"Chết tiệt!" Thôi Gia Ngư đẩy cửa xe bước xuống: "Nhanh chóng mai phục cửa trước, cửa sau của khách sạn, trước thang máy cũng phải có người canh giữ, người khác đến phòng điều khiển quan sát tất cả camera của khách sạn, Thành Dự, cậu đi xem lối đi của thang bộ!"
Nhóm cảnh sát mặc thường phục vội vàng đi vào khách sạn, phân công hành sự. Thôi Gia Ngư bước vào thang máy lên lầu, tiến thẳng đến căn phòng Đinh Kỳ Hồng vừa trốn thoát
Trong phòng Hề Mặc, Nhan Thính Hoan vẫn nhắm hai mắt, lay động thế nào cũng không tỉnh, may mà hơi thở và nhịp tim vẫn còn rõ ràng, có lẽ chỉ là rơi vào hôn mê.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đứng bên cạnh Nhan Thính Hoan, dù là hai người các nàng ngày thường bình tĩnh cỡ nào thì lúc này cũng không khỏi rơi vào trạng thái hoảng loạn trong giây lát.
Nhan Thính Hoan trước đó đã phóng ve, hiện tại các nàng biết rõ tình trạng bấy giờ của Nhan Thính Hoan chắc chắn không phải do sinh bệnh, mà là đã gặp phải chuyện kỳ quái. Tuy nhiên hai người đối với chuyện phóng ve thần kì này lại hoàn toàn không biết gì, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, và phải xử lý nó thế nào thì chính là thúc thủ vô sách.
Hai người hợp lực ôm Nhan Thính Hoan bất tỉnh lên giường, để cô nằm lại bình ổn.
Lúc này Hề Mặc cũng bình tĩnh trở lại, nói: "Cô gọi điện cho Cố Tê Tùng lên đi, để anh ta đến đây một chuyến, tôi thấy mọi chuyện có gì đó không thích hợp rồi."
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tê Tùng.
Hề Mặc đi tới cạnh cửa, dán sát vào cửa yên lặng lắng nghe.
Căn phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, hình như đang có một người từ trong đi ra.
Toàn bộ quá trình giám sát đều do Nhan Thính Hoan đảm nhiệm, Hề Mặc không hề biết bộ dạng của vị khách nhân ngày hôm nay vào ở căn phòng kế bên, dựa theo lời Nhan Thính Hoan miêu tả, chỉ biết đối phương ước chừng hơn bốn mươi tuổi.
Hề Mặc nghe thấy có động tĩnh, tiến đến mắt mèo, chuẩn bị quan sát động tĩnh ở bên ngoài.
Qua mắt mèo quan sát thì mọi vật đều bị biến dạng, Hề Mặc vừa nhìn liền thấy một phụ nữ trung niên mặc trêи người chiếc áo khoác màu xám đi tới trước cửa phòng của nàng.
Phụ nữ trung niên này trêи mặt mang đầy vẻ khắc khổ, khắp nơi đều là vết rám nắng, đồi mồi, làn da xấu xí, đôi mắt kia của bà ta ẩn ẩn sự âm trầm, bà ta lướt qua, ánh mắt đó cũng dán sát mắt mèo nhìn vào bên trong căn phòng.
Hề Mặc đứng bên trong, phụ nữ đó đứng bên ngoài, hai người cùng dán mắt vào mắt mèo, cứ vậy nhìn nhau.
Trong giây phút đó, thậm chí có thể nhìn rõ từng tơ máu hiện đầy trong đôi mắt kia, con người không chuyển động, cứ chằm chằm nhìn vào bên trong căn phòng.
Mắt mèo có một chỗ đặc biệt đó là, người ở trong phòng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ở bên ngoài nhưng người ngoài cửa sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì từ bên trong, cho nên Hề Mặc mới yên tâm mượn mắt mèo nhìn ra bên ngoài, muốn quan sát chút tình huống.
