Hề Mặc luôn nhấn mạnh là mình không phải đang đùa, Nhan Thính Hoan lại là kẻ thích nói đùa, liền đem diễn xuất ra đùa giỡn càng lúc càng ghiền, cô làm ra vẻ mờ mịt nói: "Hai người các cô đột nhiêm nói như vậy, đương nhiên là tôi không hiểu, tôi cũng không biết tình huống cụ thể ra sao."
Cô đã sớm được Nguyễn Dạ Sênh kể rõ ràng tiền căn hậu qủa của câu chuyện nhưng vẫn nghẹn lấy để Hề Mặc lần nữa lặp lại.
Hề Mặc thì không hay biết gì, còn cho rằng cô không hề biết gì thế là đem toàn bộ chân tướng kể lại.
Thời gian trôi qua, Nhan Thính Hoan nghe hết từ đầu đến cuối, trong lúc đó vẫn lột quýt mà ăn.
"Đó là toàn bộ quá trình." Hề Mặc đến miệng đắng lưỡi khô: "Cả hai chúng tôi đều không biết, sau một trận đại hỏa ở khách sạn lại khiến cho chúng tôi hoán đổi cơ thể."
Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy rót một ly nước cho Hề Mặc, Hề Mặc nhìn cô, yên lặng cầm lấy ly nước uống.
"Nghe ra là một cố sự rất thú vị." Nhan Thính Hoan nghe xong, nói.
Hề Mặc nhíu nhíu mày: "Cô không tin chúng tôi?"
Nhan Thính Hoan cười cười, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn nàng, rốt cuộc cũng thay đổi xưng hô với nàng: "Nữ thần, đôi khi nghe một cố sự cũng có thể đó là sự thật."
Thần sắc Hề Mặc lập tức hòa hoãn trở lại, nói: "Cám ơn cô đã tin."
Trong nháy mắt này, nàng như trút được gánh nặng.
Lúc nào cũng phải che che giấu giấu bí mật, rốt cuộc có thể nói ra, mà bí mật này cũng được đối phương lắng nghe và tin tưởng.
Hề Mặc nghĩ thầm, quả nhiên Nhan Thính Hoan là người dưỡng ve, là người thích hợp nhất để biết bí mật này. Có lẽ dưỡng ve, bản thân nó đã là một sự tồn tại thần bí, Nhan Thính Hoan đã quen với những việc kỳ bí này cho nên đối với những việc kỳ bí khác cũng dễ dàng tiếp nhận hơn so với người thường.
"Là tôi nên cám ơn hai người tin tưởng tôi mới đúng." Nhan Thính Hoan nhìn Nguyễn Dạ Sênh, cười nói: "Những chuyện như thế này, hai người nguyện ý nói ra đã là vinh hạnh của tôi."
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng mỉm cười.
Hề Mặc nghe, đột nhiên lại cảm thấy Nhan Thính Hoan khó có được một lần thuận mắt.
Nhan Thính Hoan bổ sung thêm một câu: "Hai người đem chuyện bí mật quan trọng như vậy nói với tôi, vậy chúng ta bây giờ xem như là người cùng hội cùng thuyền, xui xẻo liền cùng nhau xui xẻo, có phải rất cảm động hay không?"
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh: "Hảo cảm động, không hổ là bạn tốt, xui xẻo đều phải kéo tôi theo."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh quay mặt sang, chăm chú nhìn Hề Mặc, đột nhiên cười rộ lên: "Cô cũng là bạn tốt của tôi, đương tôi cũng phải kéo cô theo, dù sao chúng ta đã là một thể."
Hề Mặc mặt cứng đờ: "…"
Cô và Nhan Thính Hoan mới là một thể!
Một thể kia có biết xấu hổ là gì không vậy!
Đừng kéo tôi theo!
Nhan Thính Hoan xem náo nhiệt không chê sự đại, liền tích cực góp vui, bắt đầu nói càn nói bậy: "Nếu chúng ta đã là một thể, lại còn cảm động như thế, vậy không bằng bây giờ chúng ta kết nghĩa kim lang, từng ngươi bái biệt đi?"
Hề Mặc: "…"
Tôi bái cô cái quỷ!
Có phải hay bị nhiễm phim điện ảnh và truyền hình quá nhiều rồi không!
Nhan Thính Hoan nói: "Tôi nhỏ hơn hai cô một tuổi, vậy hai người gọi tôi là tiểu muội đi."
