Chương 463
Ôn Noãn đưa theo con sói nhỏ cùng đi chơi. Tổng Giám đốc Từ rất tán thưởng cô, nhưng vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với hạng mục kia, dù sao ông ấy cũng biết con sói nhỏ đi bên cạnh cô, đứa con trai bảo bối của Tổng Giám đốc Chu thành phố H!
Không đáng tin cậy cho lắm!
Tổng Giám đốc Từ đánh một gậy, cười ha ha nói: “Tổng Giám đốc Ôn chơi không tồi nhỉ, chắc chắn từng được cao thủ hướng dẫn đúng không?”
Ôn Noãn hơi sửng sốt.
Cô biết chơi golf là nhờ Hoắc Minh dạy cho, anh chơi rất giỏi, cô không ngốc nên cũng học được kha khá.
Bây giờ Tổng Giám đốc Từ vừa nhắc tới, Ôn Noãn cười ảm đạm: “Vâng, chỉ là học phí rất cao!”
Tổng Giám đốc Từ là người thông minh, không tiếp tục hỏi thêm.
Hai người chơi khá hợp, nhưng Ôn Noãn có thể nhận ra Tổng Giám đốc Từ không có nhiều ý định, cô nghĩ có thể sau này sẽ không chắc chắn có được cơ hội hợp tác.
Cô đã đặt chỗ cho bữa tối tại một câu lạc bộ thương vụ.
Trên bàn rượu Tổng Giám đốc Từ nói rất nhiều, cũng thích mời rượu người khác.
Ôn Noãn uống hết một chai rượu vang đỏ nhỏ, trong người cực kỳ khó chịu, bèn vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chu Mộ Ngôn đứng phía sau cô.
Cậu ta hơi mất kiên nhẫn, nói: “Vị Tổng Giám đốc Từ kia rõ ràng không có ý định hợp tác, cô còn chiều theo ông ta làm gì? Hơn nữa… Cho dù có thành công, một chút tiền lẻ đó đáng để cô uống tới mức này sao? Phụ nữ mà chẳng có dáng vẻ của phụ nữ, là phụ nữ thì nên ở nhà làm một quý bà giàu có, ăn cơm uống cà phê nghe hòa nhạc!”
Ôn Noãn lau mặt: “Tôi không có số mệnh tốt như cậu! Đúng rồi, sao cậu lại vào đây, sao không ở cùng Tổng Giám đốc Từ?”
“Để làm gì! Người ta cũng đâu có ý định đó!”
Con sói nhỏ lại thêm một câu: “Cô đi theo tôi đi, cô đi theo tôi thì sẽ không phải chịu khổ thế này!”
Ôn Noãn trừng mắt liếc cậu ta một cái, ra ngoài.
Con sói nhỏ theo sau: “Mẹ kiếp! Cô… cái người phụ nữ này, tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ sói!”
Họ rời đi, một người đi ra từ nhà vệ sinh nam.
Không phải ai khác mà chính là Hoắc Minh.
Anh lặng lẽ nhìn nước trong bồn rửa tay, cảm thấy đau lòng.
Vì một dự án không thể hoàn thành, Ôn Noãn lại uống đến dáng vẻ thế này! Dù trước đây cô đã có sự nghiệp nhưng cô tuyệt đối sẽ không liều mạng như vậy… Có phải vì rời khỏi anh nên cô không muốn dựa dẫm bất kỳ ai nữa?
Hoắc Minh lấy điện thoại ra gọi cho vị Tổng Giám đốc Từ kia.
“Tổng Giám đốc Từ sao? Tôi là Hoắc Minh!”
“Ừ, vừa rồi thấy cậu… Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, chúng ta hẹn gặp chút đi?”
…
Nửa tiếng sau, Tổng Giám đốc Từ nhận lời mời tới phòng bao khác.
Thật ra ông ấy biết mối quan hệ giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn, cho nên dù hôm nay dự án không thành, vẫn luôn tỏ ra khách sáo.
Ngồi không lâu thì Hoắc Minh đã đi thẳng vào vấn đề.
“Dự án của Ôn Noãn, Tổng Giám đốc Từ có thể nể mặt tôi chút không?”