Hề Mặc cúi người, thậm chí tay ở trước ngực còn nắm chặt lấy áo. Nàng im lặng không lên tiếng nhưng mày đã nhíu chặt và mồ hôi lạnh đã ướt đầy vùng cổ, điều này đủ nói lên giờ phút này nàng thật sự đang rất thống khổ.
Vốn hai người đều đang ngồi, Nguyễn Dạ Sênh lập tức đứng lên, đi qua chỗ của Hề Mặc. Cô khom xuống đưa tay ra nhưng rồi lại dừng lại, theo như biểu hiện của Hề Mặc, khẳng định đang rất đau đớn, loại này không phải sau khi cố gắng chịu đựng hoặc phớt lờ là có thể coi như qua chuyện, cô nhanh chóng rút tay lại, vô thức sờ soạng về phía túi áo, định lấy điện thoại ra gọi điện, kết quả sờ soạng lại không tìm được gì.
Một người đang sốt ruột sẽ rất dễ bị rối loạn, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới ý thức được hiện tại mình đang mặc đồ cổ trang, không có túi áo. Trước đó đều phải quay phim, điện thoại của cô và Hề Mặc đều để ở chỗ Phùng Đường Đường, căn bản không mang theo bên người.
“Trước tiên cô cố gắng chịu đựng một lát, chờ tôi.” Trong giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mang theo run rẩy: “Tôi lập tức gọi người đến.”
Hề Mặc tựa như đã đau đớn đến mức không thể nói được nữa, chỉ nhìn cô, Nguyễn Dạ Sênh nhấc lên chiếc váy cồng kềnh của đồ cổ trang, chạy nhanh về phía trước.
Chưa chạy được mấy mét đã thấy Cố Tê Tùng ở phía trước cô chạy đến, tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt cô.
Cố Tê Tùng với tư cách và vệ sĩ có thể nói là làm vô cùng tốt chức trách, vẫn luôn ở gần các cô. Nhất là từ sau khi Nguyễn Dạ Sênh giao cho anh ta phải bảo vệ Hề Mặc, Cố Tê Tùng liền đem cả hai bảo đảm trong phạm vi tầm mắt của mình, khoảng cách không gần không xa, cho hai người các cô có một không gian nhất định, vạn nhất có bất kì dị động gì, trước tiên Cố Tê Tùng có thể đến hỗ trợ.
Nguyễn Dạ Sênh thở hồng hộc nói: “Mau đưa cô ấy đến bệnh viện! Nhanh đi!”
Cố Tê Tùng không nói hai lời chạy tới chỗ Hề Mặc, cõng Hề Mặc lên chạy đi, nhưng hiện tại ngực Nguyễn Dạ Sênh cũng đang rất đau đớn, cô khẽ cắn môi chịu đựng, bước nhanh đi theo phía sau.
Trước đó vì đề phòng phóng viên, xe đều đỗ ở một nơi yên tĩnh, cách cung điện bên này cũng rất gần, chỉ một lát đã đến nơi chiếc xe bão mẫu đang đỗ. Nguyễn Dạ Sênh đỡ Hề Mặc lên xe, Cố Tê Tùng nhảy vào ghế lái, đạp chân ga xe liền phóng đi.
“Hạ ghế dựa xuống!” Nguyễn Dạ Sênh tay chân luống cuống vừa cởi áo ngoài của mình vừa nói: “Mở cửa sổ ra!”
Cố Tê Tùng hạ ghế, ấn hạ cửa sổ, không khí tươi mới từ bên ngoài lập tức tràn vào. Nguyễn Dạ Sênh mặt trung y, động tác cũng dễ dàng hơn rất nhiều, cô một tay nâng Hề Mặc lên, tay khác ôm lấy nàng, từ từ đỡ Hề Mặc, để nàng nằm lên ghế.
May mà xe bảo mẫu không gian rộng rãi, Hề Mặc nằm tương đối thoải mái. Những lúc như thế này, mặc quần áo càng rộng sẽ càng dễ dàng cho hô hấp, Nguyễn Dạ Sênh xốc lên vạt áo cổ trang của Hề Mặc, giúp nàng cởi bỏ đai lưng, Hề Mặc mở mắt, nhìn cô ở bận rộn.
