Bà ấy thấp giọng chửi mắng: “Lúc cậu ấy theo đuổi con thì lái xe, tới lui đưa rước, còn đến bệnh viện chăm sóc, còn giúp đối phó với Cố Trường Khanh…”
Dì Nguyễn càng nói càng buồn bã: “Tại sao sau khi có được rồi thì không trân trọng nữa, lại biến thành mối quan hệ như vậy? Con có chỗ nào không sánh bằng cô ấy!”
Ôn Noãn đưa khăn giấy cho dì Nguyễn.
Dì Nguyễn lau nước mắt nói: “Đừng trách dì nói nhiều! Dì đã từng ôm rất nhiều hi vọng, hy vọng Hoắc Minh sẽ quý trọng con.”
Ôn Noãn vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Anh ấy đã nói rõ ngay từ đầu rồi! Không có gì đáng oán trách cả, hơn nữa, cô Kiều đó… Theo đuổi anh ấy là việc của cô ấy, để mặc cho cô ấy theo đuổi là vấn đề của anh ấy. Dì Nguyễn, con không có lý do gì để trách người khác!”
Có lẽ Hoắc Minh không cảm thấy có vấn đề gì!
Nhưng trong mắt Ôn Noãn, loại buông thả này đã đủ ái muội rồi!
Sau này, Ôn Noãn nhất định sẽ rời xa Hoắc Minh, sao phải tranh giành với một người phụ nữ không liên quan!
Cô nói với dì Nguyễn rằng bây giờ cô muốn tạo lập sự nghiệp.
Dì Nguyễn được dỗ, lúc này mới nguôi ngoai.
Bà ấy hết khóc thành cười: “Con nghĩ thông suốt được là tốt rồi! Tạo lập sự nghiệp cũng rất tốt.”
Ôn Noãn cùng bà ấy đi dạo một lúc, mua vài thứ trong nhà rồi đích thân tiễn dì Nguyễn về nhà.
Trở về căn hộ.
Ôn Noãn đoán Hoắc Minh sẽ không về ăn tối nên muốn làm món gì đó đơn giản.
Nhưng vừa mới nấu xong thì có tiếng gõ cửa.
Ôn Noãn khá là kinh ngạc, giờ này có thể là ai đến chứ?
Nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu cầm mấy cái túi trên tay, vào nhà đã đặt chúng trước hiên rồi nói: “Ôn Noãn, những thứ này đều là mẹ tôi bảo tôi mang đến đây cho cô.”
Ôn Noãn nhìn chúng, đều là những thứ khá đắt tiền.
Hai cái túi bạch kim phiên bản giới hạn, một chiếc đồng hồ kim cương hiệu Patek Philippe và một số phụ kiện.
Cô vừa định lên tiếng từ chối thì Hoắc Minh Châu đã chạy tới bàn ăn, bưng phần thức ăn kia lên rồi không khách sáo ăn lấy ăn để.
Ôn Noãn:……
Sau khi Hoắc Minh Châu ăn xong, mới có thời gian mở miệng: “Thật ngon quá! Ôn Noãn, lát nữa cô làm lại một phần khác nhé.”
Dứt lời cô ấy chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình.
“Ôn Noãn, tôi dẫn cô đi chơi nha!”
Ôn Noãn thu dọn chén đũa, mỉm cười: “Đi đâu vậy?”
Hoắc Minh Châu hiếm khi làm chuyện xấu, khuôn mặt xinh đẹp trông chẳng hề tự nhiên: “Đến một chỗ rất vui, cô cứ việc đi theo tôi là được.”
Ôn Noãn rất thích cô ấy nên sau khi suy nghĩ cô đã đồng ý.
Hoắc Minh Châu đẩy cô vào phòng thay đồ, tự mình chọn cho cô một bộ váy và trang sức.