Hàm Hương vẫn còn vô cùng do dự:
- Nhưng mà ta không thể phản bội lại cha ta, lại không thể phản bội lời thề với Thánh A La.
Tử Vy nhíu mi nhìn Hàm Hương nói:
- Hàm Hương, Người quá mâu thuẫn, một mặt thì Người muốn tận hiếu với cha người, tận trung với dân tộc của người, một mặt người lại không muốn rời xa Mông Đan, muốn cùng Mông Đan bên nhau trọn đời. Người có biết không, Người muốn cả hai là một điều không thể nào có được.
- Nhưng mà lần trước người đã nói mọi người sẽ nỗ lực hết mình khuyên Hoàng Thượng thả ta ra mà – Hàm Hương nghĩ đến chuyện lần trước bọn họ nói.
Thở dài một tiếng, Hàm Yên đi đến ghế ngồi xuống than:
- Suy nghĩ đó thật quá ngây thơ, thời gian vừa qua ta thấy Hoàng a mã ban cho người cái này, ban cho người cái kia, nhìn thấy ánh mắt người nhìn người, chỉ cần người cười một tiếng là người rất vui. Ta nhìn thấy đã hiểu rõ, Hoàng a mã sẽ không thả Người đi đâu, ván cờ đó của chúng ta nhất định sẽ thua.
Tử Vy cũng như Hàm Yên nhìn ra điều đó gật đầu một cái đồng ý.
- Nhưng mà mọi người đã từng nói, Hoàng Thượng là một người nhân từ, Người có trái tim bao dung mà – Hàm Hương lại nói.
- Đúng, bọn ta đã nói vậy, nhưng người bao dung với bọn ta, nhân từ với bọn ta là vì chúng ta là nữ nhi của người. Nhưng với người, Hoàng a mã hoàn toàn là một người có thân phận khác, Người là một nam nhân muốn chiếm hữu và một người mang đầy tính chinh phục, một nam nhân như vậy quả thực khiến ta cảm thấy rất nguy hiểm – Tử Vy cũng lo lắng không kém nói.
Tiểu Yến Tử lập tức hùa theo nói:
- Phải, người ở bên Hoàng a mã cái này không được cái kia không được, sớm muộn gì cũng bị Hoàng a mã chém đầu đó.
Nhưng Hàm Hương vẫn tràn đầy hi vọng nói:
- Ta tình nguyện thử đánh cược với lòng nhân từ của Người, ba người chỉ cần giúp ta truyền thư cho Mông Đan, để cho ta lúc nào cũng biết được tin tức của huynh ấy thì ta cảm kích lắm rồi. Ba người giúp ta khuyên huynh ấy, còn chuyện của huynh ấy thì Thánh A La sẽ giúp đỡ cho huynh ấy.
- Vị Thánh A La đó của Người đến được nơi này có thể không hợp thủy thổ hoặc cũng có thể bị Bồ Tát của bọn ta thu phục rồi, không giúp được cho Người đâu – Tiểu Yến Tử lung tung rối loạn nói.
- Không có đâu, thần đã đem ba người đến cho ta đó thôi – Hàm Hương vẫn vô cùng tin tưởng, vừa nói xong lập tức đi đến mở ra cửa sổ hướng về Hồi Cương cầu nguyện với Thánh A La.
Và Hàm Hương đã thuyết phục được Tử Vy, Tử Vy cũng muốn tin tưởng một lần:
- Hoặc giả ý trời thật muốn chúng ta cược một ván, biết đâu chừng vị Thánh A La đó thật sự ở xung quanh chúng ta, giúp đỡ cho chúng ta, nếu không cần phản bội Hoàng a mã lại giúp đỡ được cho Hàm Hương chính là kì vọng lớn nhất của muội.
- Có thể sao? – Tiểu Yến Tử vui mừng hỏi.
Hàm Yên nhìn bọn họ bất lực không có gì để nói, thở dài ngồi một chỗ, nàng hiểu rõ kì vọng của bọn họ là không thể xảy ra nhưng lúc này đây nàng lại không tìm ra lời nào khuyên bọn họ, thôi cứ để hiện thực phá vỡ kì vọng của bọn họ đi.
Hôm nay, trên đường mấy người Vĩnh Kỳ đến Thấu Phương Trai, hắn định dạy thành ngữ cho Tiểu Yến Tử.
- Ba người chúng ta đúng là mỗi người đều có câu hỏi khó, vấn đề của hai huynh đệ bọn ta đúng là rất khó giải quyết, Ngũ a ca, ta thấy huynh cũng vất vả lắm, huynh nghĩ cuốn Thành ngữ toàn thư này có ích không? – Nhĩ Khang than thở hỏi.
- Chắc chắn được, nhất định nó sẽ có ích – Vĩnh Kỳ thật sự đặt nhiều kì vọng vào chuyện này.
Nhĩ Thái vỗ vai Vĩnh Kỳ một cái nói:
- Yên tâm đi, còn có Hàm Yên mà.
Lá cây khua động, mấy người Vĩnh Kỳ lập tức phát hiện có kẻ đang theo dõi bọn họ, Nhĩ Khang hướng bên ngoài kêu lên:
- Người nào đó – Người đó bị phát hiện lập tức bỏ chạy, Nhĩ Khang quát lớn lần nữa – Ngươi đứng lại cho ta – Lập tức dùng khinh công đuổi theo.