“Cô không nên cử động.” Nguyễn Dạ Sênh nhẹ giọng hỏi Hề Mặc: “Còn đau không?”
“Đỡ hơn rồi.” Hề Mặc run rẩy hô hấp, nói: “Cô cũng nằm xuống đi.”
Hiện tại Nguyễn Dạ Sênh đúng là rất khó chịu, vừa rồi hoàn toàn là dựa vào chút sức lực để gắng gượng, hiện tại nhìn thấy Hề Mặc đã hòa hoãn hơn một ít, cũng yên tâm nằm xuống cạnh Hề Mặc.
Ngực đau không thể bỏ qua được, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyên ngoài ý muốn, huống chi hai người các cô hiện tại ngực đều đau đến kịch liệt, Nguyễn Dạ Sênh càng nghĩ càng thấy kỳ quái, thậm chí đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi không thể nói rõ.
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói: “Có phải còn rất đau?”
Nguyễn Dạ Sênh trung thực gật đầu.
“Nghỉ ngơi một lát đi, nhưng không được ngủ.” Hề Mặc vươn tay, đặt lên tay Nguyễn Dạ Sênh, nói: “Rất nhanh sẽ đến.”
Hai người không nói gì, chỉ yên lặng nhìn đối phương.
Sau khi lên xe, Cố Tê Tùng đã điện thoại nói chuyện với Lộ Thanh Minh, báo cáo rõ tình huống, Lộ Thanh Minh ở bên kia lập tức liên hệ với bệnh viện, khi Cố Tê Tùng đến nơi, đã có người của bệnh viện đẩy hai xe cấp cứu đợi sẵn, để Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc lên rồi di chuyển.
Lúc này, Nguyễn Dạ Sênh cảm giác đau đớn của bản thân đã giảm bớt rất nhiều, bác sĩ hỏi cô cái gì cô đều thành thật trả lời, sau đó đi làm một loạt xét nghiệm, kiểm tra, Hề Mặc cũng giống như thế.
Giường bệnh hai người nằm kế nhau, mỗi người nghỉ ngơi trêи giường của mình, qua một lát, bác sĩ đến hỏi hai người vài vấn đề, sau khi nhận được câu trả lời, bác sĩ lại cúi đầu nhìn kết quả kiểm tra, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy biểu cảm của bác sĩ có gì đó kỳ quái, nói: “Bác sĩ, kết quả thế nào?”
Bác sĩ tựa như hơi đau đầu, giọng nói bình tĩnh: “Kết quả kiểm tra rất tốt, chuyện này đúng là kỳ lạ.”
Hai người liếc nhìn nhau, lần nữa cùng nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ nói: “Dựa theo lời hai cô nói, lòng ngực rất đau, nếu là như vậy, kết quả sau khi kiểm tra sẽ tìm ra được nguyên nhân, nhưng vào kết quả kiểm tra hiện tại, mọi thứ biểu hiện đều vô cùng khỏe mạnh, ít nhất khi nhìn lại kết quả kiểm tra trước mắt, không có bất kỳ vấn đề gì.”
Hiện tại, Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy không có nơi nào là không khỏe, tựa như cô rất bình thường, nói: “Bây giờ tôi không còn đau nữa.”
Hề Mặc gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
“Thế này đi, cứ tiếp tục ở bệnh viện thêm một thời gian ngắn, sau đó làm thêm một ít kiểm tra, loại vài khả năng, tìm xem nguyên nhân.” Bác sĩ đại khái đã nhận được nhắc nhở của Lộ Thanh Minh, rất để tâm đến vấn đề này, nói với hai người một lát, lúc này mới rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người các cô, có lẽ bác sĩ đã cân nhắc do hai người có cùng bệnh trạng, lại đồng thời được đưa vào bệnh viện, để tiện cho điều trị, tạm thời sắp xếp cho hai người chung một phòng.