Nhưng nàng lại không nghĩ đến, phụ nữ bên ngoài kia vậy mà lại đưa mắt nhìn vào.
Hơn nữa phụ nữ này lại chỉ nhìn Hề Mặc, sau đó hơi lùi người về phía sau, nương theo tầm nhìn của mắt mèo có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt, nhếch miệng lên, để lại cho Hề Mặc một nụ cười đầy đáng sợ và quỷ dị.
Nụ cười này giống như qua mắt mèo bà ta đã nhìn thấy Hề Mặc và nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong căn phòng.
Sao có thể, điều này không có khả năng.
Người bên ngoài không thể nhìn thấy trong phòng bằng mắt mèo được.
Bằng cách nào, rốt cuộc là bằng cách nào.
Hề Mặc đầu óc choáng váng, mắt mèo nhỏ bé trước mắt nàng bỗng chốc biến đổi, thay chiều dài, đổi chiều rộng, cuối cùng biến thành ô cửa sổ nho nhỏ, trêи đó khảm một tấm thủy tinh, cửa số đó còn được cố định bằng những song sắt một cách chắc chắn.
Nàng như sinh ảo giác, quang cảnh trước mắt hoàn toàn thay đổi, một đôi mắt xuất hiện sau những song sắt, đôi mắt lạnh lẽo ấy ở khắp mọi nơi.
Có người nhìn nàng từ bên ngoài.
Có người lại nhìn nàng từ bên ngoài!
Vào giờ khắc này, Hề Mặc chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo như đột nhiên bị đặt vào hầm băng, hàn khí tựa như từ trong tủy lan tràn, nhanh chóng xâm nhập vào tứ chi, xương đốt sống.
Toàn thân nàng cứng ngắc, cơ hồ không còn cách nào suy nghĩ, miễn cưỡng chống thân thể run rẩy đóng toàn bộ công tắc đèn cạnh cánh cửa, trong phòng lập tức rơi vào một mảng tối đen.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy đèn đột nhiên bị tắt, hơi kinh ngạc. Cô vội vàng đi về phía cánh cửa thì thấy Hề Măc sau khi tắt đèn rồi cấp tốc đi thẳng đến góc phòng sát cánh cửa.
Hề Mặc ngồi xổm xuống đó, lui người vào góc, hai tay ôm đầu, trong miệng như đang lẩm bẩm điều gì.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy một màng như thế, trong nháy mắt trái tim đột nhiên như bị quất mạnh, vừa đau vừa xót.
Hề Mặc lúc nào cũng quan tâm đến hình tượng, trạng thái hồn bay phách lạc thế này, Nguyễn Dạ Sênh là lần đầu chứng kiến.
Cô vội vàng chạy đến bên cạnh Hề Mặc, Hề Mặc liền vung một tay đẩy cô ra, tay còn lại vẫn khư khư ôm đầu.
Đây hoàn toàn là một tư thái phòng vệ, Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được toàn thân cô như chặt chẽ căng cứng, bất chấp đau đớn lúc bị Hề Mặc đẩy ra, vẫn nhào đến ôm chặt lấy Hề Mặc.
Hề Mặc không ngừng chống cự, Nguyễn Dạ Sênh không dám buông tay, thủy chung ôm chặt nàng.
Hề Mặc vừa thoát được một tay, cô liền dùng tay kia tóm lại, khóa cổ tay Hề Mặc. Chân Hề Mặc vừa thoát ra ngoài, Nguyễn Dạ Sênh liền hạ đầu gối, cong chân mình câu lấy chân Hề Mặc, cả người như con rắn quấn lấy người Hề Mặc.
Trước đây, Nguyễn Dạ Sênh quanh năm đều nhảy múa, độ dẻo dai của cơ thể đặc biệt xuất sắc, hiện tại dùng cơ thể của Hề Mặc, độ dẻo dai mặc dù có thua kém cô nhưng cũng không nhiều lắm, tức khắc cô dùng hai chân giữ lấy Hề Mặc, dính chặt trêи người nàng.
