"Sao lại nói là chắc vậy?" Trầm Khinh Biệt nhìn Nghiêm Mộ, nói: "Ngay cả cậu cũng không thể chắc chắn sao?"
Nghiêm Mộ: "…"
Anh ta bắt đầu có cảm giác tuyệt vọng không thể nói rõ, Khanh Khanh tỷ, tại sao lại dùng biểu cảm đồng tình như vậy nhìn anh.
Mà càng làm cho anh ta tuyệt vọng hơn đó là, ngay cả anh cũng vi diệu sinh ra ý nghĩ đồng tình.
Bên kia Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đang tiếp tục diễn với nhau, phân cảnh này hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, tựa như lãng quên đi không khí ở phim trường và chìm đắm vào thế giới của Tuy Đình.
Nguyễn Dạ Sênh lười biếng vuốt ve hoạ mi, thần sắc nhàn hạ, không nhìn đến Hề Mặc, chỉ nói: "Trẫm mệt rồi, tạm thời không muốn bóp chết nó nữa."
Cô nói đến đây, tay nâng họa mi nhỏ bé lên, đặt ngang tầm mắt xem xét kỹ càng, động tác thoạt nhìn qua rất ôn nhu nhưng lại ẩn ẩn trong đó chút không vui. Cô bễ nghễ nhìn họa mi, nói : "Hiện tại không chết, không có nghĩa sau này sẽ không bị lấy mạng, cho ngươi nợ trước."
Lúc này, nhân vật Định Ách không có lời thoại, Định Ách chỉ đứng đó khi Đặng Tuy nói chuyện với họa mi, yên lặng nhìn Đặng Tuy, nàng biết rõ Đặng Tuy đang cảnh cáo nàng.
Vì vậy Hề Mặc chỉ yên lặng đứng nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nàng để ý đến ánh mắt và biểu cảm của mình lúc này, tuy vẫn bưng lấy thần sắc nhưng từ đáy mắt lại có sự phập phồng đúng mực. Với tư cách của Định Ách, giờ phút này biểu cảm của nàng rất đúng chuẩn, qua màn hình giám sát, Lâm Khải Đường nhìn xem một cách rất hài lòng, không ngừng gật đầu, không hô ngừng diễn.
Nhưng rất nhanh, Hề Mặc liền phát hiện Nguyễn Dạ Sênh có gì đó không đúng.
Cái không đúng này thật ra nó rất rất nhỏ, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhận ra. Khoảng cách của Hề Mặc là gần Nguyễn Dạ Sênh nhất, cảm giác thực tế khi Nguyễn Dạ Sênh đang thoại, khí tức của cô tuy vô cùng ổn định nhưng khi cô không còn thoại nữa, hô hấp lại có chút nặng nề khó khăn. Tóc bên tai cũng đã thấm ướt vì mồ hôi, hẳn là không đến mức vì nắng mà đổ mổ hôi.
Hình như Nguyễn Dạ Sênh đang chịu đựng gì đó.
Diễn viên nuôi dưỡng cảm xúc và tạo không khí là việc rất quan trọng, mỗi lần hô ngừng thì hết thảy những cảm xúc đã chuẩn bị tốt đều bị hủy sạch, khi lần nữa điều động lại cảm xúc, có thể sẽ không bắt được trạng thái tốt như lúc ban đầu, cho nên đối với diễn viên chuyên nghiệp, khi quay phim, lựa chọn chịu đựng là chuyện thường.
Hề Mặc quan sát một hồi, đột nhiên bước vài đước đi đến vị trí đu dây của Nguyễn Dạ Sênh, đưa tay nắm lấy dây thừng của đu dây.
"Cắt…!" Lâm Khải Đường lập tức hô to.
Trước đó, mọi thứ đều diễn ra quá tốt, tốt đến mức Lâm Khải Đường quên luôn việc hô ngừng chuyển đoạn, kết quả hiện tại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, việc này giống như Lâm Khải Đường đang vui vẻ thưởng thức buổi sáng của mình thì đột nhiên có người đổ thứ bột tiêu mà ông ghét nhất vào bữa sáng, làm ông sắp tức điên lên.
Lâm Khải Đường vô cùng đau đớn nói: "Nguyễn Dạ Sênh, cô đi qua làm cái gì! Sai vị trí rồi, hiện tại không cần đẩy đu dây nữa, tự nhiên cô nắm lấy dây thừng đu dây làm gì chứ!"
Hề Mặc vội vàng nói: "Tôi xin lỗi, đạo diễn Lâm, vừa rồi tôi hơi chóng mặt."
"Bỏ đi, làm lại." Lâm Khải Đường lòng đang rỉ máu. Tuy rỉ máu nhưng ông lại trọng người tài, huống chi trong mắt ông, vị tiểu thư "Nguyễn Dạ Sênh" này trước giờ rất ít khi mắc lỗi lúc quay phim, cho nên ông cũng không nói gì nặng lời, vẫn có thể chấp nhận.
