt lập tức nắm lấy ống tay áo huynh ấy giữ lại.
Nhìn tiểu hài tử tay thì đấm, chân thì đá vào không khí nhưng không nhích được bước nào đến gần. Huyền Ẩn buồn cười không thôi.
Minh Nguyệt thật sự bất đắc dĩ với vị ngũ sư huynh này.
"Sư huynh! Nghe kỹ lời Huyền Ẩn đại hiệp nói. Là muốn thân thể chứ không phải trinh tiết. Chắc chắn là có ý khác!" Nói xong cô cũng tự giác đỏ mặt.
Trưởng Thành nghe xong cũng thôi kích động, mắt vẫn trừng trừng kẻ trước mắt. Huyền Ẩn hắn ta sau khi cười đủ thì hướng Minh Nguyệt thú vị nói.
"Vẫn là cô bình tĩnh sáng suốt! Nhưng thật không ngờ hai người đến từ Thanh Linh phái đấy! Dẫu vậy, liệu Minh Nguyệt cô nương đây có chịu đựng nổi điều sắp xảy ra hay không?" "Mong Mạnh đại hiệp nói rõ hơn!"
"Ta vừa sáng tạo ra vài tuyệt chiêu mới và muốn có người đứng ra thử sức sát thương. Nếu cơ thể cô chịu được ba chiêu thì ta sẽ đồng ý trợ giúp." Huyền Ẩn nói, tay thì vuốt ve Thổ Di Kiếm, hàm ý bảo đồng thời sẽ sử dụng nó.
"Ngươi điên sao? Muội muội tu vi thấp hơn ngươi, bảo muội ấy làm tấm bia ra thử chiêu? Ngươi có còn là một đại nam nhân không?" Trưởng Thành lớn tiếng chất vấn.
"Không như Nhân giới vẫn còn nam tôn nữ ti. Luyện thần giới, nam nữ luận trình độ, sức mạnh và thiên phú đều bình đẳng như nhau. Nên đừng lôi nam nữ khác biệt ra mà biện minh! Với lại có chấp nhận điều kiện hay không là sự lựa chọn của Minh Nguyệt cô nương, ta không ép!"
Trưởng Thành biết hắn nói có lý nhưng vẫn không chịu thua. Dù sao chuyện này liên quan đến sư muội, mà nguyên nhân sâu xa vẫn là vì hắn. "Nhưng chẳng phải chỉ là nhìn một cái vào Thuỷ Huyễn Ngọc thôi sao? Cần gì phải ra điều kiện khắc nghiệt như vậy? Không bằng lôi ta ra chịu đòn này!" Hắn vỗ ngực nói.
"Ngươi tu vi hiện tại thấp hơn sư muội ngươi. Cô ấy không chịu được thì ngươi chỉ có chết chắc! Với lại ta thấy Minh Nguyệt cô nương không yếu đuối đến mức chịu không nổi ba chiêu đâu? Không lẽ ngươi xem thường cô ấy?" Huyền Ẩn nói chặn hoàn toàn đường tiến của Trưởng Thành.
"Ta... ta không có ý đó!"
"Được rồi sư huynh! Chuyện này muội lo được!" Minh Nguyệt vỗ vai ngũ sư huynh trấn an.
"Nhưng mà..." Trưởng Thành vẫn do dự.
"Được rồi! Sư muội ngươi đã đồng ý, đứng ra một bên đi!" Sau đó hắn hướng Minh Nguyệt hỏi lại. "Cô nương không đổi ý chứ?"
"Nhất ngôn cửu đỉnh!" Cô gật đầu đáp. Thấy vậy Huyền Ẩn cũng nói thêm. "Cô có quyền dùng binh khí hay gì đó bảo vệ bản thân. Chỉ là không được chạy trốn và phản công!"
Nghe thấy vậy, Minh Nguyệt triệu hồi Hồi Vọng, viết một chữ "vệ" dưới đất, tạo nên lớp chắn bao bọc cơ thể.
Huyền Ẩn thấy vậy thì khen: "Bảo vật tốt!"