Hề Mặc: "…"
Sao cô không kêu chúng tôi gọi cô là tiểu vương bát* luôn!
*Thật ra ed chỉ biết nghĩa của vương bát là trong từ cụm "hiếu đễ trung tín lễ nghĩa liêm sỉ”, từ thứ tám trong đó là từ “sỉ”, nên “vương bát” tức là “vô sỉ”. Ở phần cmt có thêm nguồn của 1 bạn về một vài nghĩa nữa của từ này, các bạn có thể tham khảo ở đó.
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, nói với Nhan Thính Hoan: "Được, hảo tiểu muội."
Nhan Thính Hoan: "…"
Cô chỉ tay vào Nguyễn Dạ Sênh, vô cùng đau đớn: "Cô đồ không có lương tâm, tôi chỉ nói đùa với nữ thần một chút mà thôi, nữ thần còn chưa nói gì, cô vì giúp cô ấy mà làm tổn thương tôi như vậy."
Hề Mặc: "…"
Nàng không phải là không nói gì, mà là tức đến căn bản không nói chuyện được, dù sao có lời nói cũng bị nghẹn lại trong lòng.
Vui đùa qua đi, Nguyễn Dạ Sênh lại nghiêm túc trở lại: "Đừng chỉ lo nói đùa, tình hình bên cạnh sao rồi?"
Lúc Nhan Thính Hoan nói chuyện, trước mât mọi thứ vẫn rõ ràng chỉ cần ve thấy được thì cô sẽ thấy. Cô khoát tay nói: "Tất cả đều bình thường, người bên kia vẫn quét dọn, nhưng theo tình hình bà ta vẫn chưa tìm được đồ theo ý muốn."
Phụ nữ bên kia rất kiên trì, tìm đã lâu, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Thôi Gia Ngư và mấy cảnh sát cũng theo dõi rất sát camera, một chút lơi là cũng không dám. Chỉ là bóng đêm đã buông xuống, vài người trước đó lại làm việc không ngừng nghỉ, nhìn video theo dõi, liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Thôi Gia Ngư nhìn thấy từng người từng người bắt đầu gượng ép chống mí mắt, liền nói: "Chia tổ nghỉ ngơi, một tổ giám sát, tổ khác đi ngủ, thay phiên nhau, có thể sẽ đợi hết đêm nay."
Thành Dự nhìn thấy trong mắt Thôi Gia Ngue đều là tơ máu, nói: "Sếp, chị ngủ một lát đi, trước để em thay chị nhìn xem."
"Tôi không mệt." Thôi Gia Ngư mắt vẫn chăn chú nhìn màn hình giám sát.
Qua một khoảng thời gian, Đinh Kỳ Hồng bên trong đã bọn dẹp xong căn phòng, ngừng tay. Bà ta ngồi trêи giường nghỉ ngơi một lát sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa, trong phòng tắm không có camera, thế nhưng ve thì có thể đi vào, nhưng Nhan Thính Hoan vẫn để ve ở bên ngoài.
Trong phòng tắm không có cửa sổ, Đinh Kỳ Hồng không trốn đi được, hơn nửa ve có thể nghe được những tiếng động cực kỳ nhỏ, bất kỳ động tĩnh nào trong phòng tắm đều có thể nắm giữ.
"Phụ nữ bên kia đã vào phòng tắm, hai người cũng đi tắm rửa rồi lên giường ngủ đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi." Có lẽ vì để nhân cao tinh thần, Nhan Thính Hoan gọi vài ly cà phê từ bên ngoài, vừa nói vừa uống cà phê đen.
Nguyễn Dạ Sênh đi tắm trước, đến khi cô bước ra thì Hề Mặc đi vào.
"Hiện tại thế nào?" Nguyễn Dạ Sênh tắm xong đang thổi tóc cho mình hỏi Nhan Thính Hoan.
"Đã đi ra." Nhan Thính Hoan nói: "Bà ta đang đốt nhang muỗi."
Đinh Kỳ Hồng ở bên kia đang lấy mâm nhang muỗi từ trong túi ra đốt, sau đó vén chăn lên nằm xuống. Căn phòng đều tắt hết đèn, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy điểm đỏ đang nhá nhem cháy của nhang muổi.
Bây giờ là trời thu, thời tiết khá lạnh, thế những muỗi vẫn có hơn nữa còn rất độc. Các diễn viên khi quay đôi khi vẫn bị loại muỗi này đốt.
Nguyễn Dạ Sênh không nói gì nữa, chuyên tâm thổi tóc.
Đinh Kỳ Hồng ở bên kia nằm trong chăn, không cử động, hình như đã ngủ rồi.
10h đêm, Hề Mặc từ trong đi ra, tóc dài ướt sũng. Nàng đến bên giường ngồi xuống, Nguyễn Dạ Sênh đem máy sấy đưa cho nàng, cũng ngồi bên cạnh nàng nhìn nàng cười.
Máy sấy mang theo gió nóng, Hề Mặc nhìn cô cười mà phải nổi da gà: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Rốt cuộc cũng không cần phải đóng kịch trước mặt Nhan Thính Hoan, bây giờ có cảm thấy nhẹ nhõm không?" Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng hỏi nàng.
"Cũng tốt." Hề Mặc mơ hồ trả lời một tiếng, nhìn Nhan Thính Hoan cách đó không xa nhắm mắt dưỡng thần: "Cô ấy thực sự là một người có bản lĩnh, nói không chừng đối với việc hoán đổi có lẽ sẽ một chút hiểu biết. Chỉ là tốt nay có quá nhiều việc, cũng chưa hỏi kỹ có cách đổi về hay không, cô đừng vội, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội hảo hảo nói với cô ấy."
Ban đầu Nguyễn Dạ Sênh đã hỏi Nhan Thính Hoan cách để đổi về, tuy nhiên Nhan Thính Hoan cũng không đưa ra được bất kỳ đề nghị hữu dụng nào, con đường hiện nay là một đường bế tắc.
Hiện tại cô nghe Hề Mặc nói lời này từ bên trong tràn ra vài tia an ủi, trong lòng có chút ấm áp, cười nói: "Tôi không vội."
Trừ những thứ này, còn lại đều là sự áy náy.
Cô giấu diếm Hề Mặc việc Nhan Thính Hoan biết rõ sự thật, Hề Mặc cái gì cũng không biết, lại còn lo lắng cho cô, giải thích riêng với cô. Cao ngạo như Hề Mặc, chắc chắn sẽ không thích cảm giác bị đùa giỡn như vậy.
"Xin lỗi." Nguyễn Dạ Sênh nhìn vào mắt Hề Mặc, xin lỗi nàng.
Hề Mặc tắt máy sấy, cũng nhìn lại cô: "Sao vậy? Tại sao lại nói như vậy?"
Nguyễn Dạ Sênh vỗ vỗ lên giường, tìm cớ nói: "Lát nữa cô phải cùng tôi ngủ chung một giường, tôi sợ cô tức giận nên nói xin lỗi trước với cô."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cong mắt cười, trong mắt sáng trong như trăng rằm.
"… Tôi không tức giận." Hề Mặc nghiêng đầu tiếp tục sấy tóc.
"Thật sao?" Nguyễn Dạ Sênh cao hứng, cơ hồ như dán sát vào nàng.
Hề Mặc không nhìn cô, chỉ nói: "Cô lại hỏi nhiều, tôi liền tức giận."
Nguyễn Dạ Sênh mím môi cười, không hỏi nữa.
Chuẩn bị xong, Nguyễn Dạ Sênh mặc áo ngủ tiến vào trong chăn nằm.
Khuỷu tay của cô chống lên gối, một tay đỡ cằm, đánh giá cộc gỗ Hề Mặc đang ngồi ở mép giường, nói: "Vào đi a, nên ngủ rồi, lại như đầu gỗ ngồi ở đó làm gì."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh nghiêng người về sau, nằm ra một bộ dáng phong tình vạn chủng, vươn tay còn lại vỗ vỗ lên gối.
Hề Mặc chần chờ một lát, xốc lên một góc chăn, cởi dép, cuối cùng nằm xuống.
Thế nhưng chỉ là nằm sát mép giường, còn nằm ở vị trí vừa vặn thân mình, cả người nằm ngửa ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên trần nhà.
"Cô nằm ở ngoài như vậy làm gì?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn bộ dáng như gặp đại địch của nàng, khúc khích cười: "Tôi ăn thịt cô a?"
Hề Mặc: "…"
Rất lâu sau Hề Mặc mới nói: "Ở giữa để Nhan Thính Hoan nằm."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nhan Thính Hoan ngủ bên ngoài, cô qua đây ngủ ở giữa đi."
Hề Mặc xụ mặt nói: "Tôi cũng thích ngủ bên ngoài."