Người đó không dám đánh nhau với Nhĩ Khang mà chỉ bỏ chạy, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ liếc nhìn nhau một cái cũng đồng thời ra tay, ba người bọn họ vây lấy tên kia. Đây là đại nội hoàng cung, những người này là a ca, ngự tiền thị vệ và công tử phủ học sĩ, người đó thật sự không dám ra tay với bọn họ chỉ thủ không công, tìm đường trốn thoát. Đột nhiên Tiểu Yến Tử đuổi tới, hô lớn:
- Có gian tế đúng không, ta biết ngay trong Thấu Phương Trai có trộm mà.
Tiểu Yến Tử tất nhiên không nhịn được ra tay, nhưng nàng còn giúp thì càng rối, không đánh được thích khách mà ngã vào người của Nhĩ Khang và Nhĩ Thái, đụng đầu côm cốp với Vĩnh Kỳ, người đó nhân lúc hỗn loạn trốn thoát.
Tiểu Yến Tử thấy vậy tức giận đến giậm chân trách cứ:
- Hắn chạy mất rồi, sao ba người các huynh lại để cho hắn chạy mất chứ, đúng là vô dụng quá trời, có phải đem võ công trả lại cho sư phụ hết rồi đúng không, một tiểu tặc cũng không bắt được, hừ.
- Cô nãi nãi Tiểu Yến Tử, nếu không nhờ muội phụ giúp thì tên tiểu tặc đó đã bị bắt từ lâu rồi – Nhĩ Khang than thở.
- Phải đó, phải đó, không biết muội đang giúp bọn ta hay là đang giúp tên tiểu tặc đó nữa. Trời ơi, nhìn cho kĩ rồi mới đánh chứ - Vĩnh Kỳ cũng than thở, mắt nhìn trên trán của Tiểu Yến Tử bị sưng đỏ, đưa tay muốn chạm lại không dám sợ nàng đau, lo lắng nói – Trời ơi, thôi chết rồi, trán của muội đỏ hết rồi, e là sắp sưng lên rồi.
- Hả? – Tiểu Yến Tử kêu lên, vỗ lên đầu của Vĩnh Kỳ một cái nói – Đều tại huynh hết, đầu huynh bằng sắt hay bằng đầu vậy, huynh coi… huynh coi… - Lúc nãy nàng chỉ ngã đập vào đầu của Vĩnh Kỳ một cái mà đã bị sưng đỏ rồi, đau chết đi được.
Nghe thanh âm ồn ào, Hàm Yên và Tử Vy, còn có mấy người Cẩm Tú, Kim Tỏa rốt cuộc đuổi tới, Tử Vy lo lắng hỏi:
- Có trộm, có trộm sao? Chúng ta có bị mất gì không?
Mấy người quay qua quay lại hỏi có bị mất gì không nhưng ai cũng đều nói không có.
- Thiếu gia Nhĩ Khang, sao huynh biết bọn chúng là trộm, bọn chúng muốn lấy trộm thứ gì, có lấy được không? – Kim Tỏa thắc mắc.
- Ta không thể khẳng định hắn có phải là trộm không, ta chỉ có thể khẳng định một chuyện người tới không tốt, người tốt không tới. Tên tiểu thái giám này võ công thân thủ đều rất tài giỏi, không phải nhân vật bình thường, nét mặt xa lạ trước giờ chưa từng gặp qua, nhìn thấy bọn ta ra tay lập tức bỏ chạy, nếu không phải hắn có tật giật mình thì tại sao phải bỏ trốn, trong hoàng cung có một người như vậy quá kì lạ. Sau này chúng ta phải đề cao cảnh giác, cẩn thận cửa nẻo – Sắc mặt vô cùng nghiêm túc, Nhĩ Khang phân tích sau đó dặn dò, lúc này chợt phát hiện có điều không đúng – À, Cao Viễn, Cao Đạt, sao không thấy? Đi đâu rồi?
- Lúc sáng còn ở đây, bây giờ không biết đã đi đâu rồi – Tiểu Đặng tử đáp lại.
Nhĩ Thái thấy ai nấy đều căng thẳng, cố gắng hóa giải nói:
- Thôi, chúng ta đừng để một tên tiểu tặc làm cho tâm trạng không vui, cứ mặc kệ hắn, chúng ta vào nhà.
Mọi người mỉm cười đồng ý đi vào trong, Vĩnh Kỳ còn không quên nhặt lại cuốn sách làm rơi lúc đánh nhau khi nãy, Tiểu Yến Tử tò mò hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Vĩnh Kỳ chỉ từng chữ trên bìa quyển sách đọc:
- Thành Ngữ toàn thư.
- Thành Ngữ toàn thư? – Tiểu Yến Tử khó hiểu lặp lại lần nữa rồi cũng đi theo vào trong.
Mấy người Vĩnh Kỳ vừa dỗ ngọt vừa nghiêm khắc mới bắt buộc được Tiểu Yến Tử học thành ngữ, nhìn Tiểu Yến Tử đọc thành ngữ loạn xạ cả lên, mấy người Tử Vy, Nhĩ Khang mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ duy Vĩnh Kỳ thở dài thườn thượt, vô cùng thất vọng quay lưng bỏ đi ngồi xuống bậc cửa, ánh mặt xa xăm đượm buồn. Hàm Yên đánh nhẹ vào vai của Tiểu Yến Tử ra hiệu, lúc này chắc chỉ có Tiểu Yến Tử mới có thể làm cho Vĩnh Kỳ vui vẻ trở lại. Chả biết hai người đã nói gì, Vĩnh Kỳ rốt cuộc mỉm cười trở lại, mấy người khác nhìn thấy vậy cũng vui vẻ, Hàm Yên cũng nở nụ cười nhưng trong lòng đang nghĩ xem ra nàng phải tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ.