Hôm nay, Hàm Yên để Tiểu Yến Tử và Tử Vy đưa Hàm Hương ra ngoài dạo chơi tránh Tiểu Yến Tử bị ép học tới điên, lại giúp cho Hàm Hương khuây khỏa, còn nàng thì đi tìm mấy người Vĩnh Kỳ, nàng phải nói chuyện với Vĩnh Kỳ.
- Ngũ ca, huynh đừng hấp tấp quá, mấy chuyện học tập này có nóng vội cũng không được gì – Hàm Yên khuyên.
Vĩnh Kỳ vỗ một cái nhẹ vào bàn, mày nhăn chặt than thở:
- Ta cũng không muốn nhưng… - Bỏ lửng câu nói đủ thấy hắn có biết bao bất đắc dĩ biết bao khó xử ấp ủ trong lòng.
Nhưng sao Hàm Yên lại không hiểu chứ, nàng hỏi thẳng:
- Huynh nóng vội có lẽ Hoàng a mã đã nói gì đúng không? Hay nói đúng hơn Lão phật gia có ý kiến với việc học của Tiểu Yến Tử đúng không?
- Hàm Yên, muội đúng là thông minh, ta thấy muội dạy Tiểu Yến Tử rất tốt đó, mấy thành ngữ hôm nay Tiểu Yến Tử biết đều do muội dạy. Muội cố gắng giúp ta đi nha – Vĩnh Kỳ nhờ vả.
Hàm Yên tất nhiên là đồng ý:
- Được, muội nhất định cố gắng cải thiện việc học của Tiểu Yến Tử, nhưng vấn đề cốt lõi không phải ở đó, dù giải quyết được chuyện này thì huynh và Tiểu Yến Tử vẫn xuất hiện rắc rối khác mà thôi.
- Vấn đề cốt lõi là gì? – Nhĩ Khang khó hiểu hỏi.
Hàm Yên cẩn thận nhìn xung quanh, đây là thư phòng của Ngũ a ca, bên ngoài có Cẩm Tú, Tiểu Thuận tử, Tiểu Quế tử canh chừng chắc chắn không ai nghe lén, lại nhìn Vĩnh Kỳ rất lâu khiến ai nấy đều khó hiểu rồi mới lên tiếng:
- Ngũ a ca, huynh có muốn vị trí đó không?
Nghe lời đại nghịch bất đạo này, mọi người đều sững sờ nhìn nàng, Nhĩ Thái còn nhảy dựng lên che miệng của nàng khẽ gắt:
- Hàm Yên, muội có biết mình đang nói gì không, để người khác nghe được sẽ khiến Ngũ a ca gặp họa sát thân, chúng ta cũng bị liên lụy đó.
Hàm Yên đánh một cái vào tay hắn khiến hắn rút tay, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Huynh lo gì chứ, ở đây chỉ có chúng ta, bên ngoài lại có người canh chừng – Lại quay qua nhìn Vĩnh Kỳ, ánh mắt kiên định nhất định muốn câu trả lời – Ngũ a ca, muội chính là hỏi giữa vị trí đó và Tiểu Yến Tử huynh sẽ chọn điều gì?
Vĩnh Kỳ không trả lời mà lại hỏi ngược lại:
- Tại sao ta lại phải chọn chứ?
- Nếu huynh chọn Tiểu Yến Tử thì huynh đã vô duyên với vị trí đó, còn nếu huynh chọn vị trí đó thì muội nghĩ huynh hãy nhân lúc này từ bỏ Tiểu Yến Tử đi – Tuy đáy lòng của Hàm Yên đau xót, thầm nói đáng tiếc nhưng giọng điệu kiên quyết.
Nghe đến những chữ “từ bỏ Tiểu Yến Tử”, Vĩnh Kỳ đã tức giận đứng lên quát:
- Hàm Yên, muội có biết mình đang nói gì không?
Hàm Yên chẳng vì vậy giật mình biến sắc bình thản tiếp tục nói:
- Tiểu Yến Tử là một con chim yến yêu tự do, hoàng cung này chính là lồng giam lớn đang giam giữ tỉ ấy, tình cảm với huynh, với Tử Vy, với chúng ta chính là thứ đã kiềm giữ tỉ ấy nhưng mọi thứ chỉ là tạm bợ mà thôi. Khi huynh bước lên vị trí đó, thân phận của Tiểu Yến Tử sẽ thay đổi, liệu tỉ ấy có thể thích nghi được không, cái hoàng cung này đầy rẫy âm mưu tính toán, chẳng có chỗ cho kẻ ngây thơ trong sáng. Nếu huynh nhất định ép Tiểu Yến Tử vào vị trí đó, thì chỉ có hai kết quả thôi. Một là hi sinh tánh mạng bởi những tính kế hãm hại của hoàng cung hiểm ác này, cũng như mẫu phi của huynh, mẫu phi của muội. Hai là thay đổi Tiểu Yến Tử thành một người học nhận biết, học đáp trả những âm mưu đó, người hại ta một phần ta phải đáp trả mười phần, nhưng lúc đó Tiểu Yến Tử có còn là người mà huynh yêu không. Huynh có nỡ không, muội thật sự không nỡ, dù lòng đau xót muội cũng muốn kiên quyết ngăn cản cuộc tình này – Trên gương mặt của Hàm Yên chẳng che giấu sự sầu thương bất đắc dĩ.