Hai người ở trong góc phòng giằng co.
Hề Mặc trầm thấp phát ra thanh âm mang theo lãnh khí, dồn dập thở dốc, Nguyễn Dạ Sênh vì phải ôm chặt không để nàng động, thở ra càng kịch liệt hơn, đè nặng giọng nói, khẽ an ủi nàng: "Đừng sợ, đừng sợ, không sao, thả lỏng, thả lỏng, chúng ta không làm loạn nữa a, ngoan ngoãn, không làm loạn nữa."
Hề Mặc nghe thấy được giọng nói nhỏ nhẹ, thối lui vào trong cái ôm của cô, từ từ không còn lộn xộn nữa.
Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng dường như không còn hoảng sợ như trước, cô sợ nàng đau nên lực đạo cũng giảm đi không ít.
Hề Mặc lui vào lòng Nguyễn Dạ Sênh, như mắc chứng cuồng loạng, lẩm bẩm nói: "Lá cây… lá cây, lá cây."
Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận lắng nghe, phát hiện đích thực nàng đang gọi lá cây. Trước kia, khi Hề Mặc phát sốt, nàng mơ mơ màng màng cũng từng trong hôn mê lẩm bẩm cái gì lá cây, khi đó Nguyễn Dạ Sênh không hiểu nó nghĩa là gì, bây giờ càng trở nên mờ mịt không rõ.
"Nó lại nhìn tôi… lại từ cửa sổ nhỏ nhìn tôi… Làm sao đây, làm sao đây…." Thần chí Hề Mặc hình như không còn rõ ràng, bắt đầu nói sảng.
Nguyễn Dạ Sênh biết trước nó nàng chỉ là liếc mắt nhìn ra bên ngoài, khi nàng biến thành như thế này thì suy đoán rằng Hề Mặc từ mắt mèo đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ. Nhưng kỳ lạ là, bây giờ trong lời nói của Hề Mặc có thêm một từ "lại".
Từ "lại" này nói ra cũng kỳ lạ, theo lý Hề Mặc chỉ vừa mới nhìn thấy, chưa đến mức phải dùng đến từ này.
Hơn nữa nàng còn nói trêи cửa sổ nhỏ, thế nhưng trêи cửa này chỉ có mắt mèo, làm gì có cửa sổ nhỏ nào?
Chẳng lẽ là…sinh ảo giác?
Nguyễn Dạ Sênh không dám nghĩ nữa, việc cấp bách trước mắt là phải làm cho Hề Mặc bình tĩnh trở lại, cô đành phải ôm Hề Mặc chặt hơn, má dán sát vào Hề Mặc.
Mặc dù cô không hiểu Hề Mặc đang nói gì, nhưng vẫn dựa vào lời của Hề Mặc mà dỗ dành nàng: "Không có, không có ai nhìn, bây giờ không có ai đang nhìn cô, yên tâm nào."
Theo ngôn ngữ mềm mại bên tai, hô hấp Hề Mặc dần dần bình ổn trở lại.
"Không sao, chỉ có tôi ở đây với cô, bên ngoài không có ai." Nguyễn Dạ Sênh mềm giọng nói.
Hề Mặc khôi phục lại tựa như chưa từng rơi vào trạng thái cuồng loạn, tỉnh táo gật gật đầu.
Thôi Gia Ngư dùng tốc độ nhanh nhất bước ra khỏi thang máy, đi tới căn phòng của Đinh Kỳ Hồng.
Cô thậm chí đem cây súng bên người lấy ra, bước chạy như bay. Trước đó cô còn cho rằng Đinh Kỳ Hồng nhiều nhất chỉ là một đầu mối, nhưng từ khi thấy một màn sởn gai óc sau màn hình giám sát kia, trực giác nói cho cô biết, người phụ nữ này vô cùng nguy hiểm.