Bệnh viện này là một bệnh viện tư nhân ở Hoành Điếm, ở Hoành Điểm này thường xuyên có đoàn phim đến quay chụp, ăn, ở, sinh hoạt, đi lại, như đã tạo cho nơi này một chuỗi sản nghiệp có quan hệ vô cùng phức tạp. Quay phim thì phải quay trong một thời gian dài, khó tránh khỏi việc có người bị bệnh thậm chí là bị thương, vì vậy có rất nhiều diễn viên đều chọn bệnh viện này để khám bệnh, ở chỗ này gặp được minh tinh cũng xem như là chuyện thường tình, bác sĩ và y tá ở đây, những vị lớn đều đã gặp qua, họ đều rất bình tĩnh.
Không lâu sau, Lộ Thanh Minh chạy đến, Phùng Đường Đường cũng đi theo, nhưng cô lại không dám đi vào, chỉ đứng trước cửa phòng bệnh, rướn cổ nhìn vào bên trong.
Lộ Thanh Minh trực tiếp đi đến giường bệnh của Nguyễn Dạ Sênh, nói: “Ở đoàn phim và bệnh viện tôi đều sắp xếp xong rồi, em yên tâm nghỉ ngơi, chuyện khác không cần phải lo, tôi sẽ xử lý.”
Nguyễn Dạ Sênh đối với bổn phận của Lộ Thanh Minh đương nhiên rất yên tâm, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Lộ Thanh Minh hỏi nàng: “Em có muốn đổi phòng bệnh không?”
“Không cần, cứ ở đây đi.” Nguyễn Dạ Sênh lập tức cự tuyệt.
Lộ Thanh Minh liếc nhìn sang giường bệnh bên cạnh, cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Nguyễn Dạ Sênh: “Tôi đi tìm bác sĩ, Phùng Đường Đường sẽ ở lại đây chăm sóc em.”
Phùng Đường Đường nghe thấy cô được gọi tên, đi nhanh vào bên trong, đứng nghiêm ở cạnh giường bệnh. Trong lòng thầm thở dài một hơi, Nguyễn Nguyễn và Hề tỷ ở cùng một phòng bệnh, cô có thể đồng thời chăm sóc cả hai người, rất tiện.
Lộ Thanh Minh nói thêm mấy câu rồi rời đi, Phùng Đường Đường nhấc ghế ngồi ở giữa hai giường bệnh, một lát hướng giường bên trái hỏi có đau không ah, một hồi lại quay qua giường bên phải hỏi có muốn ăn chút gì không.
Nguyễn Dạ Sênh để Phùng Đường Đường đi mua trái cây, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, cô và Hề Mặc.
Hề Mặc nghiêng người sang nhìn Nguyễn Dạ Sênh nói: “Cô để Phùng Đường Đường đi, có gì muốn nói sao?”
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, nhưng cũng chỉ cười trong chốc lát, sắc mặt liền ngưng trọng, cô cũng nằm nghiêng qua, tay đặt lên gối đầu, chống cằm nói: “Cô không cảm thấy việc ngày hôm nay rất kỳ quái sao?”
“Kỳ quái.” Hề Mặc trả lời rất trực tiếp.
Đột nhiên hai người đều đau ngực, đưa đến bệnh viện kiểm tra rồi lại không ra nguyên nhân là gì, hơn nữa đau nhói hiện tại đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng có gì xảy ra, chuyện này sao lại có thể không kỳ quái.
“Vừa rồi khi tôi nằm, thật ra tôi có một ý nghĩ rất đáng sợ.” Nguyễn Dạ Sênh hít sâu một hơi, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Hề Mặc tựa hồ như hiểu ý của cô, chân mày cũng cau lại, chờ cô nói tiếp.
Nguyễn Dạ Sênh nói: “Cô cảm thấy nếu như chúng ta cứ như thế này, không thể đổi về, về sau có thể cứ như vậy được bình an sống qua ngày, còn nếu như khi chúng ta đổi về lại sinh ra một sô phản ứng phụ thì sao? Ví dụ như chúng ta sẽ bị bệnh, hay là tựa như sẽ ——”
“Sẽ chết?” Hề Mặc cắn cắn môi.