Hề Mặc nói: "Vừa rồi tôi chóng mặt có thể là do bị hạ huyết áp, cần phải nghỉ ngơi một lát."
Lâm Khải Đường: "…"
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи đu dây, chăm chú nhìn Hề Mặc, không nói gì.
Trái tim Lâm Khải Đường đang rỉ máu nay càng lợi hại hơn, nhưng ai bảo ông lại trọng người tài, hơn nữa sức khỏe không ổn định đúng là không thể quay tiếp được, nói: "Nếu hạ huyết áp vậy thì cũng không thể quay tiếp, nên nghỉ ngơi một lát, nghỉ ngơi 20 phút."
Hề Mặc nhìn lên có chút mệt mỏi nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi một tiếng."
Lâm Khải Đường: "…"
Diễn viên trực tiếp đưa ra yêu cầu nghỉ ngơi thật ra cũng không phải hiếm thấy, nhưng từ trước đến nay, Lâm Khải Đường làm đạo diễn cũng chỉ thấy qua những vị lớn hay tiểu sinh hoặc tiểu hoa đang hồng mới dám yêu cầu như vậy, độ nổi tiếng chưa cao, sẽ không ai dám đưa ra yêu cầu, xem như ngoài ý muốn phải như thế nhưng cũng cố gắng mà lý do để uyển chuyển.
Bên cạnh chính là ảnh hậu "Hề Mặc" cũng không có tình trạng trong lúc quay phim yêu cầu cần được nghỉ ngơi, kết quả vị trước mắt này quá nóng vội, cơ hồ chỉ là nhân vật mới cần được bồi dưỡng, tiểu thư "Nguyễn Dạ Sênh", chẳng những đưa ra yêu cầu mà còn ở trước mặt đạo diễn cò kè thời gian nghỉ ngơi, thật sự trước giờ Lâm Khải Đường chưa từng gặp qua.
… Nhưng ai bảo Lâm Khải Đường trọng người tài chứ.
"Vậy thì nghỉ ngơi một tiếng." Lâm Khải Đường nói, lại nhìn Nguyễn Dạ Sênh, thanh âm ôn hòa rất nhiều, trêи mặt còn mang theo nụ cười: "Hề Mặc, hôm nay các phân đoạn của cô đều quay cùng Nguyễn Dạ Sênh, cô ấy không quay tiếp được cô cũng không thể quay, đi nghỉ ngơi một lát đi."
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu: "Được."
Lâm Khải Đường để nhân viên đi qua dọn dẹp một lát, gọi Nghiêm Mộ đến, chuẩn bị quay
phân cảnh của Nghiêm Mộ.
Hề Mặc lúc này mới nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Đi thôi."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng một hồi, đi theo nàng rời khỏi khu vực quay phim, đi đến nơi nghỉ ngơi. Ở trường quay nhiều người mà còn ồn ào, phòng hóa trang hiện tại cũng người đến người đi, Hề Mặc liền dẫn Nguyễn Dạ Sênh đến cung điện bên cạnh, cung điện này ở rất gần, đi không mất mấy phút, hôm nay lại không quay ở đây, người rất ít, hơn nữa còn có bóng cây rậm rạp, bất kể là khoảng cách, mức độ mát mẻ hay là yên tĩnh, đều là lựa chọn tốt nhất.
Hai người đi đến hành lang, hai bên cách một khoảng có một cây cột được chạm khắc hoa văn, Hề Mặc để Nguyễn Dạ Sênh ngồi xuống, nói: "Muốn uống gì không? Tôi đi mua giúp cô."
Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên: "Cô cũng phải là trợ lý của tôi, sao lại phải đi mua."
Hề Mặc im lặng một hồi mới nói: "Tôi có thể làm trợ lý cho cô trong một tiếng này."
Nguyễn Dạ Sênh khẽ giật mình.
Hề Mặc nhẹ giọng hỏi cô: "Thấy chỗ nào không thoải mái?"
Thật ra khi Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy Hề Mặc nói mình bị chóng mặt cần phải nghỉ ngơi một tiếng thì đại khái cô đã đoán được.
Cô rất hiểu Hề Mặc, sự chuyên nghiệp của Hề Mặc trong giới ai cũng biết rõ, nếu như Hề Mặc cảm thấy không thoải mái, dựa vào sự chuyên nghiệp vốn có của diễn viên, nàng sẽ kiên trì cho đến khi diễn xong, bởi vì việc chuẩn bị cho một phân đoạn là rất quan trọng và rất khó khăn, bất kỳ diễn viên nào xem trọng nghiệp diễn của mình, xem nó chính là tâm huyết của mình thì đều hiểu rõ đạo lý này. Nhưng trong giới vẫn có rất nhiều minh tinh, nhất là những người trẻ, lại lấy việc NG làm thú vui, fans hâm mộ của họ thì ngao ngao kêu gào thật là đáng yêu thật là đáng yêu, nhưng đáng yêu thật sao?