Loại nguy hiểm đó thậm chí còn vượt xa khả năng nhận thức của cô.
Nguyễn Dạ Sênh ở sau cánh cửa ôm Hề Mặc, nghe thấy từ hành lang truyền đến tiếng bước chân chạy dồn dập, càng ngày càng gần, nghe qua không giống với tiếng bước chân của Cố Tê Tùng, không biết là ai.
Hề Mặc đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân, lập tức trở nên cảnh giác.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được nàng lại trở nên khẩn trương, vội vã dán bên tai của Hề Mặc, nhẹ nhàng thì thầm: "Đừng lên tiếng."
Hề Mặc không động đậy, ngay cả hô hấp cũng giảm nhẹ đi.
Thôi Gia Ngư trực tiếp chạy qua phòng của Hề Mặc, đi đến căn phòng của Đinh Kỳ Hống ở kế bên. Cửa phòng Đinh Kỳ Hồng khép hờ, chỉ lộ ra một khe hẹp, bên trong là một mảng tối đen, Thôi Gia Ngư tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm súng gác lên tay kia đang cầm đèn, dùng chân đá văng cánh cửa.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc ở trong phòng nghe thấy tiếng đạp cửa, càng thận trọng không dám bước ra ngoài.
Ánh đèn pin trong phòng chuyển động, tạo ra một mảnh xanh trắng, sau đó rất nhanh Thôi Gia Ngư chiếu về một góc khác thay thế cho một màu tối đen ở đó. Thôi Gia Ngư dạo bước trong phòng, cho đến khi xác nhận trong phòng không có người cô mới nhanh chóng lao ra khỏi phòng chạy về phía thang bộ, vừa đi vừa dùng tai nghe liên lạc, nói: "Đinh Kỳ Hồng không còn trong phòng, cửa ra vào khách sạn đều bị chúng ta chặn lại, bà ta chắc chắn vẫn còn ở khách sạn, lập tức truy tìm!"
Thôi Gia Ngư chạy xuống lầu, dọc theo hành lang đuổi bắt Đinh Kỳ Hồng.
Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy bên ngoài hình như đã yên ắng trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm xúc của Hề Mặc dường như đã hòa hoãn hơn rất nhiều, lui vào lòng cô không nhúc nhích.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được Hề Mặc ỷ lại vào cô, sợ hãi trong lòng cũng bị sự ỷ lại này hòa tan, một mạch suy nghĩ của cô lại hiện lên nhưng nó thật ra cũng rất đơn giản.
Cho dù bản thân có gầy yếu, có vô lực, cô cũng phải bảo vệ Hề Mặc.
Sau một lúc lâu, Nhan Thính Hoan nằm trêи giường đột nhiên giật bắn người ngồi dậy.
Đêm nay Nguyễn Dạ Sênh nhiều lần bị dọa, thấy Nhan Thính Hoan đang nằm đột nhiên lại ngồi dậy như bánh chưng, lại bị dọa đến hết hồn thêm lần nữa.
Cũng may Nhan Thính Hoan lập tức nhảy xuống giường, cơ thể có lẽ đã hồi phục như lại bình thường, cô chạy đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, tức giận thở hổn hển nói: "Là tại tôi sơ ý, cư nhiên tôi lại bị tính kế!"
Có lẽ do một chút ánh sáng nhàn nhạt từ khe cửa lọt vào, cô nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh đang ôm lấy Hề Mặc, cả người như bàn ủi dán lên người Hề Mặc, liền sửng sốt: "Có chuyện gì vậy, tự nhiên lại đi trốn sau cửa ôm nhau tập yoga?"
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Hề Mặc: "…"
Tình huống khẩn cấp, Nhan Thính Hoan cũng không nói thêm nữa, giao đãi một tiếng: "Tôi đi ra ngoài nhìn một lát, hai người đừng đi ra, bên kia không phải nơi dễ điều tra. Tối lửa tắt đèn, Nguyễn Nguyễn cô mở đèn lên di."