Nguyễn Dạ Sênh không nói nữa, chỉ nhìn Hề Mặc.
Hề Mặc im lặng một hồi, nói: “Trước kia thật ra tôi có từng nghĩ đến vấn đề này, đây là chuyện không còn hợp với quy luật tự nhiên, nó đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của chúng ta, trước kia chúng ta không rõ lắm về chuyện này. Nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, tôi gần như có thể thấy được kết quả của nó.”
Trong phòng bệnh lập tức trở nên tĩnh mịch.
Hai người các nàng đều là những người có tuổi đời còn trẻ, chuyện sống chết này đã từng là đề tài cách các nàng rất xa xôi.
Mà hiện tại, nó đang lạnh như băng tiến tới trước mặt các nàng.
Tuy đây chỉ là suy đoán, nhưng dựa theo sự phân thích rất tỉnh táo của Hề Mặc, nàng gần như cho rằng, khả năng của suy đoán này rất lớn. Nhưng nàng cũng không phải là loại người ngồi yên chờ chết, sau khi nghĩ thông suốt, nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ nói: “Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp, không thể để cho kết quả này trở thành sự thật.”
“Biện pháp chắc chắn là phải nghĩ.” Nguyễn Dạ Sênh xoay người, nhìn lên trần nhà: “Chỉ là hiện tại tôi chẳng có chút manh mối gì.”
“Cô sợ sao?” Hề Mặc nhẹ giọng hỏi cô.
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, thở dài một hơi: “Đương nhiên sợ, tôi còn rất không cam lòng.”
Cô thật sự rất không cam lòng. Còn nhiều chuyện như vậy vẫn chưa làm xong, còn nhiều tâm nguyện như thế vẫn chưa thực hiện, cô mong muốn được tiếp tục đi tới đến cỡ nào.
Hơn nữa, còn có một người, cô muốn tiếp tục yêu.
Cho dù là yêu thương một cách âm thầm, đối phương có lẽ mãi mãi cũng thể biết được, cô cũng muốn cứ tiếp tục yêu thương như vậy.
Nếu như cả đời này của cô, thời gian sống chỉ còn ngắn ngủi như thế, sao có thể đủ được.
Nguyễn Dạ Sênh lại xoay người sang, nói với Hề Mặc: “Cô có sợ không?”
Hề Mặc không trực tiếp trả lời cô, mà nói: “Tôi cũng rất không cam lòng. Nếu như người đã chết, tâm nguyện sẽ không thể thực hiện được.”
Nguyễn Dạ Sênh không khỏi nhớ đến lúc cô và Hề Mặc từng tâm sự với nhau. Hề Mặc từng nói cho cô biết, từ nhỏ đến lớn nàng chỉ có ba tâm nguyện, một là thân thể được đổi về, cái thứ hai lúc nhỏ nàng đã may mắn thực hiện được, nhưng không nói rõ, còn một tâm nguyện, Hề Mặc nói có lẽ vĩnh viễn cũng không thể nào thành hiện thực, Nguyễn Dạ Sênh cũng không biết cái tâm nguyện mà mãi mãi nàng không thể thực hiện đó rốt cuộc là gì, cô khẳng định có lẽ là chuyện thương tâm của Hề Mặc cho nên không hỏi.
Hiện tại Hề Mặc nói đến tâm nguyện thực hiện không được, vậy chắc hẳn chỉ còn lại cái thứ nhất, Nguyễn Dạ Sênh nói: “Cô là không cam lòng chúng ta đến chết cũng không thể đổi về, đúng không?”
“Không.”Hề Mặc nói: “Tôi có thêm một tâm nguyện.”
“Là gì?”
Hề Mặc ở trong chăn cuộn người, nghiêng mặt chôn ở gối đầu, thanh âm lại mơ mơ hồ hồ: “Bí mật.”
Nguyễn Dạ Sênh: “. . .”