Chương 464
Tổng giám đốc Từ cầm chắc ly rượu, cảm thấy thú vị.
Ông ấy cười khẩy: “Hoắc Minh, cậu làm việc không bao giờ manh động đi? Tại sao cậu lại muốn níu kéo tình cũ khó quên này? Nếu cậu đã mở lời thì tôi cũng nói thật với cậu, tôi rất coi trọng cô Ôn, tính cách tốt mà làm việc cũng giỏi, nhưng tôi không coi trọng con trai nhà Tổng Giám đốc Chu lắm, quá khoa trương… tôi nghe nói cậu ta thường xuyên tụ tập, một nhóm nam nữ rất hỗn loạn.”
Ông ấy nói xong thì mời rượu.
Hoắc Minh uống rượu trắng.
Anh uống cạn ly rượu trắng, sau đó mỉm cười: “Con trai của Tổng Giám đốc Chu tuy tuổi trẻ hơi ham chơi, nhưng cậu ta hiểu xe! Cậu ta là quán quân F4 hai mùa giải, ông để cậu ta làm việc khác có lẽ không được, nhưng khoản này Chu Mộ Ngôn có thể thành công, hơn nữa tôi hiểu rõ nhóm khách hàng của phòng nhạc kia, rất cao quý, muốn sản xuất xe tầm trung đến cao cấp rất dễ dàng.”
Tổng Giám đốc Từ hơi do dự.
Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Như vậy đi, Tổng Giám đốc Từ cứ liều lĩnh mà làm, nếu có tổn thất gì thì tôi sẽ chịu tất cả, ngoài ra tôi sẽ giúp đỡ công việc pháp lý của công ty Tổng Giám đốc Từ mà không thu bất kỳ khoản chi phí nào.”
Lần này, Tổng Giám đốc Từ đã yên tâm.
Ông ấy lại rót rượu cho Hoắc Minh, trêu chọc: “Vậy tôi sẽ cho cậu chút thể diện, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoắc Minh cậu đây là tình cảm sâu đậm đấy! Nhìn không ra một Diêm Vương ngành luật như cậu còn là người si tình… Chú em à, cậu đây có tính là hình tượng sụp đổ không?”
Hoắc Minh cười khổ.
Anh một hơi uống cạn, vô cùng nể mặt Tổng Giám đốc Từ.
Uống xong, anh ngẩn người nhìn ly rượu trống trơn: “Tôi đã làm cô ấy đau lòng! Đúng rồi Tổng Giám đốc Từ… đừng nói chuyện này cho cô ấy biết.”
Tổng Giám đốc Từ khẽ cười, lại mời rượu.
Hoắc Minh đã lâu không uống nhiều như vậy, lúc ra ngoài anh không thoải mái dựa vào ghế sau xe.
Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Luật sư Hoắc đi đâu?”
Hoắc Minh hơi nhắm mắt, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, anh suy nghĩ rồi nói: “Về nhà!”
Nửa tiếng sau, xe dừng dưới căn hộ.
Hoắc Minh mở cửa bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng.
Nửa năm nay, anh sống ở biệt thự khác, gần như không dám tới đây. Chỉ cần ở đây thì anh không thể ngủ được, mà dù có ngủ được thì cũng sẽ mơ thấy dáng vẻ đau khổ của Ôn Noãn.
Anh lên tầng, mở cửa.
Vẫn là khung cảnh ban đầu, chỉ là cảnh còn người mất.
Căn phòng vắng tanh, đàn dương cầm vẫn đặt đó nhưng đã mất đi chủ sở hữu ban đầu.
Hoắc Minh cởi áo khoác, chậm rãi đi tới.
Anh ngồi trước đàn dương cầm, mở nắp đàn ra, nhẹ nhàng chơi bản nhạc yêu thích của Ôn Noãn… Anh không ngừng nghĩ tới đêm tuyết rơi dày đặc đó, Ôn Noãn ngồi trong lòng anh, nghe anh chơi đàn.
Lúc đó họ còn bên cạnh nhau êm đẹp đến thế mà sao anh có thể cho rằng mình không yêu cô?
Mất đi rồi, anh mới nhận ra, anh không thể không có cô.
Hiện giờ Chu Mộ Ngôn đang bên cạnh cô, không phải anh không ghen, thậm chí anh còn nhìn ra Ôn Noãn coi Chu Mộ Ngôn như em trai ruột mà yêu thương… đại khái vì bên cạnh Ôn Noãn có quá ít người thân!