Quay lại một phân đoạn rất mệt mỏi và phiền phức, đạo diễn đẳng cấp không cao thì ngoài miệng chỉ biết cười ha ha nói đáng yêu, nhưng trong lòng đã sớm phải ngẩng mặt kêu trời vì mấy đoạn NG. Với đạo diễn điện ảnh có đẳng cấp chỉ sợ sẽ trực tiếp vung dao mắng người.
Chuyên nghiệp như Hề Mặc vô cùng hiểu rõ đạo lý này, nhưng nàng vẫn cố ý tìm lý do để Lâm Khải Đường hô ngừng, chuyện này thật sự rất không hợp với tác phong từ trước đến nay của nàng. Nguyễn Dạ Sênh cũng hiểu được, có lẽ bởi vì Hề Mặc đã sớm phát hiện cô không khỏe, lại lo lắng cô sẽ gắng gượng tiếp tục diễn cho nên mới cô ý diễn sai, để Lâm Khải Đường tạm thời ngừng quay.
"Tim tôi đập rất nhanh." Nguyễn Dạ Sênh nói.
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cười cười nói: "Không phải cái loại đập nhanh bình thường, mà thật sự trái tim nó nhảy rất nhanh."
Hề Mặc hiểu được, nhíu nhíu mày: "Tim không thoải mái?"
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu: "Cảm giác nhịp tim đập với tần suất rất nhanh, lòng ngực lại hơi đau, nhưng cũng chỉ thoáng qua."
Cô dừng một chút, nói: "Đây là cơ thể của cô, tôi không thể phớt lờ được, đợi đến trưa sau khi xong phân đoạn này, tôi sẽ lập tức đến bệnh viện để giúp cô kiểm tra một chút."
Hề Mặc nói: "Tim tôi trước giờ đều rất khỏe mạnh, chưa từng xuất hiện tình trạng này. Đêm qua cô ngủ có ngon không, có phải là quá mệt mỏi?"
"Tối hôm qua tôi nghỉ ngơi rất tốt." Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh đều là ý cười: "Xem ra không phải là vấn đề nghỉ ngơi."
"Ah, tôi hiểu rồi." Co nói đến đây, lời nói lại xoay chuyển: "Chẳng lẽ là vì ý trung nhân của tôi xuất hiện, tôi cảm nhận được sự hiện hữu của nàng*, cho nên tim mới đập rộn lên?"
《*Chữ nàng này trong tiếng Trung là từ 你 (ngươi), không phân được giới tính, ed dịch là nàng cho có gay panic :)))》
Hề Mặc: "…"
… Đã như vậy còn không biết xấu hổ ở đó mà nói đùa, xem ra bệnh không tính là nặng, còn chữa được.
"Nói bậy bạ gì đó?" Hề Mặc cười lạnh nói: "Trái tim này là trái tim của tôi, nếu theo như cô nói, nghĩa là ý trung nhân của tôi xuất hiện?"
"Ý trung nhân của cô có dạng gì?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.
Hề Mặc ánh mắt nghiêng đi: "Tôi không có ý trung nhân, cho nên không nghĩ đến vấn đề này."
Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh thoáng ảm đạm, nhưng rất nhanh cô lại nở nụ cười, tươi cười như cánh hoa, có thể che lấp được nơi bị thương rất khó phát hiện.
Nhưng rất nhanh cô khom người xuống, chân mày cau lại, vừa rồi tim cô như bị bóp nghẹn, đặc biệt rất đau, nhưng sau cái rất đau đó thì bình thường trở lại.
"Sao vậy?" Hề Mặc rất nhanh hướng tới, trong mắt đều là lo lắng.
"Ngực đau." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Hay là, cô giúp tôi xoa xoa, xoa một cái sẽ thoải mái hơn một chút."
Hề Mặc: "…"
"Cô sợ gì chứ?" Nguyễn Dạ Sênh miễn cưỡng hít sâu một hơi, nói: "Dù sao cũng là xoa của mình."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh đang muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng rất nhanh dừng lại, dáng tươi cười liền biến thành nét mặt cứng nhắc, cô phát hiện sắc mặt Hề Mặc đã không còn bình thường.
Trêи trán Hề Mặc đều là mồ hôi lạnh, hơn nữa đang bắt đầu thống khổ ôm lấy ngực mình.
"Hề Mặc?" Nguyễn Dạ Sênh vội la lên.
Hề Mặc nhìn cô nói: "Tim tôi cũng đập nhanh hơn, ngực đau, đây là tim của cô, có phải ý trung nhân của cô đang ở gần đây không?"
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Đây là hiếm khi Hề Mặc nói đùa với cô, nhưng Nguyễn Dạ Sênh thực là cười không nổi, bởi vì cô giảm giác được ngực Hề Mặc đang đau không phải là chuyện đùa.
Nàng cũng giống như cô, đột nhiên ngực lại nhói đau, là một loại trùng hợp rất khó nói.