Sự tức giận của Vĩnh Kỳ dần dần bị mòn theo từng câu nói của Hàm Yên, trầm tư suy nghĩ, hắn muốn phản bác nhưng lại chẳng thốt ra nổi một từ nào, hắn hiểu rõ những gì Hàm Yên nói không hề sai mảy may. Tuy hiểu rồi thì sao chứ, hắn có thể làm gì bây giờ. Nhĩ Khang và Nhĩ Thái cũng có ý nghĩ như vậy đều trầm mặc không nói. Hàm Yên nhìn bọn họ thở dài một cái rồi đứng lên hành cái bán lễ với Vĩnh Kỳ nói:
- Ngũ a ca, muội xin tạ lỗi với huynh, lời của muội phạm thượng, xin huynh nể tình tấm lòng muội chân thành quan tâm.
Vĩnh Kỳ vội đỡ lấy nàng đáp:
- Hàm Yên, muội có gì tạ lỗi với ta chứ, ta còn phải cảm tạ muội nữa. Muội nói đúng, vấn đề không phải việc học hành mà là Tiểu Yến Tử thực sự không hợp với cái lồng giam hoàng cung này. Mẫu phi của muội, mẫu phi của huynh đều là nạn nhân của những âm mưu hiểm ác, ta không thể để nữ tử ta yêu trở thành vật hi sinh tiếp theo. Nhưng ta… - Lời nói bỏ lở hắn vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tình cảnh này.
- Hàm Yên, muội đúng là băng tuyết thông minh, những điều này mà muội cũng nghĩ ra, không giống chúng ta bị tình cảm che mắt – Nhĩ Khang lên tiếng khen ngợi, phá vỡ bầu không khí bức bách.
Ai mà chẳng thích lời khen, Hàm Yên nở nụ cười nói:
- Nhĩ Khang, huynh bớt tâng bốc muội đi, chuyện của Tình nhi huynh định tính thế nào?
- Hả? Chuyện này mà muội cũng biết, Ngũ a ca bắt ép Tiểu Yến Tử học hành khiến muội biết được, còn ta có làm gì sao muội đoán được chứ? – Nhĩ Khang kinh ngạc hỏi.
Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn đáp:
- Chuyện này còn cần đoán sao, huynh đừng quên Tình Nhi là biểu muội của muội, tâm sự của muội ấy sao muội có thể không biết. Lão phật gia lại thương yêu Tình Nhi, tất nhiên muốn chiều lòng muội ấy.
Thần sắc Nhĩ Khang hiểu rõ, dặn dò:
- Muội có biết cũng đừng nói với Tử Vy, tránh để Tử Vy buồn lòng.
- Cái kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, muội khuyên huynh nên thành thật thì hơn, kẻo… - Hàm Yên muốn khuyên hắn nhưng chưa nói hết câu lại bị cắt ngang bởi âm thanh ồn ào ở bên ngoài khiến cho nàng không nhịn được nhìn ra cửa.
Không để bọn họ đợi lâu, Cẩm Tú vội vàng chạy vào nói:
- Cách cách, Tình cách cách cho người đến báo mời người nhanh chóng đến Bảo Nguyệt Lâu.
Ba chữ “Bảo Nguyệt Lâu” đánh thẳng vào đầu của Hàm Yên, mở ra ký ức đã bị lãng quên của nàng, chẳng cần nghĩ ngợi gì xách váy vội vàng chạy đi, chết tiệt, dạo này mãi lo chuyện của Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử làm nàng quên chuyện Hàm Hương bị ép thay Hồi phục chứ, bọn họ đừng xảy ra chuyện, đừng xảy ra chuyện đó. Ba người Vĩnh Kỳ rất khó hiểu với hành động của Hàm Yên nhưng vẫn lập tức nhấc chân đuổi theo.
Khi bọn họ đuổi tới đã chứng kiến khoảnh khắc Hàm Hương nhảy từ lầu các xuống, Tiểu Yến Tử vẫn liều mình nhảy theo, gần như không hề do dự, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ nhảy lên đỡ lấy hai người họ, cho nên họ đều đáp đất an toàn. Nhĩ Khang cũng không dám ôm lấy Hàm Hương quá lâu, vội vàng buông ra, dù sao trên danh nghĩa Hàm Hương là phi tử của Hoàng Thượng. Hàm Yên tiến đến ôm lấy Hàm Hương lo lắng hỏi:
- Hàm Hương, người có sao không?
Hàm Hương không trả lời mà ôm lấy Hàm Yên khóc nức nở, Tử Vy cũng chạy vội từ trên lầu xuống, khoác thêm áo choàng cho Hàm Hương, khuyên bảo:
- Hàm Hương, người đã hứa với ta là sẽ vui sống mà, cho dù bị áp bức cách mấy cũng không được nhảy lầu – Tử Vy lau lệ cho Hàm Hương.
Hoàng Thượng cũng kịp thời đuổi tới thấy người đẹp rơi lệ, Hoàng Thượng cũng thương hoa tiếc ngọc, lo lắng hỏi:
- Hai người có sao không? Có bị thương không? Mau kêu thái y ngay.
Hàm Yên và Tử Vy đỡ Hàm Hương và Tiểu Yến Tử đứng dậy, Tiểu Yến Tử còn nói:
- Hoàng a mã, con thật sự không sao mà, Hương phi nương nương cũng không sao, Người yên tâm đi.
Tử Vy nhìn Hàm Hương khóc nức nở nhỏ giọng khuyên:
- Người đã hứa với ta sẽ sống thật vui vẻ mà, cho dù bị áp bức cách mấy cũng không được nhảy lầu – Đưa tay lau đi giọt lệ vương trên gương mặt của Hàm Hương cẩn thận trân trọng.