Sau đó nâng thanh Thổ Di Kiếm trong tay chém tới. Một chiêu này khiến lớp bảo vệ của Minh Nguyệt tan nát không còn gì. Cô lùi lại cả chục thước, miệng chảy ra một vài vệt máu. Nhưng cô vẫn trụ vững, hồi phục một lớp bảo vệ khác vững chắc hơn, từng bước lại gần nhằm đón nhận chiêu tiếp theo. Trưởng Thành một bên hốt hoảng kêu lớn.
"Sư muội!" Dự định chạy đến đỡ lấy cô thì bỗng Minh Nguyệt đưa tay cản lại.
"Ngũ sư huynh!" Ngừng một chút lại nói. "Muội không sao! Huynh ở yên đó đi!" Sau đó hướng Huyền Ẩn ra hiệu mình sẵn sàng. Hắn thấy vậy thì cười vui vẻ, trong lòng cũng khâm phục không thôi. Nhưng hắn cũng không muốn nương tay, thanh Thổ Di Kiếm trong tay biến đổi thành một thanh kiếm khác với nồng độ thần lực cao gấp bội.
"Xích Hồn Kiếm, đòn tấn công sẽ đánh thẳng vào hồn phách, không dừng lại ở nỗi đau thể xác. Nếu cô hối hận bây giờ vẫn còn kịp!"
"Tên khốn! Ai kêu ngươi dùng bản nâng cấp của Ngũ Hành Bảo?" Trưởng Thành một bên nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn lập tức xông lên muốn ngăn cản thì bỗng cảm thấy bản thân vô lực, như thể có thứ gì cầm chân. Ngẩng đầu lên thấy một chữ "xích" đã ở đó. Bỗng như nghĩ ra điều gì, đảo mắt về Minh Nguyệt cũng đang ôn hoà nhìn mình.
"Xin lỗi sư huynh! Hãy ở yên đó đi! Xin huynh đấy!"
Bỗng lúc này chiêu kiếm thứ hai chém đến. Minh Nguyệt cảm thấy thể xác và hồn phách cả hai như sắp bị tách khỏi nhau. Cơ thể bị đánh văng ra xa, rơi xuống khu rừng bên dưới. "Sư muội!" Tiếng hét thất thanh của Trưởng Thành vang lên, cơ thể vẫn giãy giụa cố rời khỏi khống chế.
Sau một lúc, Minh Nguyệt đã quay lại với toàn thân tả tơi, cô chập chững bước từng bước đi đến. Trưởng Thành lúc này khóc sắp không ra nước mắt.
"Dừng lại đi sư muội! Độc này không giải cũng được! Cứ tiếp tục như vậy..."
"Đừng lo sư huynh! Muội chưa chết được đâu! Huynh hãy tin muội!" Một thân tàn tạ nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng, ánh mắt kiên định như sẵn sàng nghịch thiên cải địa, không ngại bất kì điều gì.
Huyền Ẩn cơ thể đánh một cái rùng mình. Hắn không ngờ có ngày mình sẽ gặp được một kẻ như vậy. Bật một nụ cười thật lớn, nâng cao Xích Hồn Kiếm, tập trung tối đa thần lực, mọi thứ xung quanh chấn động dữ dội, đủ thấy đòn thế sắp tới đây khủng khiếp đến cỡ nào. "Khổng Minh Nguyệt! Với tư cách một người cầm kiếm, ta sẽ dốc toàn lực, coi như là cách mà ta tôn trọng cô. Sau đòn này dù cô không đứng vững thì ta vẫn sẽ thực hiện yêu cầu."
Biết đối thủ nói thật, nhưng Minh Nguyệt cũng có sự tự tin của bản thân, cô đáp:
"Ta chắc chắn sẽ vượt qua!"
Nói xong cô dùng hết những gì mình có, gia cố lớp bảo vệ lên mức cao nhất. Tay không ngừng nhấc Hồi Vọng viết liên tục thật nhiều chữ "vệ".
Huyền Ẩn nghe được câu trả lời như vậy thì hô to.
"Có chí khí lắm!"
Sau đó một kiếm bổ xuống.
Tức thì cuồng phong gào thét, mặt đất chấn động nứt toác ra, bầu trời cũng vì thế mà bị chém làm đôi. Mây bay tán loạn, nhật nguyệt phai mờ. Trưởng Thành bị kẹt trong khống chế gần đó cũng bị bức phải lùi ra xa.