Nói xong thì cẩn thận mở cửa, đi ra ngoài.
Hề Mặc vừa nghe phải bật đèn, dường như nôn nóng, vội vã nói: "Cô buông tôi ra."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn không buông ra.
Hề Mặc bị cô dùng cả tay lẫn chân quấn lấy, căn bản không thể thoát thân. Nếu một lát bật đèn lên, cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của nàng sẽ lộ rõ mồn một, theo tính khí cao ngạo của Hề Mặc, nàng tuyệt đối không thể chịu đựng được.
"Mau buông ra, tôi muốn vào phòng tắm." Hề Mặc liên tiếp thúc giục.
Nguyễn Dạ Sênh biết rõ nguyên nhân nàng nôn nóng, từ từ buông lỏng tay chân, Hề Mặc thoát thân lập tức đứng lên đi vào phòng tắm.
Cửa căn phòng kế bên vẫn còn mở, Nhan Thính Hoan bước vào phòng, trong phòng đều ngập tràn cỗ hương nhang muỗi nhàn nhạt, có lẽ vì trước đó cửa căn phòng bị mở cho nên hiện tại mùi hương này đã tan đi không ít.
Cô một đường đi đến vị trí đặt nhang muỗi.
Nhang muỗi sớm đã cháy xong, chỉ còn lại mâm tro tàn, Nhan Thính Hoan thầm mắng một tiếng, lấy lượng nhỏ tàn tro bọc vào khăn giấy. Lúc cô lấy tàn tro vô cũng cẩn thận, không hề để lại dấu tích, dù sao nhóm cảnh sát không còn tâm tư với chỗ này, chờ đến khi họ thở không nổi nữa sẽ trở về căn phòng này để tìm manh mối, đương nhiên là cô phải thận trọng.
Nhan Thính Hoan mang theo tàn tro trở về phòng Hề Mặc, căn phòng đã lần nữa lên đèn, ánh sáng làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Hề Mặc vẫn còn trong phòng tắm không ra, Nguyễn Dạ Sênh thì một mình đứng đó, chưa kịp ổn định tâm tình đang loạn như ma vì chuyện của Hề Mặc thì trước mặt đã thấy Nhan Thính Hoan, nhanh bước lên phía trước nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô vừa… ngất đi."
Sắc mặt Nhan Thính Hoan cổ quái, nói: "Tôi phạm một sai lầm."
"Cái gì?" Nguyễn Dạ Sênh hiếm khi thấy cô lộ ra nét mặt này, có chút lo lắng.
"Phụ nữ này biết tôi là người dưỡng ve, tôi đúng là đã xem thường bà ta." Nhan Thính Hoan thấp giọng nói: "Thật ra ngay từ đâu bà ta đã biết trong phòng có ve, tôi và ve là một thể, bà ta đốt nhang muỗi mang theo thứ gì đó kỳ lạ, ve của tôi bị mùi hương này gây mê, cho nên tôi mới ngất theo."
Nguyễn Dạ Sênh chỉ cảm thấy hàn khí đột nhiênn toát lên: "Bà ta sao lại biết được? Không phải cô nói ve của cô không thể nhìn cũng không thể nghe sao?"
"Đúng, ve này với người thường sẽ nhìn không ra nghe không thấy." Nhan Thính Hoan nói: "Nhưng lại có số ít người, số ít người này không giống những người thường khác, ngũ quan họ vô cùng nhạy bén, có thể thấy được ve của tôi. Hơn nữa…"
Nhan Thính Hoan nói đến đây, sắc mặt càng lạnh: "Hơn nữa, muốn gây mê ve, chuyện này gần như là không thể, tôi không biết thứ nhang muỗi bà ta đốt rốt cuộc có thứ gì. Xem ra người này là một phiền phức khó có thể tưởng tượng."