Nguyễn Dạ Sênh ở trong chăn giât giật, đột nhiên nhích qua phía của Hề Mặc, Hề Mặc cảm giác được động tác của cô, sửa sửa mình lại, nhưng Nguyễn Dạ Sênh không dựa quá gần nàng, mà nằm ở vị trí chính giữa.
Hề Mặc lập tức nói: "… Cô làm gì lại đổi vào giữa."
Nguyễn Dạ Sênh lẽo lự giải thích: "Nhan Thính Hoan ngủ bên ngoài, cô cũng thích ngủ bên ngoài, vừa lúc một người bên này, một người bên kia, tôi đương nhiên ngủ ở giữa là tốt nhất, hai người các cô đều được như ý muốn."
Hề Mặc: "…"
Nàng biết rõ bên trong có vấn đề, nhưng lại chọn không đâm bể nó, đành nói: "Buổi tối tốt lành."
"Chúc ngủ ngon." Nguyễn Dạ Sênh dán má lên cánh tay mình, nhẹ giọng nỉ non.
Cô nhìn Hề Mặc một hồi, lại nói với Nhan Thính Hoan: "Thính Hoan, đến bên này nằm đi, sẽ thoải mái hơn."
Nhan Thính Hoan không phản ứng lại.
Nguyễn Dạ Sênh lập tức cảm thấy kỳ quái. Theo lý Nhan Thính Hoan dùng ve theo dõi, cho dù nhắm hai mắt chỉ cần duy trì ý nghĩ tỉnh táo là vẫn có thể nhìn thấy. Mặc dù Nhan Thính Hoan dựa trêи ghế nhắm mắt dưỡng thần nhưng chỉ cần nói chuyện với cô thì cô liền mở miệng.
"Thính Hoan, cô ngủ rồi sao?" Nguyễn Dạ Sênh vội vàng xuống giường đi đến trước mặt Nhan Thính Hoan.
Tối hôm nay giám sát, cô và Nhan Thính Hoan vốn đã định không được ngủ, nếu như ai ngủ liền đánh thức đối phương, nhất là Nhan Thính Hoan mới là chỗ mấu chốt, càng không thể ngủ, nhiều lần căn dặn Nguyễn Dạ Sênh phải chăm chú quan sát cô, không thể để cho cô ngủ.
"Thính Hoan?" Nguyễn Dạ Sênh vỗ vỗ vai Nhan Thính Hoan.
Hề Mặc cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn về phía hai người.
Nhan Thính Hoan không phản ứng, giống như đã ngủ rất sâu.
Cùng lúc đó, Đinh Kỳ Hồng bên kia vén chăn lên, từ trêи giường bước xuống, đi đên vị trí của góc phóng, nới đó có một món đồ trang trí.
Camera được giấu sau món đồ trang trí.
"Thính Hoan, không thể ngủ, tỉnh dậy." Nguyễn Dạ Sênh lay lay Nhan Thính Hoan.
Trêи chiếc xe 16 chỗ, Thành Dư gọi Thôi Gia Ngư một tiếng: "Sếp, mau nhìn, có di động."
Thôi Gia Ngư chuyên chú nhìn camera giám sát, từ từ phóng gần về Đinh Kỳ Hồng.
Camera giám sát khi theo dõi vào ban đem, hình ảnh tương đối mờ và lạnh lẽo, bằng hình thức này nhìn qua, gương mặt Đinh Kỳ Hồng càng thêm trắng bệch, thậm chí ánh mắt còn trở nên sắc lạnh.
Trong phòng, Nguyễn Dạ Sênh càng lay càng mạnh, cơ thể Nhan Thính Hoan uể oải dựa vào ghế, nhìn thấy sắp trượt xuống sàn nhà, Nguyễn Dạ Sênh hoảng sợ, vội vã đỡ Nhan Thính Hoan: "Thính Hoan!"
Đinh Kỳ Hống tiến sát vị trí ống kính camera giám sát, chậm rãi để mặt bà ta sát vào, như đang qua ống kính cùng người theo dõi nhìn nhau.
Thôi Gia Ngư bình thường ở cục cảnh sát xem như là người can đảm nhất, giờ phút này lại cảm thấy sởn gai óc.
Đinh Kỳ Hồng nhìn vào ống kính, toang miệng cười, từng chữ rõ ràng nói với Thôi Gia Ngư: "Buổi tối tốt lành."
Theo đó đột nhiên đưa tay về camera.
Hình ảnh cuối cùng chính là hình ảnh bà ta đưa tay đến, sau đó hình ảnh biến mất, màn hình tối đen.