Đến khi bầu trời sáng sủa trở lại, bụi mù bay đi. Trưởng Thành thấy bóng hình tiểu sư muội đứng đó, lảo đảo muốn ngã. Ngay lập tức phi thân đến muốn đỡ lấy cô, nhưng cũng vào lúc đó một kẻ khác đã kịp đến trước. Huyền Ẩn đỡ lấy hai vai Minh Nguyệt, quan sát người trước mặt một hồi, khoé miệng nở một nụ cười lên tiếng.
"Chúc mừng Minh Nguyệt cô nương! Tu vi lại tăng thêm một bậc."
"Đa tạ Huyền Ẩn đại hiệp!" Minh Nguyệt cảm thấy cơ thể mình biến hoá, biết rằng ba đòn thế vừa rồi một phần muốn thử lòng, một phần muốn từ đó giúp cô đả thông kinh mạch, cải tạo hồn phách, tạo thuận lợi về sau cho việc nâng cao tu vi.
"Hi vọng nhiêu đây có thể phần nào giúp cô bắt được Sơn Thuồng Luồng."
Trưởng Thành đỡ lấy cô thay Huyền Ẩn, hắn ở một bên cũng nghe được cuộc đối thoại. Tâm trạng lúc này vừa mừng cũng vừa lo.
"Tiểu nữ nhất định sẽ làm được! Nhưng trước mắt vẫn cần đại hiệp thực hiện lời hứa của mình!" Cô nhìn Huyền Ẩn một cái thâm thuý.
"Đừng gọi ta đại hiệp này nọ, ta không quen. Cứ gọi là Huyền Ẩn thôi! Cơ mà đáng tiếc Thuỷ Huyễn Ngọc không có khả năng tìm được Sơn Thuồng Luồng." Trưởng Thành nghe xong thì căm tức. "Ngươi thử tới thử lui nãy giờ. Đem sư muội đi một vòng quỷ môn quan trở lại. Bây giờ lại nói không tìm được? Đây là ý gì?"
"Ta chưa nói hết!" Huyền Ẩn nhìn như không nhìn Trưởng Thành mà đáp.
"Thiên Vân Nhãn thì có thể!" Minh Nguyệt một bên nói, cô nhớ rất rõ chi tiết này trong nguyên tác.
"Thông minh lắm!" Huyền Ẩn khen ngợi, sau đó triệu hồi Thuỷ Huyễn Ngọc trong tay. Nó là một khối cầu màu xanh biếc lấp lánh, kích thước to bằng một nắm tay, trông rất đẹp và quý giá!
Tức thì quả cầu ấy hoá thành một luồng sáng bay thẳng vào mắt Huyền Ẩn. Biến đổi con ngươi từ đen thành xanh, còn không ngừng nhấp nháy các tia sáng.
Sau một lúc quan sát, Huyền Ẩn như tìm ra được thứ cầm tìm, mở miệng thông báo. "Đầm lầy Khắc Tử cách đây hai nghìn dặm về hướng đông. Cứ theo đó mà đến!" Nói xong, hắn cất đi Thuỷ Huyễn Ngọc. Minh Nguyệt cũng theo đó mà nói lời cảm tạ. Cô muốn nhanh chóng tìm Sơn Thuồng Luồng, tránh cho việc nó chạy mất.
Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn hắn thắc mắc.
"Tại sao huynh lại giúp ta?" Việc Huyền Ẩn giúp cô tăng tu vi hoàn toàn ngoài dự liệu.
"Cứ coi là ta cảm động trước tình cảm của cô dành cho sư huynh mình đi..." Hắn phất tay áo, xoay lưng đi mà nói.
Minh Nguyệt thấy vậy cũng không hỏi tiếp, cùng ngũ sư huynh vội vã phi thân rời khỏi. Khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, Huyền Ẩn cũng xoay lại nhìn về hướng đông, thở dài mà nói.
"Hoặc cũng vì tiếng sét ái tình mà ta trúng phải." Ngừng một chút, hắn lại chua xót. "Nhưng phe thiện đã có người như nàng ấy rồi. Vậy có lẽ mình phải về phe tà thôi!"